Hương thơm dịu mát lượn lờ, trên ghế dựa có trải áo lông cừu, nam tử mặc quần áo rộng thùng thình lười biếng ngồi ở đấy, vạt áo trước ngực hơi mở, đóa hoa mẫu đơn màu hồng nhạt trước ngực hắn cùng với nụ cười trầm thấp, càng tăng thêm vẻ diêm dúa lẳng lơ.

Hắn dùng một tay chống má, mắt phượng tà mị nheo lại, yên lặng đánh giá Già Lam, dáng vẻ yêu mị động lòng người giống như con chồn bạc tu luyện ngàn năm, thoáng chớp mắt liền có thể câu sạch sẽ hồn phách của người nhìn!

Dưới ánh mắt tràn ngập mị hoặc của hắn, Già Lam hết sức bình tĩnh, không chớp mắt nhìn thước gõ quyết định bán đấu giá trong tay hắn. Nàng phát hiện khắp nơi đều là pháp bảo bán đấu giá, từ pháp khí thấp tới pháp khí hạng trung, từ hạng trung đến hạng nhất, cần cái gì thì có cái đó, khiến cho người lần đầu tiên tiếp xúc với pháp bảo như Già Lam được mở rộng tầm mắt.

Nàng mới bắt đầu tu luyện Ngự Bảo Thuật, dựa vào cấp bậc hiện tại của nàng, có lẽ nàng chỉ có thể khống chế được pháp khí cấp bậc từ linh khí trở xuống mà thôi, nhưng dù sao đây cũng chỉ là tu luyện theo lý thuyết mà thôi, muốn tăng cấp Ngự Bảo Thuật một cách nhanh chóng, biện pháp tốt nhất, chính là thực chiến!

“Chủ nhân, ta đói bụng!” Đột nhiên, Chiến Hoàng Bút di chuyển gây gối trong lòng nàng, cứ nhích tới nhích lui khiến lòng ngực nàng nhột nhột, còn phát ra âm thanh của nước bọt.

Già Lam liền tỉnh ngộ, âm thầm trao đổi với Chiến Hoàng Bút: “Căn cứ vào những ghi chép ở trong sách, pháp khí có đẳng cấp cao có thể nuốt chững linh hồn của pháp khí cấp bậc thấp hơn nó, là thật à?”

“Chính xác! Pháp bảo bậc cao muốn nâng cao pháp lực, ngoại trừ tự mình tu luyện thì cách tốt nhất chính là liên tục nuốt những linh hồn của pháp bảo có cấp bậc thấp. Ta vừa mới tỉnh lại nên cần một ít món điểm tâm ngọt, bổ sung thêm thể lực. Những pháp bảo trước mặt tuy có cấp bậc hơi thấp nhưng vẫn đỡ hơn không có.” Chiến Hoàng Bút vừa nghiêm túc lại vừa mạnh miệng xoi mói, khiến Già Lam cảm thấy xấu hổ. Những món pháp bảo trước mắt đối với người bình thường có thể gọi là bảo vật nghịch thiên, nhưng đến miệng Chiến Hoàng Bút lại biến thành mấy món điểm tâm lấp bụng khi đói…

“Ta chỉ là Ngự Bảo Sư sơ cấp, e là không thể khống chế chúng nó.”

“Yên tâm đi, có ta mà!”

Chiến Hoàng Bút hết sức tự tin khiến cho Già Lam tin tưởng nó vô điều điện.

“Thiếu gia, cầm trứng gà lăn mắt đi, sau khi lăn xong vết bầm trên mắt sẽ biến mất rất nhanh.” Hai tay Tần quản gia đem mấy quả trứng gà được lột vỏ sẵn dâng lên, cười khanh khách nhìn Phượng Thiên Sách, chuyên nghiệp hóa nở nụ cười, khó mà phân được đó là nụ cười chân thành hay giả dối.

Phương Thiên Sách hơi nghiêng mặt, dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn về phía Già Lam: “Tiểu Lam Lam, nàng giúp ta đi!”

Già Lam miễn cưỡng liếc mắt nhìn hắn một cái, không quan tâm.

“Mắt của ta là do nàng làm bị thương, nàng nên chịu trách nhiệm với ta chứ!” Biểu tình đáng như như bị người ta vứt bỏ của hắn làm Già Lam cảm thấy áy náy, dù sao thì đối phương cũng không có làm gì nàng, vô duyên vô cớ bị nàng đánh một quyền, nàng cũng nên đền bù cho hắn.

Thở dài, Già Lam đứng dậy, cầm một quả trứng gà, bắt đầu ‘trị liệu’ cho hắn.

“Ui da! Tiểu Lam Lam à, nàng nên nhẹ tay một chút, đừng có thô lỗ với người ta như vậy!”

“Bên trái một chút! Qua bên trái một chút!”

“Ừ, ừ… đúng rồi! Chính là chỗ này…”

“Ưm… Thật là thoải mái!”

“Tiểu Lam Lam, nàng giỏi quá! Dễ chịu muốn chết!”

Âm thanh mập mờ, không ngừng được truyền ra từ lô ghế khách quý khiến mọi người ở lô ghế kế bên nghe được mà đỏ mặt tía tai. Có cần nồng nhiệt tung tóe tứ phía như vậy không? Vừa mới gặp nhau liền cấu kết với nhau nhanh như vậy à? Thật là thần tốc!

“Già Lam không sao chứ? Phượng Thiếu có thể bắt nạt nàng ấy hay không?” Tống Thiến Nhi nhìn lô ghế trên tầng cao nhất, không ngừng lo lắng.

“Nghe tình huống chiến đấu như vậy, người bị ‘bắt nạt’ e là Phượng Thiếu thì có. Không ngờ Già Lam lại hào phóng như vậy, chậc chậc…” Mục Tư Viễn cười hết sức tà ác, làm cho hai gã hộ vệ của Tống gia trợn mắt khinh bỉ, bọn họ biết vị Mục thiếu gia này không phải là người tốt lành gì, tư tưởng đúng là không thuần khiết. Sau này, nhất định phải bảo hộ tiểu thư không cho nàng ở gần con sói háo sắc này.

“Đầu óc của ngươi nên được gột sạch lại rồi đó, có cần bản thiếu gia giúp ngươi hay không?” Sở Chiêu Viêm nhàn nhạt nhếch môi cười, nụ cười thâm trầm khó đoán.

“Đừng, đừng!” Mục Tư Viễn vội nghiêng người cách xa hắn, xua tay: “Ta chỉ là muốn phát huy sức tưởng tượng của ta một chút mà thôi. Người cần tẩy não ắt hẳn là Phượng Thiếu! Không đến lượt ta đâu, nếu như ta nhìn Già Lam, ta tuyệt đối nói không nên lời ba chữ ‘Nàng thật đẹp’ đâu.”

“Nữ nhân ngu xuẩn này, nàng thật sự cho rằng mình có thể một bước lên mây sao? Có thể từ chim sẻ biến thành phượng hoàng à? Phượng Thiếu là ai, hắn có thân phận gì chứ? Hắn làm sao có thể nghiêm túc với nàng? Chờ ngày nào đó nàng ta rơi từ trên mây xuống, để coi nàng ta té thành dạng gì?” Gương mặt nam tính của Sở Chiêu Viêm phủ đầy vẻ lo lắng, âm tình bất định, ánh mắt nhìn về phía lô ghế khách quý càng thêm âm trầm.

Lỗ tai Già Lam không ngừng bị ‘ma âm’ của Phượng Thiên Sách quấy nhiễu, trên mặt nàng giăng đầy hắc tuyến. Nàng thề, nếu như không phải nàng vô tình đánh vào mắt hắn, xung quanh không có người, nàng nhất định đập chết cái tên lẳng lơ chết tiệt này!

Thật sự là thử nghiệm tính nhẫn nại của nàng mà! Từ xưa tới nay, nàng chưa bao giờ gặp phải loại người cực phẩm như vậy!

“Già Lam tiểu thư, có muốn uống ly trà hạ hỏa không?” Tần quản gia tốt bụng mang trà tới cho nàng, khuôn mặt vui vẻ chưa bao giờ thay đổi, hừ, giống y như chủ nhân của hắn. Rất đáng đánh!

“Không cần! Ta không khát.” Già Lam cố gắng nhẫn nhịn, hít sâu một hơi.

“Uống một chén đi, ngươi đang cần mà!” Thái độ của Tần quản gia rất là ân cần.

“Ta nói, ta không khát!” Già Lam tiếp tục hít sâu, tiếp tục chịu đựng.

“Không khát cũng nên uống một chút, ta là người từng trải, ta hiểu.” Tần quản gia khuyên nhủ.

Già Lam nghiến răng ken két, chủ tớ hai người bọn họ sắp đánh sập giới hạn chịu đựng của nàng rồi nhá! Vươn tay cướp lấy ly trà từ Tần quản gia, nhìn khuôn mặt tươi cười hết sức bỉ ổi của Tần quản gia: “Tần quản gia, mặt của ngươi được chế tạo từ chỗ nào vậy… Ta thấy thật là rẻ mạt!”

Khuôn mặt tươi cười chuyên nghiệp của Tần quản gia có chút lung túng, hơi biến dạng, Phượng Thiên Sách ngồi bên cạnh cười phá lên, cười đến tà mị hút hồn người xem.

“Ha ha, Tiểu Lam Lam, nàng là hài hước!”

Bên ngoài lô ghế, quản sự của Bảo Khí Các bước tới bái kiến: “Phượng Thiếu, có một chuyện phiền toái, xin ngài quyết định.”

“Chuyện gì, nói đi! Ta góp ý cho ngươi!” Phượng Thiên Sách tốt bụng nói.

“Chuyện là như vầy, Bảo Khí Các của chúng tôi có bốn vị Ngự Bảo Sư, hai người cấp cao, hai người cấp thấp, trong có chỉ có một vị Ngự Bảo Sư cấp thấp là nữ, còn lại đều là nam. Dựa theo yêu cầu của Phượng Thiếu Gia, buổi đấu giá ngày hôm nay nhất định phải chọn Ngự Bảo Sư nữ, Ngự Bảo Sư này sẽ không thể khống chế các bảo vật cấp cao… Ngài xem, ngài có thể hạ thấp yêu cầu xuống một chút hay không?”

Giọng nói quản sự rơi xuống, Phượng Thiên Sách cũng đã thu hồi nụ cười, liếc người truyền đạt bên cạnh một cái.

Tần quản gia liền vội vàng tiến lên, trả lời: “Vậy làm sao được? Từ trước tới nay, Phượng Thiếu luôn nói một là một, nếu như thay đổi xoành xoạch, người khác sẽ coi Phượng Thiếu ra gì? Cả một thành Lạc Xuyên lớn như vậy, chẳng lẽ không tìm ra được một nữ Ngự Bảo Sư cấp cao hử?”

Quản sự khổ sở nói: “Này… Chức nghiệp Ngự Bảo Sư vốn đã rất hiếm, toàn bộ Ngự Bảo Sư đều được Bảo Khí Các mời đến đây làm việc, trừ bốn người bọn họ, thật sự không tìm ra Ngự Bảo Sư khác…”

Tần quản gia ngắt lời của hắn, không chút nhân nhượng: “Tóm lại, quyết định của Phượng Thiếu là không thể thay đổi.”

“Vậy làm sao bây giờ?” Khi quản sự gấp đến độ xoay vòng, thình lình một giọng nói vang, khiến ánh mắt của hắn sáng choang.

“Vậy để ta!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play