Đông Phương Linh suy yếu đến hôn mê khiến Đoàn Tam Thiếu không dám bỏ đi, đành phải lưu lại trông nom y.

Hắn đưa Đông Phương Linh vào khách điếm (anh đưa em đi nhà nghỉ nha), xuất ra không ít tiền. Chưởng quỹ thấy bạc sáng mắt, liên tục cam đoan sẽ bảo vệ chặt chẽ. Lão cho bọn hắn một gian phòng kín đáo, có mật thất bên trong, lại đưa lên khăn và nước ấm; đóng cửa xong, rời đi, không quấy rầy.

Lúc Đông Phương Linh tỉnh lại, phát hiện mình nằm ở trên giường. Y loáng thoáng thấy mình đã thay quần áo còn Đoàn Tam Thiếu như quỷ chết đói, tay lăm lăm đũa và cơm gắp thức ăn như điên. Cơ thể quá đỗi mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu lại từ từ khép chặt.

Đến khi tỉnh lần nữa, trong phòng tối đen. Trên bàn, ánh nến bập bùng.

Đông Phương Linh cảm thấy lạnh lẽo, toàn thân co thành một đoàn, trùm chăn kín mít vẫn lạnh, lạnh đến chịu không được. Y xiêu vẹo xuống giường, cởi quần áo, ngâm mình vào mộc dũng (thùng tắm bằng gỗ).

Đoàn Tam Thiếu nghiên cứu điều tra hết một vòng khách điếm, trở lại phòng, vừa mở cửa, liền gặp Đông Phương Linh ngập cả người trong dũng, không phản ứng. Bộ muốn chết đuối sao? Hắn vội tiến lên, đem người đã mất đi ý thức ôm ra, đặt trên mặt đất. Đoàn Tam Thiếu sợ đến tê tái, hai tay không ngừng xoa bộ ngực lạnh buốt của Đông Phương Linh, gần nhẹ: “Đông Phương Linh, mau tỉnh lại!” Hắn lại cởi sạch quần áo ướt sũng của Đông Phương Linh, choàng khăn, lau xoa cật lực hòng tăng thân nhiệt cho y.

Độ ấm tăng lên, Đông Phương Linh chậm rãi khôi phục thần trí...

“Khục, khục, khục!” Bị vỗ mạnh, Đông Phương Linh nhịn không được ho ra nước, thân thể lạnh như băng nay lại cảm thấy nóng rực như bị hỏa thiêu: “Buông ra...” Y giãy dụa, đẩy Đoàn Tam Thiếu ra.

Đoàn Tam Thiếu không biết làm sao, lại quyết không buông người kia, liền áp lấy y, lau khô, lại ôm lên giường.

Hắn thấy Đông Phương Linh bị độc tính hành hạ, run rẩy mãnh liệt, còn cắn tay cố chịu đựng.

“Đừng cắn chính mình, sẽ bị thương đó... Oái!” Hắn kêu á lên, cứu tay người kia thành ra tay mình bị cắn nhưng hắn mặc cho Đông Phương Linh cắn mình. Y lạnh, hắn ôm thật chặt, dùng cơ thể mình sưởi ấm cho đối phương. (Anh là ôn nhu công, phải không?)

Đông Phương Linh lúc lạnh lúc nóng, cơ thể bị giày vò khốn khổ vạn phần.”Các ngươi... Đều muốn ta chết... Hừ... Ta thọ sánh ngang trời... sẽ không dễ dàng như vậy chết đi...” Y nói mớ, mơ mơ màng màng, nhả hàm cắn ra, trong miệng tanh nồng mùi máu, không rõ là ai vuốt ve mình, dựa vào mình gần như vậy?

“Ai muốn ngươi chết? Ngươi đừng có nghi thần nghi quỷ được không?” Đột nhiên, Đoàn Tam Thiếu cảm thấy Đông Phương Linh thật sự đáng thương.

“Này, ngươi rất khó chịu phải không...?” Hắn ôm chặt Đông Phương Linh, y lại càng giãy dụa lợi hại. Đoàn Tam Thiếu nhìn thân thể lõa lồ tái nhợt của Đông Phương Linh chợt đỏ mặt xấu hổ, nghĩ đến chuyện kia. Chẳng lẽ ta phải giúp y sao? Nếu không giúp y, e rằng y sẽ rất thống khổ, có khi không giữ nổi mạng.

Đoàn Tam Thiếu do dự mẫu thuẫn, nhưng tình huống buộc hắn phải hạ quyết định: “Đông Phương Linh, ngươi xem ta.” Y không nhìn hắn như muốn trốn tránh. Đoàn Tam Thiếu giữ chặt Đông Phương Linh, ách trụ (bóp chặt) khuôn mặt thanh tú, nói: “Ta không hại ngươi, đem thân thể của ngươi giao cho ta.”

Đông Phương Linh thở thoi thóp, con ngươi màu hổ phách giương lớn, trước mắt nhòe nhoẹt hai ba thân ảnh. Là Đoàn Tam Thiếu?

Hắn nói cái gì...?

Trong khoảng thời gian ngắn, Đông Phương Linh không hiểu nổi ý người kia, chỉ thấy bàn tay to lớn nắm chặt hai chân mình khiến y thở hốc vì kinh ngạc!”Không muốn! Đừng động vào ta ——” y kháng nghị nhưng thân thể lại không nghe lời, rất nhanh thần phục lực ma sát phía dưới.

“Ừm ah!” Đông Phương Linh nhịn không được ngửa đầu rên rỉ. Bị nam nhân khuấy động, hạ thân càng thêm thẳng tắp trướng to, y vì thế thẹn quá hoá giận: “Đoàn Tam Thiếu ngươi... Thật lớn gan... Còn... Còn dám loạn đụng ta!”

Đoàn Tam Thiếu nghe y thở đến cuối câu đã thành một chuỗi rên rỉ gấp gáp, mười ngón tay còn bắt lấy bả vai hắn, người trong ngực rõ ràng thoải mái, lại mạnh miệng, không chịu thừa nhận.

Đáy lòng của hắn chê cười y. Có điều, càng nhìn cơ thể trần truồng trắng hồng mỹ lệ kia, hắn cũng càng trở nên kỳ quái, mặt đỏ rực, vội dời ánh mắt, tay vẫn không quên tác nghiệp ——

“Y... Ừm ah ah!” Đông Phương Linh không thể khống chế rên rỉ, dưới khiêu khích của nam nhân và dược tính phía dưới, cơ thể rất nhanh dậy sóng ngứa ngáy. Y toàn thân căng cứng, hưng phấn phát tiết!

Bạch dịch nóng hổi dính đầy tay, giảm dần tốc độ ma sát, côn thịt bán nhuyễn hiện, phát tiếng “PHỐC, PHỐC, ” dâm mỹ làm Đoàn Tam Thiếu nổi lên dị trạng. Hắn vội rút tay về, ổn định cảm xúc, ôm nhẹ thân thể tiêm gầy run rẩy, đối với người nọ chưa tiêu trừ hết đau đớn, lẩm bẩm trong miệng: “Nam mô, hát la đát na, sỉ la dạ da, nam mô, a lợi da, bà lô yết đế...”

Đông Phương Linh thở hổn hển, vô lực nhúc nhích, đầu chỉ có thể dựa vào vai nam nhân kia, kề sát vào nhau, bàn tay ấm áp vỗ nhè nhẹ lưng y, như mẫu thân che chở đứa con mới sinh...

Động tác ôn nhu khiến cho y mê hoặc, bất tri bất giác tháo trừ phòng bị, lắng nghe giọng đọc trầm thấp, giống như tiếng chuông cổ tháp, âm vang ưu mỹ tựa hồ có thể xoa dịu tâm hồn, vuốt ve thân thể mệt mỏi.

“Ngươi niệm gì vậy?”

“Đại bi chú.” Đoàn Tam Thiếu trả lời. Đối phương hình như đang hưởng thụ? Hắn vì y lại niệm một đoạn, người trong ngực bớt run rẩy. Đoàn Tam Thiếu cũng cao hứng theo, cười nói: “Khi ta khổ sở, hoặc tâm tình lo lắng, ta lại niệm bài kinh này. Lần nào cũng giúp ta bình tĩnh trở lại, rất hữu hiệu đó.” Đoàn Tam Thiếu nhìn Đông Phương Linh chuyển biến tốt đẹp, nhưng chỉ chốc lát, hình như lại không đúng?

Hắn nhớ lời Đông Phương Linh kêu ban nãy, lập tức minh bạch, lại cầm chặt bộ vị kia. Đông Phương Linh cảm thấy mình nhục nhã, hốc mắt có nước mắt lăn qua lăn lại. Đoàn Tam Thiếu vội ôm lấy y, lên tiếng an ủi: “Ngươi chịu không được thì đừng cố gắng nhịn. Là người, đều có lúc thống khổ. Cái này không có gì mất mặt cả. Ngươi thả lỏng, khóc lên sẽ tốt hơn một chút..”

Đông Phương Linh nghe an ủi, cảm giác động tác của nam nhân này thật ôn nhu, một lần lại một lần giúp mình nhịn không được quàng cánh tay ôm chặt hắn, biết hắn sẽ không đả thương mình. Giờ phút này, y mới hoàn toàn gỡ bỏ phòng bị, giao thân mình cho hắn!

Năm ngón tay sát lộng bộ vị mẫn cảm. “Haizz, cáp, ha...” Đông Phương Linh không ngừng thở gấp, không khống chế được cảm giác dâm loạn mãnh liệt sung sướng cùng đau đớn bên trong, tựa đầu lên bờ vai khoan hậu, khóc thành tiếng!

Ma giáo chi đồ từ trước đến nay cường hãn, giết người không chớp mắt đột nhiên biến thành suy yếu bất lực khóc sướt mướt khiến cho Đoàn Tam Thiếu giật mình, lòng trắc ẩn nổi lên, ôm chặt lấy thân hình nhỏ yếu.

Đông Phương Linh cũng bị bản thân làm kinh hách, càng giận mình đến mức không ngăn nổi lệ rơi.

Y không muốn mình khóc. Từ khi mẫu thân qua đời, y bắt đầu sống dưới huấn luyện nghiêm khắc của cha, không được rơi nước mắt vì bất cứ chuyện gì, hôm nay lần đầu tiên bức bình phong cứng rắn bị chọc thủng, không sao áp chế nổi nước mắt lăn dài xuống má ——

Tất cả đều là do Đoàn Tam Thiếu!

Đột nhiên bị đẩy ra, Đoàn Tam Thiếu ngây ngốc không hiểu gì. Bị đôi mắt dịu dàng như mèo nhìn chăm chú, lòng hắn sợ, trong cơ thể nổi lên ham muốn vô danh, giơ ngón tay lau đi vết nước mắt trên khuôn mặt ửng đỏ, nghiêng thân tới gần đối phương...

Đông Phương Linh thở hổn hển, nhìn nam nhân đang ghé mặt tới, cánh tay lại không tự giác vươn ra, quàng qua cổ hắn, kéo hắn lại, đôi môi đỏ tươi chủ động hôn hắn...

Đoàn Tam Thiếu đờ người. Miệng bị đôi môi thơm ngát hôn lấy, đối phương duỗi lưỡi khiêu khích (xx), hắn há mồm, đầu lưỡi nghênh tiếp, hai lưỡi quấn cuốn thành một khối, hôn đến càng sâu!

Chỉ là một nụ hôn mà khiến hạ thân của hắn trướng lớn thấy đau. Đoàn Tam Thiếu quá sợ hãi, mặt đỏ tới mang tai, kéo Đông Phương Linh ra, gầm nhẹ: “Ngươi đừng như vậy, ta chịu không được!”

Đông Phương Linh ngã xuống giường, vươn tay nắm lấy tính khí đã ngạnh lên của đối phương: “Là ở đây chịu không được?” Biểu tình túng quẫn muốn chết đã nói rõ hết thảy, y cười khổ, nói với Đoàn Tam Thiếu: “Lúc trước, ngươi cũng dùng hết toàn lực đánh nhau, cho nên ngươi hẳn cũng giống ta, độc trên người không lý nào không phát tác?”

Hạ thể Đoàn Tam Thiếu bị người chế trụ, trốn không thoát. Càng xấu hổ hơn là người kia cố tuột quần hắn xuống, tìm hiểu đến tận cùng mới thôi ——

“Quả nhiên...” Đông Phương Linh đỏ mặt, xem xét cái kia của nam nhân đang dựng thẳng, lại hiện ra tử hắc, không khỏi thở dài: “Ngươi đã nhẫn đã lâu rồi a?”

“Ngươi đừng hỏi nữa…, hỏi nữa ta chịu không nổi!” Đoàn Tam Thiếu đỏ mặt tía tai, sợ hãi quẫn bách.

Không dám đối mặt với tình cảm khác thường, đổ diệt cho Tiêu hồn tái hại hắn nhiều lần khởi dậy dục niệm với nam nhân!

“Ah...” Đoàn Tam Thiếu kinh hô, chưa kịp mặc lại quần đã bị lôi kéo mà đứng không vững, té trên giường.

Đông Phương Linh hai tay quấn lấy nam nhân, không cho hắn đào tẩu, kéo hắn tới gần, nỉ non bên tai hắn:”Ngươi không cần cố nén...”

Tiến vào trong ta! Lời vào tai Đoàn Tam Thiếu lại thành như vậy, trong đầu nhất thời “Ầm ầm” một tiếng, cái tư tưởng gì cũng đều không tồn tại, chỉ còn lại thanh âm mềm mại dễ nghe như nước và da thịt non mềm đang áp vào thân thể mình.

Sững sờ nhìn mười ngón tay loạn động trên người mình, thoát cởi quần áo. Đối mặt với dụ hoặc, hắn luôn có đạo đức lý trí, nhưng điều này cũng rất nhanh tan rã!

Đoàn Tam Thiếu nhìn chòng chọc đôi chân thon dài đang mở ra, hữu ý vô ý va chạm với hắn, lại nhìn ngón tay nhỏ nhắn thấm đầy tinh dịch, bôi vào vừa hai mông. Tim hắn đập rộn lên, nuốt ực mấy ngụm nước miếng, “Ta thật sự... Có thể chứ?” Hắn hỏi Đông Phương Linh, không dám chắc.

Đông Phương Linh nhìn nam nhân, muốn giúp hắn giảm bớt độc tính phát tác, trong nội tâm có cảm xúc kỳ quái, khẩn trương, hai tay không thể khống chế ôm lấy hắn, muốn hắn kề sát mình, ra lệnh: “Tiến đến...”

Được cho phép, Đoàn Tam Thiếu nhanh chóng sờ khắp bộ ngực ʘʘ non mịn, đầu vú đứng thẳng, cái bụng trơn nhẵn, đặt hai chân run rẩy khoác lên tay mình. Hắn nhịn không được, đem nam khí xâm nhập huyệt động chật hẹp! Dũng đạo ướt át vui mừng chào đón cự vật vừa thô vừa to.

“Ừm ah...” Đông Phương Linh rên rỉ, cảm thụ ma sát, đau đớn lại sinh ra khoái cảm. Trong cơ thể dục hỏa nóng bỏng, trách móc gọi: “Nhanh một chút... Ta còn muốn... Ta muốn ngươi...” Nam nhân nhiệt liệt đáp lại y, cắm vào rút ra, rút ra cắm vào, càng lúc càng nhanh...

“Ah, ah, ah!” Y ngửa đầu, dồn dập thở dốc, bị thân thể của đối phương va chạm cao thấp trên dưới.

“Đoàn... Tam Thiếu... Ta nhanh... Không được...” Y rơi lệ, liên tiếp thở gấp, tay duỗi ra nắm cơ thể mình, dùng sức niết lộng, hạ thể phía trước đằng sau đều bị kích thích khiến hắn toàn thân sướng mê tơi!

“Đông Phương... Linh... Linh...” Đoàn Tam Thiếu cũng nhịn không được kêu lên, thè lưỡi liếm hàng lệ nóng. Vừa vui sướng vừa chật vật vì bị kẹp trong dũng đạo nóng bỏng, hắn rút mạnh ra rồi lại cường đâm, hạ thân càng trở nên vừa thô vừa to.

“Ngươi bên trong hảo lớn... Mau mút chặt ta... Úc...” Hắn hưởng thụ tình cảm mãnh liệt, nắm lấy đôi chân trắng nõn đặt trên vai, dùng lực giữ cái eo mảnh mai, “Úc, úc!” Gầm nhẹ một tiếng, hưng phấn bắn ra!

“Ah –” Đông Phương Linh kiều mỵ thở dốc, theo đối phương đạt tới cao trào!

Đông Phương Linh cảm thấy bụng và ngực mình dính chất lỏng nóng ẩm, đồng thời cảm giác trong cơ thể đổ đầy tinh dịch nam nhân, ngay giữa hai mông chảy ra...

Thân thể Đông Phương Linh mệt rã, hai cánh tay ôm chặc lấy Đoàn Tam Thiếu, “Oa ah ——” hộc ra một ngụm máu tươi, lại ngất đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play