Khi đang nói chuyện, tiếng chuông được gõ lên, cuộc khảo hạch chính thức bắt đầu.
Mọi người đều ngồi vào chỗ, ba người Già Lam, Tống Thiến Nhi và Mục Tư Viễn cũng hòa theo dòng người, đi theo đám người tham gia khảo hạch, hăng
hái chuẩn bị chiến đấu.
“Già Lam, xong đời rồi! Ta nghe bọn họ
nói tròng đề mục khảo hạch có thi văn nữa, làm sao bây giờ? Ta không có
chuẩn bị.” Tống Thiến Nhi mang vẻ mặt đau khổ, ý chí chiến đấu vừa
giương cao, lập tức rũ xuống.
“Thi văn?” Già Lam tự tin nhướn
lông mày, thi văn thì thi văn, lại nói trên người nàng có thư viện di
động, muốn cái gì liền có cái đó. Phiền toái duy nhất chính là, nàng sợ
người có lòng xấu phát hiện nét chữ của nàng không giống với nét chữ của ‘Già Lam’, có thể sẽ dân tới phiền phức không cần thiết.
“Thiến Nhi, như vậy ta đọc ngươi viết.”
Tống Thiến Nhi nhìn vẻ mặt tự tin của nàng, nhất thời cũng an tâm nhiều hơn, gật đầu như giã tỏi: “Không thành vấn đề!”
Người tham gia khảo hạch ước chừng hơn một trăm người, chia cặp xong thành năm mươi cặp dự thi.
Già Lam và Tống Thiến Nhi thành một tổ, số thứ tự là 42. Tỷ muội Triệu gia
được vào tố thứ 3, Mục Tư Viễn và một nam tử trẻ tuổi khác thành một tổ, nhận được số thứ tự 20…
Kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt. Già Lam không ngừng tiếp nhận ánh mắt hình viên đạn của tỷ muội Triệu gia.
Già Lam chả thèm để ý tới các ả, nàng tập trung nghe quy tắc tranh tài.
TRận đấu chia làm hai phần, thi văn và thi võ. Các đội phải thông qua thi
văn mới có tư cách tham gia thi võ, đồng thời mang theo thành tích thi
văn đi vào cuộc thi võ, kết hợp thành tích thi văn và thi võ, dựa vào đó chọn ra một tổ ưu tú nhất nhận vô học viện. Thế nên, thành tích thi văn rất là quan trọng.
Phó viện trưởng! Phó viện trưởng! Phó viện
trưởng! ——" Trên khán đài, Phượng Thiên Sách không ngừng đưa làn thu ba
đến phía phó viện trưởng, từng tiếng ‘phó viện trưởng’ trầm bổng du
dương, vòng vo trăm vòng, cuối cùng phó viện trưởng không chịu nổi nữa,
nhận lấy tờ giấy nhỏ từ trong tay hắn, hướng về phía người chấp sự của
hội trường khảo hạch vẫy tay, dặn dò vài câu, người chấp sự nhận tờ giấy nhỏ, đi đến hội trường khảo hạch.
Phương thức làm ăn gian dối như vậy, mặt phó viện trưởng không khỏi đỏ bừng vì xấu hổ.
“Phượng Thiếu, cái này ngươi hài lòng chưa?” Phó viện trưởng bất đắc dĩ nhìn
Phượng Thiên Sách, không hiểu vì sao hắn lại có nhiều hứng thú với tiểu
nha đầu kia như vậy, mặc kệ ngoại hình hay địa vị, hai người đều không
hợp nhau, ông nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra thằng nhãi Phượng Thiên Sách
này nhìn trúng cái gì của tiểu nha đầu này.
Phượng Thiên Sách
cười mê hoặc, lung lay quạt xếp: “Phó viện trưởng, ngài nói cái gì?
Người ta nghe không hiểu.” Trong nháy mắt liền phủi sạch mọi chuyện xấu
xa, cái gì gọi là qua cầu rút ván? Chính là nói hắn!!
Phó viện
trưởng bất đắc dĩ lắc đầu, nếu có thể khiến Phượng Thiên Sách ngoãn
ngoãn tham gia vào học viện, giải quyết xong trách nhiệm của hắn, cho dù hắn ngoại lệ thu thêm một học trò, như vậy cũng đáng giá!
Phượng Thiên Dục ngồi không xa hai người bọn họ, cười trào phúng: “Chỉ dựa vào tư chất của người xấu xí kia, cho nàng ta câu hỏi dễ nhất, e rằng nàng
ta cũng không biết trả lời.”
“Nhị đệ, bị mông của nữ nhân đè lên
mặt thật sự có chút mất mặt. Thế nhưng, là một người nam nhân, lòng dạ
nên rộng lượng một chút mới đúng. Về phương diện này, ngươi cần phải học tập đại ca, lòng dạ đối nhân xử thế nhất định phải rộng rãi. Đừng có
học nữ nhân bụng dạ hẹp hòi, như vậy không tốt!” Phượng Thiên Sách dùng
giọng điệu sâu xa dạy dỗ đệ đệ, chọc Phượng Thiên Dục tức giận nghiến
răng ken két, bàn về miệng lưỡi, hắn tuyệt đối không thể đánh bại đại ca hắn được, vì một người có da mặt dày đến trình độ nhất định, đó chính
là sức mạnh vô địch, mặc kệ ngươi dùng binh khí sắc bén cỡ nào cũng đều
không làm gì được nó!
Bốn phía chung quanh vang lên tiếng cười
khẽ, Phượng Thiên Dục hung ác trừng lướt qua, mọi người đồng loạt cúi
đầu, số còn lại chỉ nhún vai, biểu hiện tâm tình lúc này của bọn họ.
Hội trường khảo hạch, Già Lam và Tống Thiến Nhi nhận được đề thi văn, đề
thi nói rõ là, trình bày và phân tích về phong, lôi (sấm), thủy, hỏa,
mộc năm thuộc tính khác nhau trong Linh Thuật, nói về ưu khuyết điểm của mỗi thứ, kĩ xảo đặc biệt của mỗi thuộc tính… Đề thi này cơ bản là lí
luận đơn thuần về tu luyện Linh Thuật.
Lúc Già Lam đọc đề thi,
trong lòng lập tức có đáp án, trong thư viện di động trên người nàng
mang đầy những bí tịch về thuộc tính Linh Thuật, bao gồm tất cả các kĩ
xảo đặc biệt và phương pháp, cái gì cần cũng có, đề thi này giống như
viết riêng cho nàng, không có gì khó.
“Thiến Nhi, ta đọc ngươi viết.”
“Được.”
Tống Thiến Nhi cầm bút chuẩn bị viết, người chấp sự đi tới, thu hồi đề thi của các nàng, đổi lại một đề thi mới.
“Đề thi của các ngươi được sửa lại, nghiêm túc làm bài đi, Phó viện trưởng và Phượng Thiếu rất quan tâm đến các ngươi.”
Già Lam chau mày, liếc mắt nhìn về phía khán phòng, đúng lúc Phượng Thiên
Sách đang hướng về nàng phất phất tay, nụ cười tươi rói trên khuôn mặt
đẹp trai khiến thần và người đều phẫn nộ tựa như đang hướng về nàng đòi
phần thưởng.
Không cần hỏi cũng biết, chính hắn là người bắt người chấp sự đổi đề thi.
Người này, không phải là muốn nói cho mọi người biết hắn giúp các nàng gian lận chứ?
Trên trán Già Lam lộ mấy vạch đen, buồn bực mở đề thi, không nhìn thì thôi,
vừa nhìn nàng liền nổi trận lôi đình, hận không thể bóp chết Phượng
Thiên Sách!
“Hãy nêu tục danh của một trong số Hạo Thiên Bát Công Tử, nếu gặp một người trong Hạo Thiên Bát Công Tử, ngươi sẽ sử dụng
loại Linh Thuật nào đánh bại đối phương?” Tống Thiến Nhi nhớ lại đề thi
vừa đến, mặt có chút khó xử: “Gặp rồi, ta từng nghe cha ta nhắc tới Hạo
Thiên Bát Công Tử, thế nhưng ta không có một chút hứng thú nào hết, cho
nên không có nhớ kĩ. Già Lam, ngươi biết Hạo Thiên Công Tử là ai không?”
Già Lam nghiến răng, sắc mặt càng khó coi hơn nàng ấy: “Biết cái quỷ á!... Hạo Thiên Bát Công Tử rốt cuộc là ai!”
Lần thứ hai ngẩng đầu lên, Già Lam hung hăng trừng về phía khán đài, làm
động tác cắt cổ với Phượng Thiên Sách, ngươi giỏi lắm, ngươi đem ta ra
đùa giỡn đúng không?
Nụ cười trên môi Phượng Thiên Sách hơi khựng lại, nghi hoặc nói: “Vì sao Tiểu Lam Lam lại tức giận? Chẳng lẽ đề thi
ta đưa ra quá đơn giản, khiến nàng không có chỗ phát huy?”
Nếu
Già Lam nghe được mấy lời này, không tức giận đến hộc máu mới là lạ! Vốn dĩ nàng có thể trả lời các câu hỏi, hắn lại cố tình thay đổi, đổi một
cái câu hỏi nàng không biết, thật sự không biết hắn biến khéo thành
vụng, hay là đang trêu đùa nàng?
“Đại ca, ánh mắt của nàng có ý
gì vậy? Nàng rõ ràng muốn bóp chết ngươi!” Rốt cuộc Phượng Thiên Dục
cũng chờ được cơ hội, châm chọc một phen.
“Ý của ngươi là… nàng
ấy không biết trả lời câu hỏi này? Không thể nào!!!” Phượng Thiên Sách
làm bộ dạng bừng tỉnh, đột nhiên quay đầu, ánh mắt quái dị nhìn Phượng
Thiên Dục, lắc đầu, đồng tình nói: “Tiểu Lam Lam chọt vào hoa cúc của
ngươi, cư nhiên lại không biết ngươi là một trong số tám vị công tử của
Hạo Thiên… Chậc chậc, nhị đệ, cuối cùng đại ca cũng biết, vì sao nàng
lúc nào cũng sầu não không vui rồi… Nghĩ thông suốt một chút đi, buồn
khổ chỉ tổn hại sức khỏe mà thôi.”
Đối mặt với lời an ủi đột ngột của Phượng Thiên Sách, Phượng Thiên Dục hoàn toàn xốc xếch trong gió
lạnh, đừng nói với hắn, đáp án của đề thi đại ca dành cho người xấu xí
chính là hắn nhá!!!!
A a a a a a… Rốt cuộc hắn đã làm cái gì sai chứ? Tại sao ông trời lại cho hắn một vị đại ca như thế?
"Già Lam, làm sao bây giờ? Nếu như không thông qua cuộc thi văn, chúng ta
không có cách nào tiếp tục tham gia thi võ.” Tống Thiến Nhi nhíu mày
nói.
Chân mày Già Lam nhíu chặt trong nháy mắt, ánh mắt nghiêm
túc, giống như là hạ quyết tâm, vỗ vỗ bàn: “Viết, cứ dựa theo lời ta mà
viết!”
Nàng kề sát tay Tống Thiến Nhi, nói thầm một hồi, vẻ mặt Tống Thiên Nhi càng ngày càng 囧: “À? Viết như vậy có được không?”
“Cứ viết như vậy đi! Ta nói được là được!” Già Lam đấm mạnh vào bàn, ánh
mắt long lanh sáng ngời không chút dao động, lộ ra nhè nhẹ hung ác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT