Buổi tối hôm đó, sau khi Du Lăng Thần trở về, đã nhìn thấy Dư Tư Nhạc thở hổn hển đỏ bừng mặt, ngồi trên ghế sô pha xem ti vi.
Anh cầm một cái bánh ngọt trong tay "Đây là bánh ngọt hương việt quốc mà em thích nhất."
Đánh một gậy rồi cho ăn một quả táo sao?
Khóe miệng Dư Tư Nhạc giật giật, nghĩ đến anh hai luôn dùng thủ đoạn đối với kẻ thù trong thương trường.
Đã phát triển đến mức không thể vãn hồi, Dư Tư Nhạc cũng sẽ không vì chuyện này mà cãi nhau với anh hai. Hơn nữa, tốt xấu gì cũng có bánh ngọt anh, đừng lãng phí.
Dư Tư Nhạc mở bánh ngọt ra, cắt một miếng "Anh hai, anh ăn không?"
Du Lăng Thần lắc đầu, anh không ăn bánh ngọt tráng miệng, là cố tình mua cho cô.
"Ngày mai đoàn làm phim hơ khô thẻ tre, đạo diễn Vệ gọi điện thoại hỏi em có muốn tham dự không?" Du Lăng Thần ngồi bên cạnh gọt quả táo.
Khóe môi Dư Tư Nhạc hơi dính dầu, chí ít bộ kịch này cô cũng có tham gia, đương nhiên muốn đi tham gia xem xét xung quanh.
"Muốn đi." Dư Tư Nhạc trả lời.
Du Lăng Thần rất rõ tâm tư của cô "Anh đã trả lời cho đạo diễn Vệ rồi, ngày mai anh đi cùng với em."
Cuộc sống giữa hai người dần khôi phục lại quỹ đạo bình thường.
Cái gọi là hơ khô thẻ tre, chính là một bộ phim đã hoàn thành giai đoạn chế tác, điều này cũng có nghĩa là khoảng cách công chiếu bộ phim cũng không còn xa.
Mỗi khi Dư Tư Nhạc nghĩ đến ngày này, có thể xuất hiện trên màn hình, lòng của cô từ từ hưng phấn.
Có rất nhiều phóng viên đã đến văn phòng, để chuẩn bị cho công việc phỏng vấn đoàn làm phim.
Dư Tư Nhạc vừa đi vào hội trường, đã nhìn thấy đạo diễn Vệ bị nhóm phóng viên bao vây.
Có mấy diễn viên đã ngồi trên đài, bọn họ nở nụ cười trên mặt, trả lời rất nhiều câu hỏi.
Nhà họ Du là người đứng đầu trong giới thương mại, không ít phóng viên biết đêm nay anh sẽ đến, cả nhóm đều tích cực gấp đôi.
"Nghe nói cô Du cũng đến tham dự quay bộ phim này, đây không phải có nghĩa tổng giám đốc Du hết sức coi trọng sự phát triển của bộ kịch truyền này sao?"
"Sau khi bộ phim truyền hình chính thức được chiếu, tổng giám đốc Du cho rằng vì sao sẽ có được thành tích mới?"
"Tháng trước cô Du bị bắt cóc, không biết tổng giám đốc Du có gì muốn nói đối với sự kiện này không?"
"Không biết người trong lòng tổng giám đốc Du là cô gái nào? Dự định khi nào kết hôn?"
Ban đầu đặt câu hỏi xem như là bình thường, càng hỏi về sau, vấn đề càng nghiêng về cuộc sống cá nhân.
Sắc mặt Du Lăng Thần ngày càng khó coi, có một vài phóng viên cố ý không biết nhìn sắc mặt người khác, không ngừng hỏi.
Đạo diễn Vệ thoát khỏi sự bao vây của đám phóng viên kia, đã chạy đến giải vây cho Du Lăng Thần "Hôm nay chúng tôi mở cuộc họp báo hơ khô thẻ tre để phóng viên biết, những câu hỏi không liên quan đến bộ phim truyền hình, tổng giám đốc Du có quyền không trả lời."
Dư Tư Nhạc vụng trộm nhìn anh hai mấy lần.
Dường như Du Lăng Thần cảm nhận được ánh mắt của cô, cũng đồng thời quay đầu lại, chống lại ánh mắt của cô.
Anh chợt mở miệng nói: "Không cần hỏi tôi thích dạng con gái gì, bởi vì tôi đã tìm được một nửa kia. Cho dù người kia có trở thành thế nào, từ đầu đến cuối cô ấy vẫn là người của tôi, vĩnh viễn sẽ không thay đổi."
Đèn màn hình không ngừng sáng lên.
Đây tuyệt đối là một tin tức lớn! Tổng giám đốc tập đoàn Du thị nhiều năm đơn thân, nay lại tuyên bố với bên ngoài đã có người yêu. Điều này thật sự làm tổn thương đến trái tim của những cô gái khác!
Dư Tư Nhạc hoàn toàn chấn động, hơi ngây ngẩn cả người.
Anh hai đang dựa vào giới truyền thông, để tỏ tình với cô sao?
Chẳng lẽ anh không sợ phóng viên không tha cho anh sao?
Đáy lòng Dư Tư Nhạc hơi mừng rỡ, lại không muốn anh hai tạo ra nhiều điều như thế. Ngộ nhỡ để người bên ngoài biết được quan hệ của hai người họ, không chừng sẽ dấy lên một trận phong ba lớn.
Cùng lúc đó, trong một ngôi biệt thự nào đó, Trịnh Thiểu Hoa vừa cắn hạt dưa, vừa xem tin trên màn hình, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt. Xem ra Du Lăng Thần và Dư Tư Nhạc thật là tốt rồi, đã nước chảy thành sông rồi hả? Một vị boss ra tay vừa nhanh vừa chuẩn, Tiểu Nhạc muốn chạy thoát khỏi lòng bàn tay anh.....Thật là khó.
Các phóng viên điên cuồng dũng mãnh lao tới phía trước, muốn nổi bật khuôn mặt Du Lăng Thần, các vấn đề được đưa ra liên tiếp.
Nhưng trừ bỏ trả lời câu hỏi thứ nhất xong, Du Lăng Thần hoàn toàn không lên tiếng nữa, cả hội trường chỉ có các phóng viên chăm chỉ diễn xuất.
Buổi họp báo cũng sắp bắt đầu rồi.
Du Lăng Thần và Dư Tư Nhạc ngồi vào vị trí đã được sắp xếp, hai người cũng ngồi chung một chỗ.
Vệ Hâm là người lâu năm trong giới điện ảnh và truyền hình, đối mặt với các vấn đề của phóng viên, đạo diễn Vệ trả lời rất trôi chảy, làm cho người ta nhìn không ra sự cố nào.
Cái gọp là họp báo, thật ra chính là tuyên truyền bộ phim truyền hình.
Sau đó các phóng viên vừa phỏng vấn các diễn viên khác, đối với cách nhìn của bộ phim truyền hình này.
Đến phiên Dư Tư Nhạc, trong lòng cô hơi khẩn trương, nhưng không biểu hiện ra ngoài mặt, vẫn bình tĩnh. Bên dưới rất nhiều ánh đèn chớp, Dư Tư Nhạc nhẹ nhàng mở miệng nói: "Tôi rất hài lòng với nhân vật lần này, cũng rất cảm ơn đạo diễn Vệ đã cho tôi cơ hội này. Đạo diễn Vệ là một đạo diễn biết bới lông tìm vết, tôi tin rằng phàm là bộ phim truyền hình nào do ông sản xuất, thành tích tuyệt đối sẽ không thu những nơi khác."
Trong chớp mắt đạo diễn Vệ rất xúc động, dường như không ngờ cô Du đánh giá mình cao như thế.
Ông cảm động đến mức tay cầm micro hơi run run "Cô Du là người mới do tôi đi khái thác tiềm lực. Có lẽ có rất nhiều người nghi ngờ năng lực của thiên kim Du thị, mới có thể tìm được một nhân vật để diễn thử. Nhưng tôi nói cho mọi người biết, chờ sau khi bộ phim truyền hình này công chiếu, mọi người mới biết được đến cùng là cô ấy có bao nhiêu năng lực!"
Các phóng viên nhìn thấy đạo diễn Vệ có ý thiên vị Dư Tư Nhạc, đều tiếp tục hỏi.
Dư Tư Nhạc nhanh chóng biến thành tiêu điểm trong mắt mọi người.
"Xin hỏi sau này cô Du sẽ phát triển ở lĩnh vực điện ảnh và truyền hình không?" Một người trong đám phóng viên hỏi.
Dư Tư Nhạc gia nhập đoàn làm phim, cho tới bây giờ cũng không phải vì danh lợi, cô lắc đầu nói với các phóng viên: "Không nhất định, ít nhất tạm thời tôi chưa đưa ra quyết định."
"Vậy cô Du có ý phát triển trong làng giải trí, tổng giám đốc Du có đồng ý không?"
Tất cả micro đều chuyển sang Du Lăng Thần.
Du Lăng Thần dùng ánh mắt tràn đầy cưng chìu nói: "Nếu cô ấy thích, tôi sẽ không phản đối."
Cuộc họp báo diễn ra trong bốn mươi phút thì kết thúc, Dư Tư Nhạc bị đám phóng viên hỏi đến miệng đắng lưỡi khô.
Đạo diễn vệ vội vàng chạy đến: "Tổng giám đốc Du, có thể rất hân hạnh mời ngài đi dùng bữa cơm không? Đoàn làm phim chúng tôi đã đặt chỗ rồi, chuẩn bị mở tiệc chúc mừng."
Lúc ông ta nói chuyện, ánh mắt cố ý nhìn về phía Dư Tư Nhạc, dường như mục đích chủ yếu là mời Dư Tư Nhạc đi.
Du Lăng Thần vỗ vỗ vai Dư Tư Nhạc: "Em làm chủ đi."
"Đạo diễn Vệ mới khách, đương nhiên chúng ta sẽ đi rồi." Dư Tư Nhạc cười tươi nói.
Chỗ mà đạo diễn Vệ đặt chính là khách sạn Hoài Hương.
Ba người ngồi chung một chiếc xe, trên đường nói không ít chủ đề.
"Cô Du, trong tay tôi còn một bộ kịch bản, tôi suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy hình tượng của cô là một người điềm đạm, hợp với vai nữ chính nhất." Lúc đạo diễn Vệ ngồi trong xe, từ từ đã lộ ra mục đích chính.
Dư Tư Nhạc có một loại cảm giác bị nhìn trúng, nhưng mà càng lợi hại hơn nhiều so với sự do xét của đối phương.
"Đạo diễn Vệ, ý tốt của ông, tôi xin nhận. Nhưng tôi còn là học sinh, thời gian dành cho quay phim cũng rất ít."
"Đừng cự tuyệt tôi nhanh như thế, tôi chỉ nói với cô trước, khoảng hai tháng say mới đến thời gian quay phim chính thức, trong khoảng thời gian này tôi còn bận việc tuyển chọn diễn viên." Đạo diễn Vệ lấy kịch bản trong túi ra, đưa cho Dư Tư Nhạc xem: "Cô có cảnh thì đọc thử xem, nếu có hứng thú, thì gọi điện thoại cho tôi, tôi ưu tiên cho cô một chỗ."
"Cảm ơn." Dư Tư Nhạc tiện tay nhận lấy kịch bản.
Xem tên kịch bản, có thể đoán được là một bộ phim thần tượng.
Dư Tư Nhạc tùy tiện lật vài tờ, thì bị nội dung bên trong kịch bản làm cho hấp dẫn.
Một vài chỗ trong bộ kịch bản này, còn xuất sắc hơn nhiều so với mấy bộ kia, khó trách đạo diễn Vệ lại coi trọng như thế.
Vệ Hâm biết nhìn mặt người nói chuyện, nhìn ra đáy mắt của Dư Tư Nhạc hơi dao động, lại từng bước tăng thêm mức độ tâng bốc. Cũng nói rõ ra nhiều chỗ hấp dẫn trong kịch bản, thảo luận với Dư Tư Nhạc.
"Tôi dự định mời nam diễn viên Thích Nghi Thụy diễn, người đó diễn cũng không tệ, nghe nói cũng dễ dàng ở chung." Đạo diễn Vệ nói.
Dư Tư Nhạc ngạc nhiên mở to hai mắt: "Là anh ta?"
Kỳ nghỉ hè trên ti vi có chiếu một bộ phim truyền hình, luôn có thể nhìn thấy hình ảnh của anh ta.
Dư Tư Nhạc muốn không biết anh ta cũng là việc khó.
Cô từng xem Thích Nghi Thụy diễn xuất, không hề nghi ngờ thực lực của anh ta là đại diện cho một ngôi sao lớn. Dáng người khôi ngô tuấn tú, tính tình vô cùng tốt. Nhiều ngôi sao diễn chung với anh, không ai không khen ngợi anh.
Trong lòng Dư Tư Nhạc càng ngứa ngáy.
Du Lăng Thần ngồi bên cạnh nhìn thấy bộ dạng này của cô, bàn tay đang đặt trên đầu vai cô càng tăng thêm sức lực, dường như muốn nhắc nhở cô, đừng biểu hiện như vậy đối với người đàn ông khác ngay trước mặt anh, đây là chuyện làm cho người khác thật không vui.
Dư Tư Nhạc cảm nhận được sức lực trên vai, đôi mi thanh tú nhíu chặt lại.
Biểu hiện mờ ám của hai người, không làm cho đạo diễn Vệ chú ý.
Đạo diễn Vệ cố gắng hết sức mình nói về bộ phim truyền hình này, ý đồ làm dao động trái tim Dư Tư Nhạc.
"Cô Du, chúng tôi sẽ cố gắng phối hợp với thời gian học tập của cô, bộ phim truyền hình này thật sự không tệ, cô cảm thấy thế nào?"
Nói không động tâm là giả.
Nhưng Dư Tư Nhạc luôn lo lắng cho chuyện học tập của mình.
"Nếu em muốn quay phim, anh sẽ giúp em tiến vào Làng Giải Trí. Bỏ qua cơ hội, sẽ không có lần thứ hai." Du Lăng Thần đưa ra ý kiến.
Đây là đạo lý dễ hiểu, mà ai cũng hiểu. Chỉ có điều gặp phải lúc lựa chọn, thì ai mà không do dự, dù sao mỗi người đều cân nhắc giữa lợi ích và thiệt hại.
"Tôi đồng ý." Dư Tư Nhạc nắm chặt kịch bản, đưa ra câu trả lời cuối cùng.
Đạo diễn Vệ vui vẻ nói: "Chờ sau khi đoàn làm phim bắt đầu quay phim, tôi sẽ liên lạc cho cô. Thích Nghi Thụy đã đến thành phố C, mấy ngày nay chuẩn bị ký hợp đồng, đến lúc đó không chừng hai người sẽ gặp mặt nhau."
Dư Tư Nhạc gật đầu với ông ta.
Cô cũng không phải loại người ham hư vinh, có điều cảm thấy có thể hợp tác với Thích Nghi Thụy là một cơ hội hiếm có.
Vệ Hâm cười đến không khép miệng được, theo ông dự đoán năm nay Dư Tư Nhạc sẽ đạt đến độ hoa mắt. Đây cũng không sợ không có phần của cô, mà Vệ Hâm thật sự rất thích kỹ thuật diễn xuất trời cho của cô,
Sau đó bọn họ đến khách sạn Hoài Hương dùng bữa.
Người đến tham dự lễ chúc mừng đều là những người tham gia quay phim. Đa số mọi người đều biết nhau, càng không ngừng chào hỏi.
Dư Tư Nhạc rất thích không khí như thế, lòng cũng vui theo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT