Trời chiều thu lại những ánh sáng cuối ngày, dần dần biến mất xuống ở ngọn núi đằng xa ở phía tây.
Du Lăng Thần mở cốp xe sau ra, lấy mấy túi rau dưa ở bên trong ra, “Tiểu Nhạc, em đi mở cửa đi”.
Dư Tư Nhạc đi trước, vừa bước vào biệt thự, một nhóm người chen chúc vây quanh.
“Tổng giám đốc Du, Du tiểu thư, hai người đã trở lại”.
Vài người đàn ông trung niên trang phục tinh xảo, khuôn mặt mỉm cười. Sau
lưng bọn họ còn có vài thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.
Hẳn nào cô nhìn khá quen, kia không phải là đám người đêm đó sao?”.
Tưởng Oánh Oánh?... ....
Dư Tư Nhạc nhìn thấy có người đang trốn tránh cô, đám người kia đến nhà cô làm gì?
“Tổng giám đốc Lưu, tổng giám đốc Tưởng…. Mọi người chờ lâu rồi sao?”. Du
Lăng Thần vừa trả lời bọn họ, vừa đi vào nhà, “Vừa rồi tôi đi siêu thị
với Tiểu Nhạc, không ngờ mọi người lại đến, nếu không tôi nhất định sẽ
về sớm”.
Lúc Du Lăng Thần nói chuyện, mặt không chút thay đổi. Trong miệng nói lời khách sáo, nhưng không có chút nhiệt độ nào.
Mấy ông tổng giám đốc oán giận trong lòng, nói lời này thúi lắm! Hai ngày
nay là ai trốn tránh bọn họ? Ngày ngày bọn họ đều gọi điện hỏi thư ký
Tôn xem Du Lăng Thần đi đâu, phí tiền điện thoại di động tốn không ít
vậy mà thư ký Tôn không nói câu nào.
Bọn họ làm cái này không
phải vì một lời bỏ qua của Du Lăng Thần sao? Bọn họ không hỏi được tin
tức từ chỗ thư ký Tôn, chỉ có thể ngày ngày đứng đợi ở nhà anh ta. Gia
thế của đám người này kém với nhà họ Du nhưng ít nhất tên của bọn họ
cũng có một chứ “Tổng”. Bọn họ làm gì đã bị mất thể diện như vậy.
“Mấy vị vào đi, Tiểu Nhạc, em đi pha cho bọn họ ly trà”. Du Lăng Thần tỏ vẻ
là một người biết cách đối nhân xử thế, mặc dù trong lòng không hoan
nghênh đối phương nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.
Dư Tư Nhạc cũng không ngốc, tất nhiên cô cũng đoán được mục đích bọn họ tới, có lẽ là chuyện có liên quan đến ngày hôm đó.
Cô lấy ra một túi trà Long Tĩnh cực phẩm, đếm đầu người, pha 12 ly trà.
Du Lăng Thần vắt chân ngồi trên ghế salon, “Mọi người đừng khách khí, ngồi xuống trước đã, có gì thì từ từ nói chuyện”.
“Tổng giám đốc Du, tôi muốn hỏi tại sao dự án đó nói dừng là dừng được?”. Có
một người không nhịn được, xoa mồ hôi trên trán, “Tiền cũng đã đưa vào
rồi, tất cả đều đã chuẩn bị tốt, lúc này mà tạm ngừng thì tổn thất không thể lường được”.
Vương Nghiệp Vĩ Dã nói hùa theo: “Bản kế hoạch
này chúng tôi đã xem qua, cả bốn công ty cùng đầu tư với nhau, nhiều
thêm một ngày thì ít thêm một chút tiền. Tổng giám đốc Du ngài là một cổ đông lớn, có tiếng nói tuyệt đối, nhưng không thể hại chúng tôi như
vậy.”
Du Lăng Thần bộ dạng vẫn lạnh nhạt như cũ, dường như không
có hứng thú với đề tài trọng tâm của bọn họ: “Tổng giám đốc Tân, tổng
giám đốc Vương, các người đến tìm tôi là để nói chuyện công việc sao?
Mấy ngày nay tinh thần tôi không tốt lắm, công việc có chút khó khăn.
Đầu tôi lại đau, việc này hôm khác chúng ta bàn lại.”
Mấy vị lão
tổng giám đốc kia suýt chút hộc máu. Du Lăng Thần tuyệt đối cố ý, cái gì gọi là tinh thần không tốt lắm? anh ta bộ dạng vẫn khỏe mạnh sinh khí
dồi dào như vậy, có chỗ nào không thoải mái chứ? Nói rõ ra là cố ý ép
buộc bọn họ.
Cuối cùng cũng vẫn có một người tương đối thức thời, hướng về phía bọn họ ra hiệu, ý bảo bọn họ đừng nóng vội.
“Tổng giám đốc Du, hôm nay chúng tôi đến đây không phải để bàn công việc, chủ yếu là buổi tối của hai ngày trước, mấy đứa trẻ không cẩn thận đắc tội
với tiểu thư Dư, chúng tôi đưa chúng nó đến đây để chịu đòn nhận tội."
Lưu Chí Thành đá vào đứa con trai không ra hồn của mình, đẩy cậu ta ra:
"Lưu Khanh, đừng nghĩ rằng ngày thường tao không quản mặc kệ mày. không
phải mày nói đã biết sai rồi sao? Còn không mau qua đây nhận lỗi với
tiểu thư Dư."
Lưu Khanh quẹt miệng, trong lòng thầm kêu oan uổng! Bất quá cậu chỉ một người đồng phạm, Dung thiếu mới là chủ mưu! Lúc đó
Dư Tư Nhạc không nói mình là công chúa nhỏ của tập đoàn Du thị, nếu cô
nói sớm, bọn họ có dám giúp Dung thiếu đùa giỡn cô không?
"Tưởng
Oánh Oánh, còn thất thần làm cái gì? Có phải muốn ba đánh con, con mới
biết sai ở đâu không? Tưởng Quốc Lương đứng một bên giận dữ rống to với
con gái mình.
Trong chớp mắt, sáu người nam thanh nữ tú đứng
trước mặt Dư Tư Nhạc, cúi đầu nói "Dư Tư Nhạc, thực xin lỗi." Chúng tôi
không phải cố ý, viên thuốc này không gây nghiện, nhiều lắm chỉ có thể
làm cho người ta hưng phấn một chút, không nghĩ tới cậu lại phản ứng lớn như vậy."
"Thực xin lỗi, lần sau tôi sẽ không dám."
----------------------------
Tưởng Oánh Oánh luôn luôn không mở miệng, bị ba cô hung hăng vả một cái tát: "Còn không nói nhanh."
Tưởng Oánh Oánh ăn đau khóc lớn lên, giơ tay lên lau nước mắt: "Thực xin lỗi.... thực xin lỗi."
rõ ràng ba cô nịnh bợ Dung thiếu, cô làm theo, Dung thiếu cũng vui vẻ, còn đồng ý tặng dây chuyền cho cô. Vì sao cuối cùng người sai là cô? Nếu cô biết thân phận của Dư Tư nhạc giống với Dung thiếu, cô sẽ không ngu
ngốc như vậy, lấy lòng người này, đắc tội người kia.
Trong lòng
Dư Tư Nhạc hiện lên một tia lo lắng, cô liếc mắt với anh hai mình. Nhóm
người này đồng ý xin lỗi cô, chắc chắn không có liên quan với anh hai.
"Tiểu thư Dư, tôi có mang một ít quà đến đây, cô không ghét bỏ, hãy nhận lấy
đi, coi như đây là quà nhận tội của tôi đối với cậu."
Dư Tư Nhạc
nhìn những món quà này, tất cả đều là trang sức đắt tiền, có thể là đồng hồ lại nữ, trong đó có vài cái thuộc loại số lượng có hạn.
Mạnh tay như vậy, không hổ là các tổng giám đốc lớn.
thật ra sự việc đêm đó không có liên quan gì đến những người này, người có liên quan nhiều nhất là Dung Húc và Tưởng Oánh Oánh.
Dường như anh hai có quan hệ công việc với những người này, bọn họ làm ít một phần tiền, thì tập đoàn Du thị sẽ có ít theo. Loại chuyện ngọc nát đá
tan này, thật không có lời.
"Tôi không tức giận, các người không
cần để ý như vậy, lại nói đêm đó tôi không xảy ra chuyện gì?" Đầu cũng
hơi choáng váng, dường như uống hơi say, còn ngủ chung với anh hai một
đêm.
Các vị tổng giám đốc kia đều thở phào nhẹ nhõm.
Tiền
tài của bọn họ không giống nhà họ Dung và nhà họ Du, thiếu một cuộc làm
ăn, sẽ xảy ra ảnh hưởng lớn với công ty. Biện pháp quyết định hơi sai
lầm một chút, càng có khả năng lấy lại không đủ tiền vốn cho công ty, mà còn làm cho đóng cửa.
đã xóa bỏ ân oán, cũng nên nói chuyện chính thôi?
Ánh mắt của các lão tổng giám đốc chuyển sang người Du Lăng Thần.
Lưu Chú Thành lấy một điếu thuốc ra đưa cho Du Lăng Thần.
Động tác vô cùng đơn giản đã nói với những người khác có hy vọng bắt tay làm hòa.
"Tổng giám đốc Du, thân thể ngái có khỏe không?"
"hiện tại thoải mái hơn rồi." Du Lăng Thần nhìn thẳng vào bọn họ, sắc mặt dịu đi rất nhiều.
Lưu Chí Thành lấy bật lửa ra, một làn khói bay lên: "Tổng giám đốc Du, về
chuyện kia, thật sự không thể bỏ được. Quy định trong vòng ba tháng phải đạt tới chỉ tiêu, ngộ nhỡ chúng tôi không hoàn thành, làm mất lòng tin
với ngài, phía bên truyền thông sẽ bám lấy chúng tôi không buông."
"nói cũng đúng." ngón tay Du Lăng Thần lướt qua làn khói, búng nhẹ hai cái:
"Như vậy đi, tôi sẽ gọi điện thoại cho thư ký Tôn, gọi cô ấy xử lý việ
này."
Du Lăng Thần bấm dãy số, nói với đầu dây bên kia vài câu.
Các lão tổng giám đốc trong lòng thầm than, cuối cùng chuyện này cũng xử lý công bằng rồi.
"Tổng giám đốc Du, hôm khác chúng tôi mời ngài ăn cơm, nhất định ngài phải nể mặt nha." Lưu Chí Thành cười nói.
"Chuyện này không thành vấn đề, tổng giám đốc Lừu mời khách, sao tôi có thể
không đi được." Giọng nói Du Lăng Thần nghe không ra hỉ nộ, ánh mắt
chuyển sang Tưởng Quốc Lương. "Tổng giám đốc Tưởng, có lẽ tôi phải xin
lỗi ông, ngày hôm qua Hứa Lệnh Tư đem bản kế hoạch đến, yêu cầu đưa ra
coi như hợp lý, tôi đồng ý. Trước khi chúng ta thảo luận bản kế hoạch sợ là không có cách nào hợp tác rồi."
Tưởng Quốc Lương thoáng cái
lạnh nửa giây, bản kế hoạch kia mà hoàn thành, là việc ký kết cuộc mua
bán trên trăm triệu đó! Năm nay công ty ông ta ký một hạng mục lớn, Du
Lăng Thần nói "coi như hợp lý", ý tứ đưa ra điều kiện với Hựu Lệnh tư,
cố gắng cũng không tốt so với bọn họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT