Nấu cơm không mất bao nhiêu thời gian, cũng không mất bao nhiêu việc.
Nhưng mà, mỗi người đều có thích lười, Dư Tư Nhạc cũng không ngoại lệ. Lúc
trước, dì Lưu làm hết toàn bộ công việc, bây giờ vừa rời đi, tất cả mọi
chuyện đều rơi lên người cô, trong lòng dần dần sinh ra cảm giác chán
nản.
Sau năm ngày nấu cơm liên tục, rốt cuộc Dư Tư Nhạc chịu hết nổi rồi.
Nhân lúc đang ăn cơm, Dư Tư Nhạc hắng giọng gọi một tiếng: “Anh hai………”
Du Lăng Thần ngẩng đầu nhìn cô.
“Có thể mời một dì giúp việc đến đây không? Nửa học kỳ sau học rất căng
thẳng. Em muốn dành thời gian đọc sách một chút." Vẻ mặt Dư Tư Nhạc bình tĩnh, ánh mắt chớp chớp, bản thân lại không biết lý do này quá mức
gượng ép.
Du Lăng Thần đã sớm đoán được sẽ có lúc như vậy chờ
anh, sắc mặt vẫn như cũ, nói: “Tiểu Nhạc, bao nhiêu năm rồi em không ở
cùng với anh?”
Dư Tư Nhạc ngây thơ nhìn anh, cô không có trí nhớ
của Du Tư Nhạc trước khi chết, nhưng từ dì Lưu cô cũng biết được đây là
mối quan hệ của hai anh em họ rất tệ, chỉ ở chung với nhau vài phút, đều sẽ có cãi nhau.
Vì vậy, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, thời gian ở cùng dưới mái hiên, có thể đếm trên đầu ngón tay.
Vẻ mặt Du Lăng Thần vẫn lạnh như băng, giọng nói dần dần trở nên kiềm nén: “Nhà họ Du chỉ còn anh và em………..Em biết điều này đúng ko?”
Dư Tư Nhạc cảm thấy nuốt cơm thật khó khăn, không khí càng nặng nề, ép đến mức thở không nổi.
“Anh hai………” Dư Tư Nhạc cắn chặt răng, đột nhiên cảm thấy mình là hung thủ
giết người. Nếu để cho Du Lăng Thần biết………. em gái duy nhất của anh ta
cũng đã chết, hơn nữa cơ thể còn bị người khác chiếm đoạt, có phải tức
giận cắt đứt cổ cô hay không?”
Vào lúc này, Dư Tư Nhạc cảm thấy đồng tình với người đàn ông trước mặt.
Trên thế giới to lớn rộng rãi, anh đứng cô đơn ở một nơi chỗ khác, không hòa hợp được với những người xa xôi kia.
“Anh không muốn có người ngoài ở trong nhà” Du Lăng Thần rút một điếu thuốc
ra đốt lên, đây là hành động mang tính tượng trưng khi anh ta đưa ra các quyết định.
Người ngoài…………………
Ngón tay run nhè nhẹ, chiếc đũa suýt chút đã rơi xuống.
Trong lòng như có một tảng đá lớn đổ nát.
Sao cô có thể quên được! Cô Du Lăng Thần là anh trai của mình, nhưng mà,
chưa chắc anh ta đã xem mình là em gái, Du Tư Nhạc là em gái của anh ta, nhưng mình thì không phải, chẳng qua là cô khoác bên ngoài cái xác của
Du Tư Nhạc, yên tâm thoải mái hưởng thụ tất cả của Du Tư Nhạc.
Chẳng những cướp đi thân phận của cô ta, mà còn cướp đi người thân quan tâm nhất của cô ta.
Dư Tư Nhạc chưa từng hận bản thân mình như bây giờ……………..
Nếu linh hồn của Du Tư Nhạc còn tồn tại, thậm chí cô còn muốn, đồng ý trả lại thân thể cho cô ấy.
Mỗi người đều nghĩ đến một vấn đề, cũng không giống nhau. Suy nghĩ này nọ
của Du Lăng Thần và Dư Tư Nhạc, đã cách xa nhau một vạn tám nghìn dặm.
“Tiểu Nhạc………….chúng ta đã bỏ lỡ thời gian bảy năm rồi, amh không muốn cuộc
sống sau này, sẽ không có em………….” Du Lăng Thần nhả khói ra, phun ra một làn khói mờ ảo.
Hai người ngồi đối diện với nhau, có sương khói
che, phủ, chính giữa như cách một tầng lụa mỏng, Dư Tư Nhạc không nhìn
rõ ánh mắt của anh.
Dư Tư Nhạc nắm thật chắc chiếc đũa, khớp ngón tay đều trắng bệch.
Cô không có cách nào đem linh hồn của Du Tư Nhạc trở về, việc duy nhất có
thể làm là, chỉ có thể giúp đỡ chăm sóc Du Lăng Thần, thẳng đến khi Du
Lăng Thần tìm được một nửa kia của đời mình. Đến lúc đó, anh sẽ có một
gia đình khác. Đến lúc đó, người ngoài là cô có thể tới lui không?
“Anh hai, dùng bữa đi.” Dư Tư Nhạc gắp một miếng măng xào, bỏ vào trong chén Du Lăng Thần.
Tự nhiên vượt qua vấn đề kia, cũng ngầm đồng ý không tìm dì giúp việc nữa.
“Tôi sẽ tìm một người phục vụ quét dọn biệt thự theo giờ, em chỉ cần phụ
trách việc nấu cơm, những cái khác không cần phải xen vào.” Cuối cùng Du Lăng Thần vẫn nhường một bước, anh cũng không muốn cô gái này mệt chết
đi.
Trước kia không ai đồng ý hao tổn tâm tư nấu ăn cho anh.
Nhưng mà, bây giờ đã khác rồi.
Ăn thức ăn Dư Tư Nhạc nấu, anh có thể nếm được một hương vị thuộc về gia
đình. Dường như vào giờ phút này, anh mới chân chính có một gia đình.
Dư Tư Nhạc đến trung tâm thành phố, mua rất nhiều vật dụng trong nhà, chuẩn bị trang trí phòng ngủ một lần nữa.
Du Lăng Thần thấy cô bận rộn, anh bước đến bên cạnh cửa ghé mắt nhìn vào
trong phòng. Ngẫu nhiên đưa ra vài ý kiến giúp cho Dư Tư Nhạc nên sắp
xếp đồ đạt như thế nào.
Dư Tư Nhạc lấy hai khung hình mới trong
túi nhựa ra: “Anh hai, chúng ta mỗi người một cái, anh nhìn xem, cái kia của em, đã để hình vào rồi.”
Cô cầm khung hình lên lắc lắc vài cái.
Du Lăng Thần nhìn thấy ảnh chụp bên trong, đúng là ảnh chụp ở bãi biển.
“Những bức ảnh khác đâu? Anh cũng muốn chọn một tấm.” Nhìn vào ảnh chụp cô gái cười xán lạn có lúm đồng tiền kia, đột nhiên Du Lăng Thần cũng muốn có
một tấm như vậy để vào khung hình, rồi đặt ở đầu giường.
"Em bỏ
vào trong album ảnh rồi, để em lấy cho anh." Dư Tư Nhạc kích động chạy
xuống lầu, lục trong ngăn kéo một quyển album to, ôm chạy về trước mặt
Du Lăng Thần, đưa cho anh như hiến vật quý.
Dư Tư Nhạc có mái tóc dài chạm vai, hơi uốn cong gợn sóng. Bởi vì di chuyển đồ trong phòng
ngủ, nên mồ hôi chảy ra đầy trán, mái tóc hơn lộn xộn.
Bàn tay Du Lăng Thần lướt trên mái tóc gợn sóng của cô, giúp mái tóc cô gọn gàng lại.
“Đi ngủ đi, sáng mai còn phải lên lớp.” Du Lăng Thần đóng cửa lại giúp cô, rồi đi về phòng ngủ của mình.
Tim đập nhanh rất nhiều, dường như đập nhanh hơn vài nhịp so với bình thường.
Du Lăng Thần nhíu nhíu mày, trong đầu hiện ra hình ảnh cô gái xán lạn có lúm đồng tiền, xua đi không được.
Làm sao có thể có cảm giác như vậy? Từ trước đến nay chưa từng xuất hiện.
Du Lăng Thần không suy nghĩ đến phương diện khác, chỉ có thể đúc kết lại…………Đã yêu thương em gái mình.
Cuối cùng ánh mắt khóa chặt trên bức ảnh của Dư Tư Nhạc, nhìn hai người bày
ra tư thế đùa giỡn kia, trên khóe môi Du Lăng Thân xuất hiện một nụ cười nhẹ.
………………………..
Thời gian đã quay lại theo quỹ đạo.
Trong lớp học, ngoài hai học sinh trốn học ra, tất cả học sinh còn lại đều tập trung lắng nghe thầy giáo giảng bài.
Bốn giờ 27 phút chiều, qua ba phút nữa là hết giờ học rồi.
Dư Tư Nhạc thừa dịp thầy giáo không chú ý ở bên này, cô nhanh chóng thu
dọn tập sách của mình bỏ vào trong túi, đem sách muốn xem về nhà, nhét
vào trong túi xách.
Âm thanh leng keng vừa vang lên, thầy giáo ném ra một câu ‘tan học’, rồi dẫn đầu đi ra khỏi phòng học.
Dư Tư Nhạc đứng lên, kéo ghế dựa ra, rồi đi ra ngoài.
Hôm nay trong tủ lạnh không có đồ ăn, cô phải chạy nhanh đến siêu thị mua một chút đem về.
Thời gian gấp gáp, Dư Tư Nhạc lòng như lửa đốt xông ra ngoài.
Vừa bước ra cửa phòng học, đột nhiên cánh tay bị người khác nắm lại. Dư Tư
Nhạc quay đầu nhìn thấy, là một nữ sinh bằng tuổi cô, trên tóc cô ta có
thêm một cái kẹp tóc, cô ta cười rộ lên, trên mặt hiện ra hai lúm đồng
tiền.
“Du Tư Nhạc, lâu rồi chúng ta không ra ngoài họp mặt, hôm hay tôi đặt phòng trước rồi, cậu đi cùng đi.”
Gì?
Du Tư Nhạc muốn hỏi lại cô ta một câu, cô là ai? Nhưng mà sợ làm tổn
thương đến tâm hồn yếu ớt của cô ấy, lời nói đến miệng, lại nuốt trở về.
Đoán chừng đây là bạn gái của Du Tư Nhạc kiếp trước?
“Hôm nay không được, bài tập nhiều lắm, tôi về làm bài tập đây.”
“Bài tập mà gấp cái gì? Cùng lắm thì gọi người khác cho cậu mượn tập, vài
phút là xong chuyện.” Cô gái kia bĩu môi, bất mãn lắc lắc cánh tay Dư Tư Nhạc: “Du Tư Nhạc, mình có nói với cậu, hơn một tháng rồi chúng ta
không đi chơi, đừng nói thẳng cắt đứt với mình. Hôm nay là sinh nhật
Dung Húc, ai cũng không thể vắng mặt được.”
Giọng nói bá đạo lại kỳ quái, làm Dư Tư Nhạc vô thức gật đầu.
Không đợi cô ra quyết định, cô gái kia đã nắm tay cô kéo đi ra ngoài. Còn sợ
Dư Tư Nhạc nửa đường chạy trốn, gọi vài cô gái khác đi cùng.
Dư Tư Nhạc giả vờ từ chối thì bị nhét vào trong chiếc xe.
Kinh ngạc phát hiện chiếc xe này có giá trị xa xỉ, xem ra gia đình cô gái này cũng tương đối giàu có.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT