Sau một lúc đấu tranh tư tưởng hắn phóng môtô bạt mạng
trên đường, như một thói quen mặc định hắn vẫn đến nơi đó.
Cánh đồng hoa Thạch Thảo – nơi có loài hoa Miu thích
nhất và cũng là nơi chôn dấu bao kỉ niệm giữa hắn và cô.
Chiều về, những tia nắng cuối ngày nhẹ buông làm
vàng cả một vùng trời. Hắn ngồi đó, cái kí ức đau buồn lại dội về trong tâm trí
hắn trong vô thức khi mà chính hắn lại ghét cay ghét đắng và không muốn nhớ lại
cho dù là một phần nhỏ.
Trước kia, hắn – một chàng trai có vẻ ngoài ấm áp,
hòa đồng nhưng vẫn không che đấu được sâu thẳm trong tim.
Miu – một cô gái yêu sự giản dị của hoa Thạch Thảo với
ngoại hình khá xinh xắn, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt nâu, to, đẹp và mái tóc
màu hạt dẻ uốn đuôi cùng với nụ cười ngây ngô với má lúm đồng tiền đã chinh phục
trái tim hắn.
Cô là người con gái đầu tiên cho hắn cảm giác yêu
thương, bù đắp tình cảm mà hắn đã mất đi khi chưa tròn 5 tuổi. Cô như một nàng
tiên xinh đẹp đến gõ cửa trái tim cậu và mở ra một cuộc sống mới tươi đẹp với
nhiều niềm tin và hi vọng hơn bao giờ hết.
Hắn và Miu gặp nhau qua một dịp giao lưu trại hè giữa
các trường quý tộc trong nước. Chỉ tiếp cúc và giao lưu với cô trong 3 ngày trại
ngắn ngủi nhưng trong đầu cậu luôn bị ám ảnh bởi một nụ cười trong sáng và cách
nói chuyện ngây ngô của nhỏ.
Vậy là hai người nc, ib, hẹn hò, đi chơi và rồi thuộc
về nhau.
Hai
năm trước.
Cũng
vào một buổi chiều tà nắng nhạt, gió đìu hiu trên cánh đồng hoa Thạch Thảo.
Hai
con người ngồi cạnh nhau ngắm nhìn những bông hoa Thạch Thảo đang đùa giỡn với
những ánh hoàng hôn yếu ớt.
-
Bin sẽ mãi mãi yêu Miu chứ? – Miu nhìn hắn với ánh mắt đượm buồn và đầy hi vọng.
-
Ngốc! – Cậu cốc nhẹ vào đầu nhỏ - Đương nhiên!
Câu
trả lời chắc chắn của hắn làm cô hơi chạnh lòng
-
Bin sẽ mãi mãi nhớ tới Miu chứ?
-
Ừm – cậu gật nhẹ đầu
-
Ngoài Miu ra Bin không được có người con gái khác nha!
Hắn
phì cười rồi cũng giơ tay ra thực hiện trò trẻ con đó.
-
Cho dù là có chuyện gì xảy ra thì Bin cũng phải nhớ Miu, yêu Miu đấy! – Cô nở nụ
cười nhạt có chút tiếc nuối.
-
Miu hôm nay kì kì à nha – hắn nheo mắt nhìn cô
-
Ơ … Kì gì … - Miu ngỡ ngàng như bị bắt thóp.
-
Bộ có chuyện gì dấu Bin sao?
-
Không có thật mà. Thôi đi bộ cùng Miu về nhà nhá!
-
Ừ, chỉ cần Miu thích.
Từng
câu nói, nụ cười, hành động của cậu làm tim cô rỉ máu. Cô không muốn giấu cậu
nhưng cô lại không thể nói ra được. Không kiềm chế được cảm xúc đang dâng trào
trong lòng mình nữa một giọt nước mắt yếu đuối, tội lỗi tràn khóe mi lăn dài
trên gò má Miu. Cô nhanh chóng lấy tay quẹt đi dòng cảm xúc đó không để hắn kịp
thấy.
*
* *
Sáng
hôm sau.
Hắn
đang ngủ thì bị tiếng chuông điện thoại kêu la ing ỏi đánh thức. Cậu bắt máy
trong tình trạng mớ ngủ:
A
lô, gì vậy Tuấn?
[Khánh
ơi … Miu … Miu…]
Nghe
đến Miu hắn tỉnh ngủ ngồi bật dậy
Miu
làm sao?
[Miu
sắp lên máy bay rồi!]
Sao?
Đợi chút tao tới liền!
[Lẹ
nha, 2’ nữa là máy bay cất cánh rồi]
Tút
… Tút …
Không
kịp thay đồ hắn phóng mô tô đến sân bay trong đầu hiện lên hàng trăm câu hỏi
không đáp án.
Tại
sân bay.
“Chuyến
bay qua Anh đã cất cảnh lúc 5h”
Hắn
sững lại khi nghe tiếng thông báo, cả người cậu trong trạng thái chết lâm sàn
hay tay buông thong, đôi mắt vô hồn.
Tụi
bạn tiễn Miu chạy lại phía hắn
-
Sao giờ mày mới tới? – Tuấn (bạn thân hắn)
-
Miu … không nói cho tao biết… - hắn đờ đẫn trả lời, tim nhói đau.
-
Sao? – Cả bọn ngạc nhiên.
-
Cũng đúng thôi! Ai mà nỡ lòng chia tay n.y chứ - nvp nữ 1
-
Đau lòng lắm – nvp nữ 2
-
Tội cho Miu quá – nvp nữ 3
-
…
-
Miu nhờ tao gửi cái này cho mày!
Tuấn
đưa ra trước mặt hắn một tờ giấy.
Không
nghĩ ngợi gì nhiều, mở ra xem ngay lập tức. Vẫn là cái dáng chữ quen thuộc của
Miu:
“Khánh à, khi Khánh đọc được cái này thì có
lẽ là Miu không còn ở VN nữa rồi! Miu phải qua Anh làm phẫu thuật tim, tỉ lệ sống
là15%, Miu sợ không đối mặt được với sự thật nên đã không nói cho Khánh biết.
Xin lỗi Khánh nhiều…
Khoảng
thời gian vừa qua tuy ngắn nhưng đối với Miu lại là khoảng thời gian hạnh phúc
nhất. Cảm ơn Khánh dã cho Miu cái cảm giác thế nào là yêu, là thương, là nhớ,…
Miu
vẫn mãi mãi yêu Khánh, Khánh phải nhớ cái móc nghéo đấy
Miu yêu Khánh nhiều ♥
Em yêu anh ♥
~ Thân: Miu ~
Tờ
giấy đã vướt, mực nhòe ra – Vì nước mắt của hắn.
Hắn
đã khóc – khóc như đứa trẻ lạc mẹ, khóc như cái lần mà người phụ nữ quan trọng
nhất với cậu ra đi mãi mãi.
Tim
hắn lại bị đâm một nhát khá sâu.
Hắn
lại phóng mô tô đến cánh đồng hoa Thạch Thảo, tờ giấy đã bị vò nát sau khi ướt
đẫm nước mắt hắn.
-
Tại sao? Tại sao ông trời lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao?
Hắn
hét lên sau hàng nước mắt, cái ngày mà người phụ nữ quan trọng nhất với cậu ra
đi mãi mãi cậu đã đau lắm rồi. Nhưng bây giờ vết thương này còn đau hơn. Miu đã
xây cho hắn bao nhiêu niềm tin, hi vọng, chất chứa trong tim hắn bao nhiêu t.y
thương mà giờ đây lại đạp đổ một cách phũ phàng như vậy.
Sự
thật nghiệt ngã đã làm thay đổi đi con người hắn. Từ đó cậu trở nên lạnh lùng,
ít nói, ít cười, tàm nhẫn và rất nguy hiểm.
Hắn
không còn tiếp xúc nhiều nhất là với con gái, tự cậu đặt ra cho mình một chân lí:
“Không có gì là mãi mãi”. Cho đến bây giờ nó xuất hiện và làm đảo lộn cuộc sống
của hắn
//
Hắn lại tìm đến bar, gọi chục chai Volka, chọn mật
cái bàn ít ai để í gặm nhấm nỗi buồn một mình.
Hắn muốn uống để quên đi hết tất cả quá khứ đau buồn
để đối mặt với thực tại nhưng không thể. Hắn vẫn còn nghi ngờ sao? Đau một lần
là quá đủ rồi.
Dưới tiếng nhạc sập sình, ánh đèn nhiều màu chói
lóa, khói thuốc mờ ảo, hắn bắt gặp dáng hình thân quen, khuôn mặt in sâu trong
tim hắn, và nụ cười từng ngự trị con người hắn đang tay trong tay cùng người
đàn ông khác ân ái trên sàn nhảy. Là Miu? Không! Cậu không tin đó là Miu vì người
con gái ấy không phải loại lẳng lơ như vậy. Chắc do uống nhiều nên cậu hoa mắt
rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT