Đông Phương Diễm không kể chuyện Bối Tề và Thác Lặc Phu với ai. Dù sao cũng chẳng can hệ tới y. Y chỉ cần sống tốt, mau được quay về Lan Châu.

Y bị nhốt trong vương cung, ngày nào cũng phải đối mặt với những ánh mắt khác thường, cứ như y là một trong số nữ nhân của A La Tư vậy. Điều này làm y rất không thoải mái.

Chỉ có Hầu Tiểu Liên khả dĩ khuyên y kìm nén cảm xúc. Đông Phương Diễm đặc biệt quý trọng quãng thời gian dùng cơm ngắn ngủi cùng nàng nói chuyện phiếm.

Đến trưa, người Đông Phương Diễm chờ mong tiến vào phòng, y vội đặt đôi đũa lên bàn, gọi “Liên tỷ tỷ ── “, hớn hở ra đón, định kể với nàng chuyện Tra Phổ bị đuổi khỏi Cáp Tạp Hạ. Ai ngờ, người đến lại là A La Tư.

“Tại sao là ngươi?” Đông Phương Diễm nhíu mày.

“Sao không thể là ta?” nghe tiếng gọi thân thiết của y, A La Tư cảm thấy có chút khó chịu.

“Không phải…” Đông Phương Diễm lên tiếng trả lời: “Chỉ là lúc này, thường là Liên…phu nhân mang đồ ăn cho ta.” y khách sáo, không muốn đắc tội hắn.

Chẳng dè, câu trả lời vẫn không thỏa mãn A La Tư, hắn bĩu môi:”Tiểu Liên là nữ nhân trong hậu cung, không nên thường xuyên tới gặp ngươi ở đây.”

Trước đây được, sao giờ thì không? Đông Phương Diễm không hiểu, kỳ quái hỏi.

A La Tư cũng không hiểu, tự dưng không thích y và Hầu Tiểu Liên quá thân cận với nhau. Hắn tuyên bố:”Ngươi đã học được ngôn ngữ Cáp Tạp Hạ, không cần Tiểu Liên nữa. Từ nay, nàng sẽ không đến đây nữa, ta sẽ phái người khác tới, phụ trách đồ ăn cho ngươi.”

Lời này khiến Đông Phương Diễm rầu rĩ không vui, nhìn đối phương kêu hạ nhân bưng cơm trưa đến…

A La Tư ngồi vào bàn, giục người kia vẫn đứng bất động: “Ngươi còn đứng đó làm gì? Mau tới đây ăn.”

Đông Phương Diễm không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống, thấy đối phương lấy dĩa ăn, xiên vào tảng thịt dê lớn, nhai nhồm nhoàm, nuốt xuống, không khỏi hỏi:”Ngươi định…dùng cơm ở đây?”

“Đúng vậy, ngươi không chào đón ta?”

Có thể nói không hoan nghênh không? Đông Phương Diễm không nói gì, ăn một chút, âm thầm thở dài, tiếp nhận thể nghiệm đầu tiên.

A La Tư ăn thịt uống rượu…đưa dao nĩa cho người đối diện, y không tiếp mà chỉ dùng 2 cây đũa trúc tinh tế gắp thịt.

Hắn tùy ý y, lo y ăn ít, gặp thịt vào bát cho y, nói:”Diễm, ngươi gầy quá, ăn nhiều thêm chút mới béo được.”

Hành vi của hắn khiến Đông Phương Diễm khó hiểu nổi.

Qua ngọ, ánh mặt trời chậm rãi chếch đi…

Mãi mới kết thúc bữa cơm trong bầu không khí quỷ dị, A La Tư vẫn không đi, còn lôi kéo Đông Phương Diễm xuất cung. Chẳng còn cách nào khác, y đành tuân theo.

Hai người kỵ mã rời đại môn hoàng cung, chỉ có Mông Qua và vài cận vệ đi theo quốc vương.

Rong ruổi trên thảo nguyên rộng lớn, không khí khác hẳn trong cung.

Mỗi lần xuất cung, Đông Phương Diễm dứt bỏ phiền muộn, bỏ hết toan tính, tưởng tượng mình là chim, tự do tự tại, là thỏ hoang nhảy về phía trước.

“Chỉ cần không ở trong cung, tâm tình ngươi sẽ tốt phải không?”

“Đương nhiên. ” Y liếc nam nhân bên cạnh, không chút nào giấu diếm:” Tể tướng, chiếu tướng, quý tộc đại thần, vương hậu, Bối Tề, phi hậu cung của ngươi… đều ghét ta. Ta ở lại trong cung, áp lực rất lớn.”

“Có Hầu Tiểu Liên thích ngươi, ngươi cũng thích nàng.”

Ngửi được mùi giấm chua trong giọng hắn, Đông Phương Diễm sửng sốt, không biết nên đáp lại làm sao.

A La Tư vốn không nghĩ sẽ nghe được câu trả lời, chỉ thúc ngựa phi nhanh hơn. Chạy một hồi, hắn từ phía xa hô to:”Diễm, mau nhanh lên, theo ta.”

Đoàn người kỵ mã tới trước một tòa lầu 3 tầng trên đỉnh gò cao. Đông Phương Diễm xuống ngựa, nhìn kiến trúc màu trắng sừng sững giữa miền xanh tươi, vô số vòm trụ kiên cố, điêu khắc hoa văn đồ án kiểu Cáp Tạp Hạ… Trang nghiêm mà hoa lệ, không khỏi tán thán:”Đây là bạch tháp nổi danh nhất Cáp Tạp Hạ ư?” Y ở đây một thời gian, nghe mọi người nói chuyện, cũng hiểu chút ít về tôn giáo nơi quốc gia này.

A La Tư gật đầu, tận lực dẫn y tham quan thật nhiều mỹ cảnh, nhằm nói cho đối phương biết không chỉ có chỗ này mà nơi khác cũng có tháp cầu phúc cho dân.

Người trong chùa biết quốc vương giá lâm, vô cùng hưng phấn, đi ra hành lễ nghênh tiếp. Để giữ yên lặng cho chủ nhân, Mông Qua và đám vệ sĩ yêu cầu mọi người ra ngoài, đứng trấn thủ trước cửa.

Trong chùa lúc này chỉ còn Đông Phương Diễm và A La Tư, y nhìn quanh cột trụ nhiều như cây trong rừng, ánh dương quang xuyên qua những ô cửa sổ nhỏ. Lầu một rất rộng, trang trí hoa văn tinh xảo nhưng không có lấy nửa pho tượng phật.

A La Tư giải thích:”Người Trung Nguyên các ngươi tin phật tổ và Bồ Tát nên thờ tượng phật. Nhưng chúng ta không bái thần tượng, chỉ kính bái thiên địa, cảm tạ thần linh ban tặng phồn vinh cho Cáp Tạp Hạ.”

“Thật sao? Thật kỳ diệu, tín ngưỡng của các ngươi và Đại Đường cùng chúng ta thật khác nhau” Đông Phương Diễm trầm tư, kiến thức tăng thêm một chút.“Tới cầu nguyện đi” Thấy đối phương hoang mang, A La Tư nói tiếp:”Ngươi theo ta cùng nhau khấn.”Phần sau anh Alatu rất đáng yêu:))

Mặt trời ấm áp xuyên qua song cửa, rơi lên sàn nhà thành những hình họa đẹp đẽ, phảng phất như chư thần hạ phàm. Trong không khí trang nghiêm ấy, Đông Phương Diễm không khỏi quỳ xuống bên cạnh A La Tư, chạm khẽ đầu và hai tay xuống đất, kính bái thần linh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play