- Hà Mi! Hà Mi! ... - Có người đang
gọi tên nó, giọng nói này ... thân quen lắm... Tiếng gọi cào xé sự tĩnh mịch
của màn đêm. Nó nghe thấy nhưng... tiếng gọi dần chìm vào lãng quên theo bóng
tối, nó ... đã ngất đi.
Hắn đã chứng kiến tất cả, cảnh tượng
đó thật kinh hoàng. Cậu muốn chạy tới cứu nó nhưng không kịp.
Trong cơn mê man nó vẫn cảm nhận
được vòng tay hắn nhấc bổng nó lên, giọng nói lạnh lùng như đang gào lên trước
sự im ắng của con đường.
.
.
.
Trước cửa phòng phẫu thuật.
Hắn ngồi trên hàng ghế chờ, hai tay
buông thõng. Những giọt mồ hôi vẫn đọng lại trên trán cậu, đôi mắt lạnh cụp
xuống, bờ môi khô khốc vẫn giữ sự im lặng. Chiếc áo sơ mi trắng của cậu loang
lổ vết máu của nó. Tim hắn thắt lại, những nỗi sợ dần dần xâm chiếm con người
cậu. Thực sự cậu rất sợ … sợ nó rồi cũng như … mẹ hắn … như Miu … dần rời xa
hắn. Hắn thật sự chỉ muốn hét lên trách móc ông trời rằng: “TẠI SAO TẤT CẢ
NHỮNG NGƯỜI HẮN YÊU THƯƠNG LẠI RỜI BỎ HẮN MỘT CÁCH VÔ TÌNH NHƯ VẬY??? TẠI
SAO???” Đối với hắn bây giờ, sự xuất hiện của nó quan trọng biết bao nhiêu. Cậu
đã không phủ nhận lòng mình với tình cảm của nó nữa rồi. Cậu đã yêu nó?
Còn Q.Anh, nhỏ đi đi lại lại trước
cửa phòng phẫu thuật, hai tay hết đan rồi lại tháo ra. Những giọt nước mắt vẫn
lặng lẽ rơi. Trong lòng nhỏ đang rất rối bờ. Nó là đứa bạn thân chí cốt của
Anh, nếu nó có mệnh gì thì nhỏ biết đối mặt ra sao.
Cậu chưa nói hết câu thì Q.Anh đã ôm
lấy hông cậu, chúi mặt vào ngực cậu mà khóc nấc lên.
Tuấn hơi bỡ ngỡ nhưng rồi cậu cũng
ôm lại, vỗ vỗ lưng nhỏ.
Minh chạy đến trước phòng phẫu thuật
sau khi nhận được tin từ Q.Anh, cửa phòng phẫu thuật vẫn đóng, cái bóng đèn
trước cửa vẫn chưa tắt.
Cậu chống tay lên tường thở dốc. Mọi
sự vẫn diễn ra ảm đạm, chỉ có Tuấn là ngoái lại nhìn Minh.
Chợt Minh quay phắt lại, đôi mắt hằn
lên tia giận giữ phóng về phía hắn. Cậu tiến lại, kéo cổ áo hắn một cách thô
bạo.
- Vì mày! Chỉ vì mày mà Mi ra nông
nỗi này mày vừa lòng chưa? Tại sao mày luôn gây ra rắc rối cho cô ấy vậy?
Khi mà hung thần trong Minh tức giận
lên thì quả thật là rất đáng sợ, cậu kéo cổ áo hắn sát mặt mình.
Hắn nhìn Minh, đôi mắt lạnh trở lại
vô hồn như đang chọc tức Minh vậy.
Cậu không nói nhiều, thẳng tay cho
một đấm vào mặt hắn.
Hắn ngã nhoài xuống đất vì lực hất
tự Minh và từ cú đấm vừa rồi. Máu đang rỉ ra từ miệng.
Q.Anh chạy lại đỡ hắn, còn Tuấn thì
ngăn Minh lại:
- Bộ mày bị điên hay sao mà còn đòi
đánh nhau?
- Cậu có sao không? – Q.Anh đỡ hắn
dậy.
Hắn quệt ngang vết máu ở miệng, hất
tay của Q.Anh ra. Nhìn Minh với ánh mắt í muốn nói : “Tôi không có hứng thú”
(đánh nhau í)
- Không-phải-tại-tôi!
Hắn dứt lời thì bỏ ra ngoài.
Minh bị Tuấn chẹn vào tường nhưng vẫn
có sắc thái như muốn ăn tươi nuốt sống hắn luôn vậy. Sau khi hắn đi Tuấn mới
chịu thả ra.
Không khí tại phòng chờ trở nên căng
thẳng.
.
1 tiếng sau.
Hắn đã trở lại và ngồi ở hàng ghế
chờ như mọi người.
.
Đèn phẫu thuật tắt.
Lập tức Q.Anh bật dậy như một cái lò
xo:
- Xong rồi!
Sau câu nói của Q.Anh mọi người đều
đứng dậy tiến lại cửa phòng, chờ đợi sự xuất hiện của bác sĩ phẫu thuật.
Một người đàn ông với bộ đồ màu xanh
dương bước ra, mái tóc muối tiêu – chắc là một vị bác sĩ dày dặn kinh nghiệm.
- Cô/Bạn ấy sao rồi bác sĩ? – Không
hẹn tất cả đều đồng thanh với cùng sắc thái lo âu.
Đối mặt với nhiều bệnh nhân, nhiều
căn bệnh, nhiều ca phẫu thuật nhưng chắc hẳn để đảm nhận ca phẫu thuật cho con
gái tập đoàn trang sức đứng đầu thế giới như thế này thì không phải ai cũng có
thể đảm nhận.
Không khí lúc này quả là không dễ
chịu chút nào cả.
Ông tháo chiếc khẩu trang y tế
xuống. Tay quệt ngang giọt mồ hôi trên trán. Đứng trước những người sẽ làm chủ
nhân của những tập đoàn hàng đầu thế giới như thế này chắc hẳn là ông cũng khá
run.
Tất cả như dõi theo từng hành động
của ông. Chỉ cần một câu nói của ông cũng đủ bóp chết bao trái tim khác.
- Cô ấy đã không sao rồi! Cũng may
là cú va chạm không làm tổn thương đến các cơ quan thần kinh trung ương nhưng
vẫn phải theo dõi thêm.
Không khí đã dễ thở hơn được chút.
Q.Anh ôm chầm lấy cổ Tuấn (ăn mừng) và nụ cười đã trở lại trên khuôn mặt cô.
Cơ mặt Minh dãn ra, cậu đi theo bác
sĩ để hỏi thêm một số câu hỏi về tình trạng sức khỏe của nó. Hắn sau khi nghe
được câu trả lời vừa lòng thì quay lưng bỏ đi.
.
12h25’ đêm.
Cạch
Cửa phòng VIP 1 mở, hắn
bước vô với tâm trạng khá thoải mái như vừa thỏa chí tò mò.
- Mọi người về nghỉ đi,
để tôi trông cô ấy được rồi – Hắn đi lại phía giường bệnh nơi nó đang nằm.
Q.Anh thả tay nó ra, nhìn
hắn:
- Tôi có thể tin tưởng
cậu được chứ?
Hắn gật đầu thay cho
câu trả lời.
Tuấn quay sang nhìn
Q.Anh:
- Em cũng mệt rồi, nên
về nghỉ ngơi đi. Khóc sưng hết cả mắt rồi kìa.
Nhỏ nhìn Tuấn rồi quay
sang nhìn hắn:
- Mi mà có mệnh hệ gì
người tôi hỏi tội đầu tiên là cậu đấy!
- Cô nghĩ cô ta sẽ có mệnh
hệ gì? – Hắn nhìn Q.Anh, nhỏ không nói gì quay đi lấy chiếc túi rồi đứng dậy
cùng Tuấn về, nhưng trước khi đi có để lại một câu:
- Cứ biết là vậy đi.
- Về trước đây!
Tuấn đập vai hắn rồi rảo
bước đi theo Q.Anh.
Căn phòng giờ còn 3 người.
Nó, hắn và Minh. Không khí bỗng chốc trở nên ảm đạm và có chút gì đó khó chịu.
Khoảng không trở nên
tĩnh lặng, ngột ngạt. Những hiện vật như đang dò xét những nét mặt của hai
chàng trai.
- Cậu yêu Mi? – Minh vẫn
nhìn nó.
Hắn hơi nhếch môi,
không nhìn Minh:
- Cậu yêu Mi sao?
- Phải!
Hắn không ngạc nhiên là
mấy khi nghe Minh trả lời, nhưng cậu vẫn cảm thấy chút khó chịu đang trào dâng.
- Cậu chưa trả lời câu
hỏi của tôi! – Minh vẫn điềm nhiên.
- Tại sao tôi phải trả
lời? – Hắn luôn hỏi ngược lại
Ánh mắt cậu bỗng tia về
phía hắn:
- Cậu mà còn để người
con gái của tôi gặp thêm rắc rồi gì thì tôi dám chắc là cậu không yên với tôi
đâu – Minh nhìn hắn, ánh mắt hình viên đạn.
Cậu đứng dậy bước về.
- Cậu đang đeo dọa tôi
sao? – Hắn cười khẩy rồi quay qua nó.
- Em là cùa người ta từ
khi nào vậy? – Hắn đưa tay lên vuốt má nó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT