Trời dần tối, bóng đêm bao phủ vương cung Cáp Tạp Hạ.

Ngoại trừ Hầu Tiểu Liên, không ai biết Tra Phổ, Bối Tề, Thác Lặc Phu vì y mà chết. Y không hối hận cũng không sợ hãi, bởi vì …. những người này đều nên chết. Thế mới tốt cho y và Liên tỷ tỷ.

Từ đó, chẳng biết tại sao, lòng nghi ngờ của A La Tư ngày càng lớn. Hắn phái người tới giám thị y suốt cả ngày, không cho y cơ hội chuồn đi gặp Liên tỷ tỷ. May là bọn họ có phòng bị, lúc chôn Tra Phổ đã giao hẹn địa điểm. Ai tới sẽ để lại giấy.

Mấy ngày nay, y không có cơ hội đến chỗ kia xem nàng viết gì. Đông Phương Diễm nằm trên giường, hai mắt mở trừng trừng nhìn đêm tối, không ngủ được. Y suy nghĩ miên man, nhịn không được xuống giường…

“Ngươi đi đâu vậy?” A La Tư nắm lấy mái tóc dài đen như mực

“Ta ngủ không được, muốn đi ra ngoài một lát….” người bên gối giật mình tỉnh giấc, Đông Phương Diễm cũng giật mình.

“Ta không cho phép ngươi ra ngoài. Ở bên cạnh ta.” A La Tư vừa nói vừa hôn lên khuôn mặt đỏ bừng, tay chân ôm quàng lấy người nọ, hôn tới tấp.

Không thoát thân được, Đông Phương Diễm đành nằm im trong lòng A La Tư, tâm tình hỗn loạn mâu thuẫn, một đêm mất ngủ.

Sáng sớm hôm sau, chờ mãi A La Tư mới ăn sáng xong, rời khỏi phòng tới khách phòng hội họp cùng tể tướng. Y đến hoa viên, rình lúc vệ sĩ không chú ý, vội vàng lấy tờ giấy nhét trong khe đá ra, đợi lúc không người mới lấy ra đọc.

“Diễm đệ, hiện giờ ly khai vương cung quá khó khăn. Phải chờ đợi thêm, đến khi lực chú ý của Đại vương đối với ngươi giảm đi mới được.”

Đọc xong thư Liên tỷ tỷ viết, Đông Phương Diễm cau mày, lấy bút giấy ra viết.

Hầu Tiểu Liên sau khi gửi thư, không bao lâu thu được hồi âm—

“Liên tỷ tỷ, ta không đợi thêm được nữa. Hiện nay, A La Tư ngày càng sát sao với ta, ta rất sợ… Ta muốn mau mau rời Cáp Tạp Hạ”

Nàng xem qua tờ giấy, trầm tư hồi lâu rồi mới hạ bút:” Diễm đệ, ngươi nên bình tĩnh, kiên trì chờ đợi. Ta tin chẳng bao lâu nữa, tình hình sẽ thay đổi.”

Gió chiều thoảng qua bên cửa. Đông Phương Diễm đứng cạnh cửa, xem chữ viết của Hầu Tiểu Liên, cảm thấy ưu phiền giảm bớt.

Bỗng nghe thấy tiếng bước chân, y vội giấu kỹ tờ giấy, thấy A La Tư bước vào, đi về phía mình.

Kinh qua mấy tháng sớm chiều ở chung, giờ y đã có thể liếc mắt nhìn quốc vương một cái là có thể đoán ra hắn đang vui hay buồn. Vì vậy y hỏi hắn: “Làm sao vậy, tâm tình ngươi không tốt?”

A La Tư gật đầu. Cho dù khẩu khí đối phương bình thản, đối với việc thấy hắn không tỏ ra vui vẻ lắm, nói cũng kỳ quái, chỉ cần bên cạnh y, hắn sẽ thấy tâm tình thoải mái. Hắn ôm lấy y, hôn lên khuôn mặt tú lệ, nói: “Vương hậu cáu kỉnh, luôn gọi ta tới bồi nàng.”

Nhắc tới Ô Mã Lan, tâm tình hắn xấu hẳn. Nhất là mấy ngày nay, nàng kêu có ma quỷ trong phòng, cáu gắt khó ở, nói hậu cung không an toàn. Hắn nghe mà rầu muốn chết. Nếu không phải nàng đang hoài thai, hắn đã chẳng thèm tới gặp. “Có phải nữ nhân đều mang thai nữ nhân đều đặc biệt khó chiều không?” Hắn không nghĩ ra.

“Ta không phải nữ nhân, làm sao biết những … chuyện này?” Đông Phương Diễm hậm hực, nghĩ A La Tư khó hiểu. “Vương hậu cần ngươi tới bầu bạn. Ngươi đi đi, đến đây hoài làm chi cho người ta nói ra nói vào?”

A La Tư sửng sốt, chợt tức giận: “Ai dám nói ra nói vào?”

“Bao nhiêu người nói, ta sao biết được ai?” Đông Phương Diễm đạm mạc bĩu môi:”Bọn họ đều nói ta là nam nhân Trung Nguyên không biết xấu hổ, chuyên môn dụ dỗ quốc vương ngươi…” Nam nhân đột nhiên hôn môi y khiến y không nói tiếp được.

Một hồi sau, A La Tư mới buông y ra, áp trán mình lên trán đối phương, yêu thương nhìn vào mắt y, khẽ nói:

“Diễm, ngươi không cần để ý tới mấy lời ong tiếng ve đó, chỉ cần chú ý tới ta chút là được.”

Đông Phương Diễm trầm mặc, lập tức lại bị hôn cuồng nhiệt, rơi vào biển tình của đối phương. “ưm…” Y thở hổn hển, hé miệng đón đầu lưỡi trơn trượt, cảm thấy hai cánh tay rắn chắc ôm chặt mình. Hai người hôn môi, thân thể kề nhau khiến y toàn thân nổi lên phản ứng. Y sợ….Ô Mã Lan mở mắt trừng trừng, ngồi bên giường chờ đợi. Đợi đến đêm khuya vẫn không thấy A La Tư đến.

“Đại vương đâu?” nàng bưng bát thuốc An Đát mang tới, sốt ruột hỏi: “Vì sao ngài không tới thăm ta?”

“Thỉnh vương hậu chớ động thai khí. Người uống thuốc rồi đi ngủ đi… Đại vương dặn bảo hôm nay bận rộn chính sự, trời đã muộn, đợi sáng sớm ngày mai sẽ tới thăm người.” An Đát tận lực trấn an chủ nhân, hầu hạ nàng uống xong thuốc, đỡ nàng nằm xuống.

Ô Mã Lan thoáng yên tâm, rồi oán hận trời quá muộn, ngài vẫn có thể đến ngủ cùng nàng mà vì sao không tới? Hay là vì đứa bé này? Thân thể mệt mỏi rã rời mệt mỏi rã rời khiến nàng buồn ngủ. An Đát giúp nàng đắp chăn, định rời đi. “Đừng”, nàng vội kéo An Đát lại, “Ta sợ ở một mình….ngươi ở lại với ta.”

An Đát gật đầu, bê ghế đến ngồi cạnh giường làm bạn chủ nhân. Nàng biết vương hậu bị Bối Tề chết không nhắm mắt hù sợ, cứ tối đến lại lo thần lo quỷ, tưởng tượng Bối Tề đến phá quấy đứa bé.

Có người ở cùng, Ô Mã Lan nhắm mắt, mơ mơ màng màng, rơi vào mộng đẹp…

Chưa được bao lâu, nàng nghe văng vẳng trong bóng đêm có người gọi—

“Ô Mã Lan... Ô Mã Lan...”

Thanh âm mờ ảo bi thương không giống tiếng người. Nàng trở mình liên tục, ngủ không an ổn, cảm giác thanh âm chợt xa chợt gần rồi tới trước mặt nàng.

“A.”

Nàng sợ quá tỉnh giấc, ngồi bất dậy, lấy tay áo lau mồ hôi, nhìn bốn phía xung quanh. Ngoại trừ hắc ám chỉ là hắc ám. Nàng mở to mắt. Ánh trăng mỏng mảnh xuyên qua ô cửa sổ chiều vào gian phòng. Nàng xịch ra mép giường gọi “An Đát…”

Không thấy ai, vội vã la lớn: “An Đát, ngươi ở đâu?” Vẫn không có tiếng trả lời. Nàng kinh hoảng, đỡ tay dưới bụng, toan ra ngoài gọi hạ nhân tới điểm nến….

Một bóng quỷ lay động bỗng bay tới trước mắt nàng: “Á á á—”

Nàng sợ hãi thét chói tai, liên tục lảo đảo lui về phía sau, thiếu chút nữa ngã xuống, vội bấu lấy cái bàn.

“Ngươi là Bối Tề…” Nàng kinh hách, quỷ mị vô thanh vô tức, một thân bạch y, tóc dài màu vàng kim rối tung xõa trên mặt, càng thêm âm khí. Nàng nhận ra đó chính là vũ nương dị quốc bị nàng giết chết không nhắm mắt. Nàng vội vã lui về phía sau, kêu to gọi thủ vệ bên ngoài nhưng không ai để ý đến nàng.

Đối mặt với con quỷ, nàng sợ hãi run rẩy: “Bối Tề…đừng… Đừng tới đây…Đừng hại hài tử của ta…”

Ô Mã Lan xoay người chạy ra cửa, quỷ mị đuổi theo, bắt kịp nàng ở cửa, hai tay ướt lạnh bóp cổ nàng khiến nàng ho khan, thao bản năng vung tay đánh đối phương. Tiếng con quỷ càng thêm thê lương:”Ô Mã Lan…Ngươi hại ta chết thật thê thảm… Ta muốn lấy mạng ngươi….mạng hài tử ngươi.”

“Ặc…ặc…khụ…” Ô Mã Lan bị bóp cổ kêu không ra tiếng. Lực đạo đối phương áp chế nàng bước lui liên tục. Nàng đang mang thai, đứng không vững, cả người ngã ra khỏi cửa. “Phịch” một tiếng, người đập xuống đất.

“Đau quá…” Nàng đau đớn, không bò dậy nổi, cảm thấy trong bụng đau nhức, cả người toát mồ hôi lạnh mồ hôi lạnh. Ngay sau đó, giữa hai chân nóng ướt một mảng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play