Tụi nó và tụi hắn tập trung hết ở trước khách sạn, mọi người trong lớp cũng đã có mặt đầy đủ hết ở trước cổng khách sạn. Một chiếc xe dã ngoại của trường chạy tới đưa cả lớp 11B3 đi chơi, đi đến tháp Tokyo, mọi người đều xuống xe, sau năm phút thì tụi nó mới xuống xe. Vừa bước xuống xe, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tụi nó, tụi hắn cũng có nhưng chỉ toàn là con gái, còn tụi nó thì lẫn lộn với các lời bàn tán
- Xinh thật đó! ( Tiếng Nhật nha)
- Con gái nhà ai mà xinh quá
- …
Tụi nó bước vào tháp trước, đi sau là tụi hắn và lớp, ả Bích thì cứ quấn quýt bên hắn suốt không buông, ả Linh thì cứ bám dính anh, ả Hà cứ quấn lấy cậu, cho tới khi nhõ và cô ra mặt thì cả ba mới buông tha cho hắn. Nó thì chả quan tâm gì đến xung quanh, chỉ cần đến tầng cao nhất của tháp là được
Đến được tầng cao nhất, nó đi khắp nới tham quan, tụi hắn ccungx đi lên tầng cao nhất, vừa thấy nó thì nhõ và cô nhanh chạy đến cạnh nó. Nó đang nói chuyện với ai đó
- Em nín đi! Không sao đâu! Chị sẽ tìm mẹ cho em nha- Nó đang dỗ một bé gái đang khóc
Nét dịu dàng của nó hiện lên trên khuôn mặt, khác với hằng ngày và sự lạnh lùng của “ Vanessa”, cô và nhõ cũng mỉm cười nhìn nó. Nó dẫn bé gái đó đi tìm mẹ, mất 15 phút cũng tìm được mẹ cho bé gái đó
- Cảm ơn cháu, đã giúp con tôi!- Một người phụ nữ trạc tuổi mẹ nó
- Không sao đâu! Nếu là người khác thì họ cũng như tôi thôi!
Nó nói rồi quay lưng bước đi, từ trước tới giờ ít khi có ai nói lời cảm ơn nó, chỉ nói nó “ Là một ác quỷ” hay “ một người không có lương tâm”. Nó chỉ muốn giúp bé gái đó một chút thôi, nó không cần sự cảm ơn của ai cả, không cần sự thương hại của bất kì ai. Vì nó là nó, vì nó chính là “ Ma nữ Vanessa”
Nhõ đi tới cạnh nó, nhìn nó với ánh mắt đầy nể phục, nó hiểu nhưng nó không muốn nói gì nhiều, tụi nó và tụi hắn tham quan được 15 phút thì đi xuống cổng vào tháp. Tụi nó đi xung quanh tìm đồ ăn, vừa đúng lúc có tiệm bán bánh buột tuột nướng, tụi nó nhanh chạy tới mua. Tụi hắn cũng đi theo sau
Chơi một lúc, mọi người trong lớp 11B3 tập trung lại để đi ăn trưa và về khách sạn nghỉ ngơi chiều đi Hokkaido tham quan một ngày. Vào mùa này trên Hokkaido kha khá là lạnh nhưng vẫn chưa tới mức rơi tuyết, hoa anh đào cũng đã ra lá để chuẩn bị cho mùa xuân sắp tới. Tới nhà hàng ăn trưa, tụi nó và tụi hắn ngồi một bàn riêng, 3 nàng mặt son phấn kia cũng mặt dày đi tới ngồi chung bàn với tụi nó
- Phiền lòng mời ba người đi chỗ khác chô tôi ăn được không?- Nó nói bằng giọng mỉa mai
- Tôi không đi thì sao?- Ả Hà lên tiếng
- Nhìn chướng mắt quá đó!- Cô nói
- Tôi thấy mấy người mới chướng mắt đó- Ả Linh lên tiếng
- Tao hết muốn ăn rồi! Ngồi đây nữa nghe mùi tanh của đám ô nhục nào đó làm tao mắc ói hết muốn nữa. Tụi mày ăn ngon nha!- Nó nói rồi đứng dậy bỏ đi ra ngoài
- Chờ tao với An!- Nhõ cũng đứng dậy đi theo nó
- Công nhận tanh thật! Chờ tao nữa!- Cô lườm anh một cái rồi đứng dậy đi theo nó và nhõ
Hắn đặt đũa xuống đứng dậy đi theo tụi nó, ả Bích níu tay hắn lại, hắn hất bàn tay ả ra khỏi tay hắn rồi đi theo tụi nó. Anh và cậu cũng đứng dậy đi theo, cả 3 cô nàng phấn son đều tức giận không hiểu tụi nó có gì mà 3 vị “Hoàng tử” của trường lại theo bên cạnh suốt.
Tụi nó đi dạo một lúc cho tới khi mỏi chân mới ngồi nghỉ ngơi ở cạnh hồ nước của nhà hàng, tụi hắn cũng đi theo ra tới hồ nước. Nó ngước mắt lên nhìn, người đứng trước mặt nó là hắn, nó quay mặt đi không nhìn hắn
- Sao không ở lại đó với cô ta ra đây làm gì?- Nó chẳng thèm nhìn hắn một cái, 2 cặp đôi kia thấy thế liền tránh mặt
- Cô ghen?- Hắn hỏi
- Tôi mà thèm ghen với tụi con gái toàn son phấn đó hả? Tôi không sử dụng son phấn còn xinh hơn đám đó- Nó bĩu môi nói
- Cô mà không ghen…Haha…Cô tính chọc tôi cười hả…Haha…Mặt cô hiện rõ luôn kìa…- Hắn không nhịn cười được liền bật cười liên tục
- Anh…- Nó tức đỏ mặt đứng dậy bỏ đi- tôi không thèm nói chuyện với anh nữa
- Nè đợi đã!- Hắn kéo tay nó lại
Nó ngã vào lòng hắn, mùi hương bạc hà từ cơ thể hắn bay thẳng vào mũi nó, ở cạnh bên hắn nó cảm thấy yên bình thật. Nó rất ghét người con gái nào đi cạnh bên hắn, nó không thích nhìn thấy hắn cười với người con gái khác ngoài nó. Nó chỉ muốn hắn ở bên cạnh nó mãi mãi, đúng vậy là nó ghen, nó ghen với ả Bích, nó ghen vì ả luôn bám theo hắn không buông. Tim nó cứ đập nhanh mỗi khi ở cạnh hắn, nó cứ phản bác việc nó yêu hắn bằng nó mệt nên tim đập nhanh. Nhưng càng ở cạnh hắn nhiều thì nó cảm nhận được nó yêu hắn nhiều biết bao. Đúng, nó đã yêu hắn, nó chỉ muốn hắn là của riêng nó, không của ai khác ngoài nó
Hắn đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của nó, nó chợt tỉnh giấc sau một hồi suy nghĩ, nó nhanh đẩy hắn ra khuôn mặt nó đỏ ửng lên. Hắn bật cười khi nhìn thấy nó như thế, nó không còn vẻ lạnh lùng như lúc ở bang, không còn vẻ xa cách như lúc trước nữa
- Tôi đi tìm tụi kia đây!- Nó quay bước đi tìm 2 cặp đôi đang đứng quan sát từng cử chỉ, từng động tác của nó và hắn
Sau khi nó đi, hắn đi theo sau, 15 phút sau mới lên xe và đi lên Hokkaido chơi. Trên xe, tụi nó và tụi hắn chọn ngồi ở phía ghế sau, nó ngồi với hắn, cô ngồi với anh, nhõ ngồi với cậu. Mất 4 tiếng đồng hồ mới tới Hokkaido
---------END Chương 11--------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT