Hầu Tiểu Liên xưa nay ít lai vãng hậu cung, bỗng dưng tới thăm khiến vương hậu Ô Mã Lan giật mình không nhẹ. Nữ nhân này không được Đại vương sủng ái, giờ còn nói linh tinh gì vậy? Nàng nhịn không được cười nhạo: “Ta có hài tử của Đại vương, vì sao cần một tù phạm đưa từ nước Đường tới?”
Phản ứng của Vương hậu không ngoài dự liệu của Hầu Tiểu Liên. Nàng nhìn vương hậu cùng tuổi A La Tư, mắt màu nâu xám, tóc dài, dáng vẻ ung dung hoa quý tựa như một bông uất kim hương trắng. Nàng biết hậu tuy hoài thai cũng không có cảm giác an toàn, bèn chầm chậm giải thích: “Đông Phương Diễm không giống các tù phạm khác. Y có mị lực….Một khi y đứng lên sẽ hấp dẫn chú ý của mọi người kể cả Đại vương.”
” Mị lực?” Ô Mã Lan cười nhạo:” Ta không nghe lầm chứ? Một nam tù phạm mà có mị lực gì? Phu nhân càng nói càng kỳ quái.” Tuy mới vừa mang thai, bụng chưa gồ lên nhưng vương hậu rất cẩn thận tựa lên ghế nằm. Nha hoàn An Đát bên cạnh cơi chậu than, làm ấm căn phòng.
“Không có gì kỳ quái cả. Một số nam nhân đặc biệt có thể hấp dẫn cả nữ nhân lẫn nam nhân.” Thấy vương hậu vẫn nghi hoặc, Hầu Tiểu Liên tiếp tục giảng giải, nghĩ thầm, nếu không gặp được A La Tư thì chỉ còn con đường thông qua vương hậu, phải cố thử thôi, giúp Đông Phương Diễm thoát khỏi địa lao.
” Phu nhân có tự tin đối với phạm nhân kia như thế ư?”
” Đúng vậy.”
Người trong một nước thì đương nhiên nói vậy rồi. Ô Mã Lan không cho là đúng: ” Nếu y có thể hấp dẫn Đại vương thì thế nào? Trong cung đã có lắm người có mị lực rồi.”
Hầu Tiểu Liên cũng không biết sẽ như thế nào, chỉ biết rằng nếu Đông Phương Diễm tiếp tục chờ ở trong lao, cơ hội sinh tồn sẽ càng xa vời. Y phải mau thoát khỏi địa lao, gặp Đại vương, đến lúc đó, nàng tin y sẽ tìm được cách sinh tồn. Ngoài cách đó ra, nàng không nghĩ ra được biện pháp khác: “Được Đại vương cho phép, ta từng gặp gỡ Đông Phương Diễm, mới phát hiện y ngoài mị lực còn biết võ công. Đại vương luôn luôn có hứng thú với võ công Trung Nguyên, nhất định có nhiều chuyện trao đổi… Những … việc này… Đại vương chưa biết nên vẫn chỉ giam giữ Đông Phương Diễm. Ta cho rằng rất đáng tiếc.”
“Vậy tìm ta làm gì? Những lời này của phu nhân trực tiếp nói với Đại vương đi, hà tất tới tìm ta?” Ô Mã Lan hoài nghi
” Đại vương không chịu gặp ta, càng đừng nói nghe ta nói chuyện. Nhưng nếu là vương hậu nói thì Đại vương sẽ đáp ứng.” Hầu Tiểu Liên thành thực trả lời.
Ai có phân lượng trong lòng Đại vương lập tức có thể thấy được, vì thế Ô Mã Lan vui mừng xen lẫn kiêu hãnh.
” Vương hậu nhân từ, giúp một phạm nhân tạm giam thoát ly lao ngục, y sẽ rất cảm kích. Y cũng sẽ bang trợ vương hậu hấp dẫn lực chú ý của Đại vương, tránh cho Đại vương bị những chuyện khác quấy rầy. Từ nay về sau, vương hậu có thể an tâm mang thai, ít chịu phiền não.”
Lời này khiến Ô Mã Lan không hài lòng: ” Ta đang rất tốt, nào có cái gì phiền não.”
” Vương hậu không lo nghĩ gì sao?” Hầu Tiểu Liên cẩn thận nói “Phi tần trong hậu cung phải chăng cũng có tin vui. Vương hậu đang có mang, không tiện hầu hạ Đại vương, còn phải chú ý ca vũ kĩ vào cung mừng khánh điển. Tỷ dụ như Bối Tề, Đại vương thích vũ đạo của nàng, đi đâu cũng đưa nàng theo cùng. Tài nghệ của nàng mua vui cả khách lẫn chủ. Nghe nói, Bối Tề mê luyến đại chủ mà Đại vương cũng có ý giữ nàng lại.”
Hầu Tiểu Liên nói, Ô Mã Lan trước sau giữ thái độ bình thản không dao động nhưng câu cuối cùng của nàng lại chạm đúng chỗ yếu hại của hậu, liền nổi giận quát mắng: Phu nhân không nên nhắc tới Bối Tề.” nhớ đến nữ nhân dâm lãng kia, hậu thấy một bụng giận dữ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT