Tiễn gia đình hắn ra
sân nó cố cười gượng. Vô nhà.
- Sao ba mẹ lại làm như
vậy? – Nó nói như sắp khóc.
- Ba mẹ cũng chỉ muốn tốt
cho con thôi – mẹ nó vẫn điềm tĩnh.
- Tốt cho con? Hay là tất
cho công việc làm ăn của ba mẹ chứ?
- Con nói gì vậy? Mẹ
cũng chỉ muốn tốt cho con thôi!
- Con không ngờ chính
ba mẹ mình lại đi lấy chính con gái làm vật thế để làm ăn – một giọt nước mắt
lăn dài trên má nó.
- Con nghe mẹ nói nè …
- Thôi đi! Con không muốn
nghe gì hết.
Cảm xúc vỡ òa. Nó bịt
tai chạy lên phòng. Mẹ nso gọi theo:
- Hà Mi …
- Bà cứ kệ con bé đi, để
cho nó từ từ suy nghĩ rồi nó cũng sẽ hiểu thôi – ba nó vẫn trầm ngâm.
Mẹ nó cũng không nói
thêm gì nữa bỏ lên phòng.
Tại phòng nó.
Nó tháo hết đồ trang sức
trên người ra, vứt luôn chiếc bờm ra một góc. Nó chạy ra ban công cắn chặt môi
để không bật khóc thành tiếng. Bên cạnh có mấy chậu hoa Thạch Thảo nhỏ, nó cầm
bình xịt nước phun tới tấp vào một chậu hoa nhỏ. Có thể cho là chút giận.
- Tưới nhiều như vậy hoa
sẽ bị cảm lạnh đấy – một giọng nam trầm, ấm. Không ai khác ngoài ba nó.
- Ơ … ba …
Nó đưa cái nhìn đầy ngạc
nhiên về phía ba nó nhưng nhanh chóng quay lại với những bông hoa.
- Ba không phiền con chứ?
- Dạ không. Có gì ba cứ
nói – nó vẫn không nhìn ba mình. Ông ngồi xuống đối diện nó. Ánh mắt hiền từ ấm
áp giàu tình thương.
- Chuyện đó …
- Con không muốn nghe –
nó ngắt lời ba.
- Ba biết là con chưa
thể chấp nhận được điều đó. Nhưng đó cũng chỉ vì lợi ích của con thôi mà. Con
là đứa thông minh chắc cũng hiểu tấm lòng của người làm ba này. Ở bên cậu ta
con sẽ được hạnh phúc – ba nó nói đều đều.
- Sao … ba biết????
- Vì ba là ba của con –
ông cười hiền, xoa đầu nó – thôi con đi ngủ sớm đi và nhớ suy nghĩ kĩ đấy. Ba
tôn trọng quyết định của con.
Ông hôn lên trán nó rồi
đi về phòng.
Nó lôi điện thoại ra gọi
cho Q. Anh.
- Leblank (Li-bờ-lanh)
Q. Anh ở đầu dây bên
kia hơi bối rối. Từ lúc về VN Q.Anh không còn được gọi nhưu vậy nữa.
[ Ơ … Mi … Caitlyn …]
Kiếm được sân chưa?
[ À rồi … đừng nói là
mày … ]
Đúng! Mày có đi không?
[ Ờ cũng được, giờ tao
qua ]
Ngay liền và lập tức.
Tút … Tút … Tút …
Nó thay đồ ra. Mặc chiếc
quần jean, đen, rách. Áo phông đen luôn. Khoác thêm chiếc áo khoác da và xỏ đôi
dày đen nó đi xuống nhà lấy môtô ra. Đội mũ bảo hiểm và phóng đi, đúng lúc gặp
Q. Anh. Hếch mặt một cái rồi xe nó đuổi theo xe Q.Anh. Nhanh chóng đuổi kịp.
Tay lái của nó còn đẳng cấp hơn Q.Anh nhiều.
Hai chiếc xe dùng lại tại
một nơi vắng người qua lại. Nhưng lại rất nhiều tay đua.
Q.Anh bỏ mũ bảo hiểm ra. Mái tóc màu vàng nâu, uốn cong
tít được thả xuống. Nhỏ mặc một chiếc quần jean ngố rách, cũng áo khoác da và
đôi boot cao. Q.Anh vẫy tay với người “dẫn đầu” những tay đua kia.
Nó cũng bỏ mũ bảo hiểm
ra, lắc đầu để chỉnh lại mái tóc. Mặt không chút biểu cảm. Phong cách quá “chất”.
Từ ngoại hình đến vẻ bề ngoài của nó đều thu hút ánh nhìn của những người khác.
Nhất là từng đường nét sắc sảo trên khuôn mặt nó.
Q.Anh cười tươi để lộ
răng khểnh duyên:
- Chào anh. Em là
Leblank.
- À … em của Leshin
(li-sin) hả? – Người kia nhíu mày.
Q.Anh gật đầu:
- Vâng, còn kia là bạn
em Caitlyn (cét-lin) - Anh nhìn về phía
nó cười rồi ngoắc tay kêu nó vào.
- Chào – người đàn ông
kia chủ động đưa tay ra bắt, vẻ lịch sự - Anh là Xin Zhao (xin-j-hao).
- Chào! – Nó cũng bắt lại
cho phải phép – Đua luôn chứ?
- Ồ không ngờ cô em lại
máu chiến như vậy. Không phải lính mới sao?
- Hừ - nó cười đểu –
Đua là biết.
- Được rồi. Vào vị trí.
Lập tức những tay đua
vô vạch xuất phát. Nó với Q.Anh đừng cùng nhau. Trên môtô ở vị trí sẵn sàng.
Đương nhiên là gây sự chú í của các tay đua khác. Cả một đừng đua nhưng chỉ có
hai đứa nó là con gái. Có một số nụ cười mỉa mai và thích thú nhưng nó chẳng
quan tâm. Tiếng sứng vừa nổ. Những chiếc môtô lao vút đi. Khi này những người
kia mới thay đổi ánh mắt nhìn nó. Đúng là bà hoàng của tốc độ. Nó phóng bạt mạng,
chỉ trong vòng chưa đầy 5’ nó đã bỏ xa những tay đua khác. Q.Anh cũng là một
tay đua không vừa nhưng vẫn không vượt nổi nó.
Cán đích đầu tiên trong
ánh mắt vừa ngạc nhiên, bàng hoàng xen lẫn ngưỡng mộ. Dù dì nó cũng là con gái
mà.
2’ sau Q.Anh mới về
đích.
- Đi với tao đến một
nơi.
Q.Anh chưa kịp định thần
lại thì nó đã phóng đi. Q.Anh cũng nổ máy đi luôn, để lại đằng sau những ánh mắt
ngạc nhiên.
Nó dừng xe tại vùng đất
đầy hoa Thạch Thảo kia.
Nó ngồi bệt xuống đất,
môi mím chặt.
- Bộ mày có chuyện gì
buồn sao? – Q.Anh ngồi xuống cạnh nó.
- … - nó im lặng
- Nói tao nghe coi.
- Haizzzz … Tao sắp
chuyển chỗ ở rồi.
- Sao? Mày tính đi đâu?
– Q.Anh hơi hoảng hốt – Mới về VN mà.
- Tao vẫn ở VN nhưng không phải là ở nhà tao.
- Phù … Vậy mà tao tưởng
mày lại bay ra ngoài nữa chứ. Ơ … nhưng … mà mày ở nhà ai? Qua nhà tao ở hả?
- Được vậy đã phước.
- Vậy ai?
- Hắn!
- Hắn?
- Trần Gia Khánh.
- Hả????? – Q.Anh giật
bắn mình – Chuyện này là sao? Tao không hiểu. Sao mày lại ở nhà hắn?
Nó lại kể cho Q.Anh
nghe về quyết định của ba mẹ nó. Nó thở dài, mắt hướng lên trời.
- Vậy giờ mày tính sao
đây?
- Tao cũng chả biết nữa.
Đau đầu quá … Không nghĩ nữa.
- Haizzz …
------------
Trong những cuộc đua xe
nó và Q.Anh có những biệt danh riêng:
- Nó: Hà Mi: Cailyn
- Q.Anh: Leblank
Còn Lesin là là anh kết
nghĩa của Leblank bên Mỹ giới thiệu chúng nó với những tay đua ở VN.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT