Ra khỏi bảo khố là đến giờ thiết yết, đây là Nhị công chúa cố tình chiêu đãi Phượng thiếu và Nạp Lan Tiêu Bạch.
Nàng chủ yếu là muốn giữ chân Phượng thiếu, thuận tiện tạo cơ hội tiếp
xúc gần gũi với hắn, mà giữ Nạp Lan Tiêu Bạch, ắt hẳn là vì đại tỷ mình.
Tiệc bắt đầu vào buổi tối, đại công chúa đến rất đúng lúc, theo sau
nàng, còn có nhiều người khác nữa, ví dụ như Triệu Nhã Nhi, Lâm sư tỷ,
nữ sinh mập mạp và nữ sinh nhỏ nhắn. Đại công chúa như nữ thần chầm chậm đến, bọn họ thì như cái đuôi bám theo, hơn nữa còn kéo theo một đám gia đinh thị vệ.
Già Lam đỡ Nạp Lan Tiêu Bạch ngồi xuống, quan sát trái phải một vòng,
đang không biết ngồi ở đâu, đã nghe Nhị công chúa mở miệng nói: "Hôm nay quả là một ngày hiếm thấy, có nhiều khách nhân tôn quý tề tụ như vậy,
hay là chúng ta chơi một trò chơi đi. Chơi trò ném thẻ vào bình ấy. Để
Nạp Lan công tử và Phượng thiếu dẫn đầu, chia làm hai tổ, những người
còn lại, tự do lựa chọn tổ của mình, sau đó hai tổ tỷ thí với nhau. Tổ
thua chịu phạt, ngâm mình trong hồ nước sau hậu viện của ta một buổi
tối, thấy thế nào?"
Lời vừa nói ra, người bên dưới bắt đầu xôn xao ầm ĩ.
Đề nghị của Nhị công chúa tất nhiên là hay, nhưng mà để Nạp Lan công tử
và Phượng thiếu họp thành đôi để tý thí, thực lực cách xa như thế, còn
cần phải tỷ thí sao? Người bình thường, đều chọn vào tổ của Nạp Lan công tử, chỉ có đầu óc không bình thường, mới đi chọn Phượng thiếu nổi danh
là người ngu ngốc làm một tổ.
Thật ra Nhị công chúa suy nghĩ vô cùng hoàn mỹ, trò chơi không quan
trọng, chủ yếu là...trong quá trình chơi, nàng sẽ có cơ hội thành một tổ với Phượng thiếu, để đại tỷ với Nạp Lan công tử thành một tổ, giao lưu
với nhau, không phải sẽ tăng được tình cảm sao??
Nàng căn bản không để ý đến vấn đề thực lực của Phượng thiếu.
Đại công chúa ngồi một bên với Nạp Lan Tiêu Bạch, khoảng cách chỉ cách
một cánh tay, nàng cao quý ngồi đó, cùng với khí chất của Nạp Lan Tiêu
Bạch cực kỳ hài hòa. Nhìn vào tất cả mọi người sẽ cho rằng, bọn họ là
một đôi trời đất tác thành.
Già Lam đứng nhìn bọn họ, đi cũng không được, ở cũng không xong, nàng đứng chen sẽ phá hỏng hình ảnh đẹp đẽ này mất.
Đại công chúa vòng qua người Già Lam, nhìn Nạp Lan Tiêu Bạch, hoàn toàn
xem Già Lam là không khí, nàng thanh nhã cười nói: "Với thực lực của Nạp Lan công tử, Bản công chúa tin tưởng, không cần ra tay, chúng ta cũng
thắng chắc."
Nạp Lan Tiêu Bạch nhợt nhạt mỉm cười, cũng không hề đáp lời nàng ta, hắn thò tay kéo vạt áo Già Lam, giọng nói êm ái vang lên: "Lam Lam, trận tỷ thí này, thắng hay bại, đều phải dựa vào muội rồi."
Già Lam toát mồ hôi, tức giận trừng hắn, là coi trọng nàng hay là cố tình chế giễu nàng đây?
"Muội không thể, muội đâu biết chơi trò ném thẻ vào bình rượu."
Con ngươi lạnh lẽo của Đại công chúa khẽ híp lại, bây giờ nàng mới chú ý đến sự tồn tại của Già Lam, đôi mắt bén nhọn như lưỡi dao, quét tới
trên người Già Lam, không hiểu tại sao Nạp Lan Tiêu Bạch lại đặc biệt
quan tâm đến một xấu nữ như vậy.
Già Lam nhận ra sát khí, mỉm cười nhìn qua, hỏi: "Đại công chúa, có gì chỉ giáo sao?"
Đại công chúa không ngờ nàng ta lớn mật nhìn thẳng mình như thế, trong
lòng hừ lạnh một tiếng, nàng vẫn duy trì bộ dạng cao ngạo của mình, lạnh lùng nói: "Ta nhớ cô với Phượng thiếu đi cùng nhau mà, sao bây giờ lại ở cùng một chỗ với Nạp Lan công tử? Nói cũng đúng, chẳng ai ngu ngốc mà
sẵn lòng cùng một tổ với kẻ bất tài kia, ta thấy trận tỷ thí này không
cần thiết, cứ trực tiếp ném Phượng thiếu vào trong hồ là được chứ gì.
"Ha ha, đề nghị của Nhị công chúa cũng quá độc ác, muốn Phượng thiếu và
Phượng tam tiểu thư ngâm mình trong nước, nàng cũng đâu cần nghĩ ra cách độc địa như vậy? Xem ra lời đồn là thật, Nhị công chúa với Phượng tam
tiểu thư là một đôi oan gia mà."
"Các người, ai muốn cùng tổ với Phượng thiếu, thì qua bên kia đứng, còn
muốn cùng tổ với Nạp Lan công tử, thì đứng sang bên này."
"Đại công chúa, chúng ta một tổ với cô."
Đám người Triệu Nhã Nhi và Lâm sư tỷ rối rít nói.
Chỗ ngồi trong phòng khách sau một hồi ồn ào, ngoại trừ ba người Phượng
Thiên Sách, Phượng Thiên Tầm và Phượng Thiên Ca vẫn ngồi nguyên vị trí
cũ ở bên phải, những khách khứa còn lại, đều di chuyển ngồi dãy bên
trái, giống như doanh trại nhỏ, thoáng chốc đã tạo ra một cục diện mới.
Tất cả nhốn nháo tìm chỗ ngồi, cuối cùng chỉ còn lại một mình Già Lam đứng đó.
Mọi người nhìn thấy tình cảnh thê thảm của ba người Phượng Thiên Sách,
lần nữa cười rộ lên, đủ loại âm thanh giễu cợt nổi lên, đây rõ ràng trào phúng đáng ghét.
"Phượng tam, cô có muốn nhập bọn với chúng ta không? Quy tắc trò chơi
cũng không có quy định, huynh muội phải ở cùng một tổ. Cô với Phượng
Thiên Ca sang đây, sẽ không ai chê cười các người đâu."
"Thôi nào, đến đây đi, không phải từ trước đến giờ Phượng thiếu hay nói
không gì không thể sao? Ta tin với khả năng của hắn, chỉ cần một mình
hắn cũng đủ."
"Chẳng lẽ, Phượng thiếu cũng muốn qua bên này với chúng ta, ha ha ha ha....."
Đối mặt với mọi người cười ầm lên, Phượng Thiên Tầm âm thầm nghiến răng, ngoài mặt làm như không có chuyện gì. Đúng là đám người mắt chó, đợi
khi các người thấy được thực lực thật sự của đại ca, nhìn xem các người
có như lũ ong bướm điên cuồng bay tới đây hay không? Đến lúc đó, nàng sẽ hung hăng dạy dỗ bọn họ một phen.
Đại ca ơi là đại ca, đến lúc nào huynh mới thôi giả vờ như thế hả? Huynh có biết muội muội của mình rất sốt ruột hay không?
Phượng Thiên Tầm ai oán nhìn đại ca mình, hai má trắng noãn phình ra.
Thiên Thiên đậu trên vai Phượng Thiên Sách tức giận đến phùng mang trợn
má, nếu không phải chủ nhân ngăn cản, nó đã sớm bay sang đám nữ nhân ghê tởm này, mổ mù hai mắt của các nàng.
Đến cuối cùng các nàng có mắt không đấy? Mấy cọng tóc của chủ nhân còn
nhiều hơn so với tên mù Nạp Lan tự phụ kia đấy, có biết hay không?
Các người cứ cười nhạo chủ nhân đi, một lát nữa, ta sẽ kéo váy các người, cho các người nhục nhã tới chết thì thôi.
Thiên Thiên bắt đầu đảo mắt, âm thầm suy nghĩ nên trả thù những con bánh bèo này thế nào.
Đương sự Phượng Thiên Sách vẫn ung dung phe phẩy quạt trên tay, căn bản
chằng thèm đếm xỉa đến những lời nói đó, khóe miệng hắn trước sau vẫn
cong lên nụ cười tiêu sái, hoàn toàn tương phản với tình cảnh thê thảm
của hắn.
Nhị công chúa chính là muốn kết quả như thế, trong lúc mọi người đều vứt bỏ Phượng thiếu, không muốn làm bạn với hắn, nàng sẽ đứng lên, làm một
tổ với hắn, việc này sẽ khiến hắn cảm kích nàng, đối đãi với nàng tự
nhiên cũng khác đi.
Không sai, chính là như vậy.
Nàng đứng dậy, nói: "Bản công chúa quyết định, sẽ tham gia một tổ với Phượng thiếu, cùng tiến cùng lui với Phượng thiếu."
Mọi người đồng thời ồ lên, ngạc nhiên nhất chính là mấy nữ tử bình
thường hay đi chung với Nhị công chúa. Không phải Nhị công chúa với
Phượng Tam tiểu thư là kẻ thù sao? Hai người gặp nhau chưa tới một chun
trà đã cãi vả, đây là chuyện hết sức bình thường. Sao hôm nay lại khác
thường thế nhỉ?
Chẳng lẽ Nhị công chúa bày ra quy tắc trò chơi này, không phải là vì muốn trêu chọc Phượng tam tiểu thư sao? Vậy nàng có ý gì?
Nhị công chúa dạt dào mong đợi nhìn phản ứng của Phượng Thiên Sách, cứ
tưởng hắn nhất định sẽ mừng rỡ như điên, đối với nàng cảm kích một phen, thật đáng tiếc, Phượng Thiên Sách thản nhiên đáp trả nàng một câu: "Nhị công chúa bày ra trò này, thì cô nên làm trọng tài mới đúng chứ?"
Sau đó, ánh mắt của hắn khẽ động, nhẹ nhàng dừng lại trên người Già Lam, con ngươi phát ra ánh sáng rực rõ, dường như trong căn phòng này chỉ có một mình nàng: "Tiểu Lam Lam, nàng thật sự định bỏ ta sao?"
Ánh mắt ai oán, cộng thêm giọng nói nũng nịu, khiến cho Già Lam khó mà chống đỡ được.
Mới vừa nãy nghe mọi người cười nhạo hắn, trong lòng Già Lam cũng rất
tức tối, chẳng hiểu tại sao, nàng không muốn nghe những lời người khác
vũ nhục hắn, nếu vũ nhục chế nhạo cũng chỉ có thể do một mình nàng làm,
những kẻ khác thì đừng hòng.
Già Lam bước về phía trước nửa bước, đột nhiên bị ai đó kéo lại, nàng
quay lại, chứng kiến tay Nạp Lan Tiêu Bạch kéo lấy vạt áo của nàng như
cũ.
Đôi mắt hắn mơ hồ nhìn nàng, không dùng lời nào cả, nhưng tất cả đã nói
lên tiếng lòng của mình. Hắn không hy vọng nàng sang đấy, hắn muốn nàng ở lại.
Nhưng mà.....Bên hắn có rất nhiều cao thủ giúp đỡ, hắn căn bản không cần đến nàng, Phượng Thiên Sách ngược lại, giờ phút này rất thê thảm, nàng
cần phải đến giúp hắn.
"Nạp Lan đại ca, thực lực của huynh mạnh như vậy, nếu muội không qua giúp hắn, dù có thắng cũng chẳng phải là anh hùng."
Nạp Lan Tiêu Bạch khẽ run người, cuối cùng cũng buông tay, cười nhạt một tiếng: "Được rồi, ta sẽ không thủ hạ lưu tình."
"Muội cũng vậy." Già Lam mỉm cười nói, cất bước đi về phía Phượng Thiên Sách.
Cuộc trao đổi ngắn ngủi giữa hai người, rơi vào trong mắt người khác thì nó lại dấy lên một cơn sóng dữ dội.
Một nữ tử xấu xí, có tài đức gì chứ, sao lại được hai vị công tử tranh giành với nhau?
Phượng thiếu không tính, từ trước đến giờ, khiếu thẩm mỹ của hắn bất
bình thường, nhưng Nạp Lan công tử không phải vậy. Chẳng lẽ bởi vì hắn
bị mù, không nhìn thấy được bộ dạng xấu xí của Già Lam, cho nên mới bị
nàng mê hoặc?
Nếu như mắt của Nạp Lan công tử được chữa khỏi, hắn có thể nhìn thấy
dung mạo xấu xí của nàng, nếu hắn vẫn còn muốn giữ nàng lại, bọn họ sẽ
chặt đầu mình xuống cho Già Lam ngồi.
Sợ làm Nạp Lan công tử và Phượng thiếu mất thể diện, các nàng chỉ dám
nghĩ trong lòng, tóm lại, nói thế nào cũng cảm thấy không công bằng,
trận tỷ thí này, nhất định phải thắng được xấu nữ kia, như vậy mới thoải mái được.
"Tiểu Lam Lam, ta biết nàng không bỏ ta mà. Xíu nữa phải trông cậy vào
nàng rồi." Gương mặt Phượng Thiên Sách rạng rỡ hẳn lên, phút chốc, tất
cả những ánh sáng trong phòng đều tập trung lại trên người hắn, tựa như
có vô số cánh hoa anh đào từ trên bầu trời rơi rụng xuống, màu sắc biến
hóa khôn lường, mới vừa rồi đám nữ tử còn rối rít chế nhạo hắn, trong
khoảng khắc đã bị nụ cười rực rỡ của hắn mê hoặc.
Đúng là đẹp trai vẫn tốt nhất, lúc này những khuyến điểm của hắn đều bị nụ cười đó che khuất hết.
Già Lam xoa chán, cái gì mà 'xíu nữa trông cậy vào nàng?' Chẳng lẽ hắn không định ra tay à?
"Ngươi đừng quên, nếu chúng ta thua, tất cả đều phải bị ngâm trong hồ
nước đấy. Ta xin ngươi nghiêm túc chút đi, ta không muốn bị ngươi làm
liên lụy đâu." Già Lam xít lại gần nói nhỏ bên tai hắn, nàng không hiểu, cuối cùng hắn đang che giấu điều gì, thà rằng để cho mọi người chế
nhạo, cũng chưa một lần để lộ thực lực thật sự của mình?
"Chỉ là một trò chơi thôi, nàng đừng quá nghiêm túc."
Phượng Thiên Sách thờ ơ cười một tiếng, càng khiến Già Lam không yên
tâm, nàng quyết định không hi vọng vào hắn nữa, đi đến chỗ hai người
Phượng Thiên Tầm và Phượng Thiên Ca để bàn bạc đối sách.
Tất cả mọi người dường như đã quên mất, mới vừa rồi Nhị công chúa lên
tiếng muốn cùng tổ với Phượng thiếu, nàng đã hoàn toàn bị người ta đặt
sang một bên.
Sắc mặt nàng vô cùng khó coi.
Nàng bị cự tuyệt.
Phượng thiếu thà mời một xấu nữ chung tổ, cùng không muốn nàng gia nhập...
Đáy lòng như có vô số móng vuốt sắc nhọn cào cấu, mỗi một lần chạm vào đều khiến nàng đau đớn vô cùng, nàng oán hận.
Già Lam, con người này đúng là một khối u ác tính mà, bất luận là vì đại tỷ hay vì nàng, bọn họ nhất định sẽ tìm biện pháp tiêu diệt nàng ta mới được.
Trò chơi bắt đầu.
Thành thật mà nói, qui tắc trò chơi ném thẻ vào bình rượu cực kỳ đơn giản.
Mỗi người được phát cho ba mũi tên, ném vào một bình rượu có đường kính rất nhỏ, nếu ném vào bình thì mới được tính điểm
Hai tổ lựa ra số người bằng nhau, tổ nào có nhiều mũi tên được tính điểm nhất thì xem như chiến thắng.
Vì bên Phượng Thiên Sách chỉ có bốn người, cho nên tổ đối phương cũng cử ra bốn người tham gia.
Mấu chốt của trò chơi chính là thử thách thị lực của người chơi.
Điều này đối với một Nạp Lan Tiêu Bạch không nhìn thấy quả là không công bằng, một người mù lại tham gia trò chơi thử thách thị lực, đây chẳng
phải là làm chuyện bậy bạ sao?
Nghĩ đến vấn đề này, tất cả mọi người lại lần nữa hoài nghi dụng tâm của Nhị công chúa, thảo nào nàng muốn tham gia tổ của Phượng thiếu, hóa ra
nàng đã sớm lo lắng đến điều này. Mặc dù bọn họ ở chung tổ với cao thủ
Nạp Lan Tiêu Bạch, nhưng mà đây rõ là cao thủ không có đất dụng võ, rõ
ràng là công cốc.
Trong lòng Nhị công chúa không nhịn mà kêu oan, nàng đâu có nghĩ tới việc này chứ!!
Hơn nữa còn về phần Già Lam......Dù thế nào cũng phải bắt nàng ta ngâm vào hồ nước.
"Ta thì không thành vấn đề, so cái gì cũng được." Phượng Thiên Sách
không chút nghĩ ngợi, sung sướng đáp, giống như trên mặt hắn có viết sẵn như thế, chủ lực là người khác cũng không phải hắn.
Đúng là người không đáng tin cậy.
Già Lam và Phượng Thiên Tầm âm thầm lo lắng, không biết hắn có chịu hé
lộ thực lực không, nếu hắn vẫn lóc chóc và không nghiêm túc như vậy, thế nào tối này các nàng cũng sẽ bị ném vào hồ nước ngâm trong đó một đêm
thôi.
(*) Trò chơi ném thẻ vào bình rượu (投壶): trò chơi phạt uống rượu trong những buổi tiệc thời xưa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT