Mã Đáo Thành Công
...
Nghiễm Trạch vương phủ nằm trong Lâm Dương thành, là tòa kiến trúc xa
hoa rộng lớn nhất thành Lâm Dương. Khi Nam Cung Thừa Phong trở về, ngoài cửa vương phủ đã sắp hai hàng người, thấy xe ngựa của hắn, lập tức bổ
nhào tới cửa xe, vừa vấn an vừa vái chào, thần thái cực kì cung kính.
Nguyệt Nha Nhi vén rèm đi ra, thấy cả đám người quen có lạ có, liền nhảy xuống xe, lớn tiếng nói: “Yêu, các vị, đừng khiến ta tổn thọ a, tiểu nhân chỉ là người hầu của Vương gia, các ngươi xem, Vương gia đang ở đằng kia”
Theo hướng ngón tay Nguyệt Nha Nhi, đám đông mới nhìn đến một quý công tử
sắc mặt đẹp như đáy nồi đang đứng cạnh xe ngựa, không phải Nam Cung Thừa Phong thì còn ai? Mọi người sửng sốt không ít, vì vậy sau đó liền nảy
lên giống như ong vỡ tổ. Rốt cuộc là chuyện kì quái gì xảy ra? Vì sao
Vương gia không ngồi xe lại đi cùng tôi tớ?
Không nghĩ cũng biết, là có nguyên nhân.
Ngươi nghĩ xem a, Nộn Thảo là một con ngựa yêu, hắn làm sao có thể cam tâm
ngôi xe do đồng loại làm nô dịch kéo? Sau khi hắn kiên quyết từ chối,
thì tiểu vương gia đa tình phong lưu, luôn biết cách làm thế nào để lấy
lòng mỹ nhân, dốc lòng trưng ra biểu tình muốn cùng mỹ nhân đồng cam
cộng khổ, dứt khoát đi bên cạnh Nộn Thảo.
Vì vậy, Nộn Thảo nô
tính sâu nặng hốt hoảng, không đẩy Nam Cung Thừa Phong vào xe được, liền sợ hãi nói cái gì mà “Con ngựa kéo xe, nhưng lại không có ai ngồi xe,
ngày chết của chúng nó không cò xa nữa rồi”
Tuy rằng Nam Cung
Thừa Phong không biết Nộn Thảo đem cái suy nghĩ kì quái ấy từ đâu tới
đây, nhưng hắn đương nhiên không buông tha cơ hội cùng Nộn Thảo bồi
dưỡng tình cảm, kết quả là, Nguyệt Nha Nhi đáng thương giống như vịt bị
lùa vào trong chuồng, a, không, là lùa vào trong xe.
Sau đó thì xảy ra cảnh tượng bên trên.
Đương nhiên là, Nam Cung Thừa Phong là tuyệt đối không nhìn nhận sai lầm của
hắn, cho nên oán khí của hắn đều xả lên trên đám người vô tội đã chờ hắn đến giữa trưa, mặt lạnh băng nói một câu: “Nguyệt Nha Nhi, hôm nay chủ
tử ta một người cũng không muốn gặp, bảo chúng về hết đi”. Nói xong, hả
hê đắc ý xoay người, lập tức đối diện với ánh mắt kinh hoảng ngoài dự
định của Nộn Thảo. Ý tứ rất rõ ràng: thì ra… thì ra ngươi thật sự rất
hung ác…
“Khái khái, cái kia… vừa nãy đều là nói giỡn thôi, ha
hả, không nghĩ cũng biết, bản vương là người thiện lương như vậy, sao có thể tính toán với các ngươi? Nguyệt Nha Nhi, đều mời vào cả đi”. Nam
Cung Thừa Phong xoay người nhanh như chớp giật, sắc mặt còn đang đắp vẻ
tươi cười, đương nhiên, nếu như hắn nói những lời này mà không nghiến
răng kẽo kẽo kẹt kẹt, sẽ có sức tin cậy hơn.
Người đứng chờ toàn
bộ đều ngây ngẩn, người chưa quen biết cảm động tới rơi nước mắt, thì
ra… thì ra Nghiễm Trạch vương gia cũng không giống như trong lời đồn
không có nhân tình a, ngươi xem, người ta còn biết nói giỡn a; người
biết rõ Nam Cung Thừa Phong lại châu đầu rỉ tai: “Ai, chuyện gì xảy ra
chuyện gì xảy ra? Vương gia sao lại đổi tính rồi?”
“Ngốc, ngươi
còn không biết sao? Không nhìn vừa rồi là ai ngồi trên xe, khẳng định là vương gia cuối cùng cũng không tránh được mị lực của Nguyệt Nha Nhi,
đối xử với hắn thế nào, không phải là để cho hắn ngồi xe sao, Nguyệt Nha Nhi là người hầu sao được ngồi chỗ của chủ tử?”
“Ân, cũng không
nhất định đâu? Nguyệt Nha Nhi theo vương gia cũng đã lâu rồi, muốn ăn
cũng đã sớm ăn, sao lại đợi đến tận lúc này? Hơn nữa, chẳng lẽ các ngươi còn không phát hiện? Tiểu ca nhi đi theo bên người vương gia, mới đúng
thực là tuyệt đại giai nhân a”
“Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng nếu là như vậy, Nguyệt Nha Nhi sao lại ngồi trên xe?”
Nộn Thảo kì quái nhìn Nam Cung Thừa Phong, sau một lát bỗng nhiên cười nói: “Ngươi thực sự rất có tài a, ta xem trong sách, nói nước Thục có một
người thập phần lợi hại, có thể trong nháy mắt biến sắc mặt, ta vẫn cho
rằng đó là nói vớ vẩn, thì ra trên thế gian thật sự có môn công phu này, ngày nào đó ngươi dạy ta được không?”
Nam Cung Thừa Phong thiếu
chút nữa đứt hơi, giở mặt chết không thừa nhận: “Biến sắc mặt? Ngươi
nhìn lầm rồi sao? Ta sao có thể làm được kĩ thuật khó như vậy, thật
không dám nhận khen ngợi của ngươi…”. Hắn kỳ thựclà muốn nhắc nhở Nộn
Thảo một chút, đừng quá đáng, loại châm chọc công khai này làm bản vương tức giận, thập phần thập phần tức giận.
Nộn Thảo căn bản là
không hiểu sự đời, còn chăm chú gật đầu nói: “Không sai không sai, lúc
mới bắt đầu đương nhiên kĩ thuật chưa cao, ân, để ta nghĩ một chút, ban
đầu mặt của ngươi là xanh lè, sau đó chuyển trắng, a, có lúc lại vàng
như sáp nến, cuối cùng… nga nga nga, là giống như lúc này, đen đen thối
thối…” Hắn chậm rãi hồi ức, thần tình nghiêm túc trịnh trọng.
“Phụt” một tiếng, trong đám người có kẻ chịu không nổi nữa, cười ra tiếng, đám người hầu am hiểu tính tình Nam Cung Thừa Phong sợ tới mức vội vã đưa
hắn ra ngoài.
Con bà nó, cài gì mà mỹ nhân ngốc ngốc rất khả ái, Phùng Dạ Bạch ngươi toàn là nói mò, gia gia thật sự chịu không nổi nữa rồi.
Nam Cung Thừa Phong tàn bạo trừng bóng lưng Nộn Thảo đang vô tri vô giác
nhìn ngắm cảnh vật vương phủ, vừa định lột mặt nạ trở lại nguyên hình
đại hôi lang thì nghe Nộn Thảo kêu một tiếng: “A, thật nhiều ngựa… Thật
nhiều thật nhiều ngựa… Trời ạ, còn có màu đỏ nữa… A a a…”
Nộn
Thảo bỗng nhiên quay đầu, hai mắt sáng long lanh nhìn Nam Cung Thừa
Phong: “Ta… ta có thể qua đó trò chuyện với chúng nó không? Ta có thể đi nhìn bọn chúng không?”
Nam Cung Thừa Phong trong nháy mắt thu
hồi móng vuốt, trong hai mắt hắn hiện nay đều là hình ảnh Nộn Thảo vì
hưng phấn mà tuyệt sắc dung nhan đang tỏa sáng: “Đương nhiên, đương
nhiên có thể, ngươi qua đó xem đi, ngựa của bản vương, ngươi có thể tùy
tiện sờ tùy tiện xem. Nếu không nghe lời, cũng có thể tùy tiện đánh”
“Ta không thích đánh ngựa, chúng nó đều là những con vật rất thiện lương
rất khả ái lại cần cù lao động”. Nộn Thảo tin tưởng nói, ở trong lòng bỏ thêm một câu: “Ta chính là như vậy”
“Nguyệt Nha Nhi, hầu hạ Nộn Thảo xem ngựa”
Nam Cung Thừa Phong phất tay, quyết định trước tiên giải quyết đám ruồi đi
theo phía sau hắn, đợi đến lúc trong phủ không còn ai, hòa hảo cùng nhau ăn một bữa cơm, trước hoa dưới nguyệt cùng khanh khanh ta ta bồi dưỡng
cảm tình một chút, sau đó có thể…
Hắc hắc hắc hắc cười ra tiếng,
trên mặt lộ ra thần thái đắc ý, làm mười mấy người đi phía sau sợ đến
mặt chuyển thành màu đất, ai cũng biết, Nghiễm trạch vương gia cười như
vậy nhất định là trong lòng đang tính toán gì đó, bọn họ không biết có
phải người hy sinh không nữa.
Hơn mười người muốn lấy lòng kỳ thực không phải dễ đối phó, nhưng chúng ta không được quên Nghiễm Trạch vương gia có tiếng là lôi lệ phong hành, bởi vậy chưa đến nửa canh giờ, đã có hơn hai mươi lăm người ra khỏi phòng.
Nguyệt Nha Nhi bỗng
vội vã chạy đến, lớn tiếng nói: “Vương gia, Vương gia, không tốt rồi,
Nộn Thảo chơi đùa với ngựa đến nghiện rồi…”
Không đợi hắn nói
xong, Nam Cung Thừa Phong liếc một cái sắc như dao, bình thản nói: “Hắn
thích thì ngươi theo hắn cùng chơi, chừng nào chơi chán thì thôi, không
thấy có khách nhân ở đây sao? Đường đường là quản sự của Vương phủ, ngay cả chút quy củ cũng không biết sao?”
“Nga, vâng vâng, đã biết”, Nguyệt Nha Nhi cười cười, chậm rãi lui ra ngoài.
Lại một lát sau, từ Tây viện truyền tiếng tiếng ngựa hí rung trời, giữa lúc mọi người còn không hiểu gì, Nam Cung Thừa Phong ha hả cười, lẩm bẩm:
“Không ngờ Nộn Thảo lại thích ngựa như vậy a, hơn nữa mã duyến của hắn
cũng tốt như vậy, mấy con danh câu này vốn dĩ không thèm để ai vào mắt,
lần này chúng nó lại có thể rất vui, ân, không tồi không tồi, cũng có
chút tư chất giống ta, tương lai có thể vui vẻ chơi đùa, cũng có thể lưu hắn lại trong phủ, chuyên phụ trách thay ta chiếu cố quản lí danh câu”
Bởi vì cấp bách muốn nhìn hình ảnh Nộn Thảo cùng bầy ngựa vui đùa, Nam Cung Thừa Phong rất nhanh đuổi hết đám quỷ kia lăn ra cửa, hưng phấn phừng
phừng chạy đến mã phòng. Còn chưa tới gần, liền thấy đám người hầu đứng
không nhúc nhích, mà thanh âm quát lớn của Nộn Thảo cũng truyền đến rõ
ràng.
“Các ngươi thật là một đám ngựa bại hoại, danh tiếng không
ngại khổ cực, cần cù chăm chỉ, trung thành tin cậy một thời của tổ tiên
các ngươi đều bị các ngươi phá hỏng hết! Thân là một con ngựa, chẳng
những không hảo hảo làm việc vì chủ nhân cống hiến sức lực, lại ở chỗ
này ăn loại cỏ non tốt nhất, còn hướng về chủ nhân ra yêu sách, các
ngươi còn coi mình là ngựa sao? Ta thấy các ngươi căn bản là xem mình
như con người…”
Nam Cung Thừa Phong kinh ngạc đi tới gần, chỉ
thấy hai mươi mấy con danh câu của hắn toàn bộ cúi đầu, mà Nộn Thảo thì
đem toàn bộ cỏ khô thượng đẳng của chúng nó dời ra một bên, nói: “Các
ngươi quá cuồng vọng rồi, phạt các ngươi một ngày đêm không được ăn, cỏ
khô này để cho ngựa kéo xe ăn. Nói cho các ngươi biết, tuy rằng hôm nay
ta đánh các ngươi mấy roi, thế nhưng các ngươi đau trên người, ta đau
trong lòng, hiểu chưa? Thân là tổ tiên của các ngươi… khái khái, bằng
hữu của tổ tiên, ta phải dạy cho các ngươi trở nên xứng đáng với danh
hảo mã, để các ngươi tương lai có thể được chết già”
Nam Cung
Thừa Phong suýt nữa té ngã, đẩy ra đám người hầu đang phát ngốc đi tới
trước, đám danh câu đang ngoan ngoãn nhìn thấy hắn, bỗng đều chồm chân
hí lớn, liền thấy hai mắt to của Nộn Thảo trừng chúng: “Làm gì? Muốn tạo phản sao?”. Chỉ một câu nói làm cả đám danh câu im thin thít.
“Quá thần kì, giống như là Bật mã ôn a”, Nam Cung Thừa Phong nhớ tới câu
chuyện về Tôn Ngộ Không trong dân gian, hắn hiện tại đối với Nộn Thảo là thập phần hiếu kì, sao đó thắn thấy Nguyệt Nhi Nhi đảo cặp mắt trắng
dã: “Có thể không thần kỳ sao? Chủ tử, nếu ngươi cho ta quyền hạn, có
thể đem đám Xích thỏ mã, Hãn huyết bảo mã, Tuy phong câu này đánh đến
kêu ngao ngao, ta sẽ so với Nộn Thảo còn thần kì hơn”
“Cái gì?
Đánh?”, Nam Cung Thừa Phong đau lòng “Ngao” một tiếng như sói tru, thiếu chút nữa hụt khí. Nộn Thảo nghe tiếng hăn, vội vã chạy lại, cười cười
nói: “Cái kia… ta… ta vừa nãy đã giáo huấn đám ngựa mục vô chủ
nhân[trong mắt không có chủ nhân], tự cao tự đại này rồi, ngươi… ngươi
có thể không giết bọn chúng không?”
“Ta vì sao muốn giết bọn
chúng, hiện tại ta muốn giết là ngươi”, Nam Cung Thừa Phong nghiến răng
nghiến lợi nói, đây đều là bảo bối trân ái nhất của hắn, trước đây hoàng thượng mở miệng nói muốn, hắn cũng không đành lòng dâng lên một con,
hiện tại lại bị Nộn Thảo chà đạp như vậy, hắn phát giác mình đang đau
lòng đến rỉ máu.
“Giết? Giết ta?”, Nộn Thảo cả kinh, ý nghĩ đầu
tiên trong đầu là ‘thân phận mã yêu của ta đã bại lộ rồi’, hắn không nói hai lời, đẩy đoàn người ra, chạy.
Nam Cung Thừa Phong sửng sốt
một lúc, sau đó lập tức đuổi theo, mặc kệ ra sao, ngựa đã bị đánh, cũng
không thể vãn hồi, nếu như còn để mỹ nhân chạy, chẳng phải tiền mất tật
mang sao.
Nhưng là chuyện gì xảy ra a? Nộn Thảo này làm sao
có thể chạy trốn nhanh như vậy? Nam Cung Thừa Phong từ trước đến nay lấy khinh công của mình làm kiêu, nhưng hắn phát hiện khinh công của Nộn
Thảo cao hơn hắn không ít, mắt thấy đối phương càng chạy càng xa càng
chạy càng xa, hán cắn răng một cái, túm lấy cây roi dài hơn mười thước[1 thước=1/3mét] bên hông, chuẩn xác không gì sánh được cuốn lấy Nộn Thảo.
Nộn Thảo nô tính sâu nặng lập tức không dám động đậy, đầu cúi thấp, hình dạng cam chịu chủ nhân trách phạt.
Nam Cung Thừa Phong thở phì phò, rốt cuộc đi tới trước mặt Nộn Thảo, nhe
nanh cười nói: “Chạy a chạy a, ta xem ngươi còn dám chạy, hừ hừ, rượu
mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, đi, theo ta trở về”. Hắn túm
lấy sợi dây, động tác tuyệt đối không khách khí, bởi vì lúc này hắn đã
bắt đầu hoài nghi Nộn Thảo có phải nội ứng của kẻ địch không, không phải thì sao vừa vào phủ đã ngược đãi đám bảo bối của hắn, sau đó vừa nghe
hắn muốn giết, liền có tật giật mình chạy trốn, hơn nữa đáng nghi nhất,
là hắn lại có khinh công cao như thế.
Nộn Thảo giống như Tôn Ngộ
Không bị đeo vòng kim cô, nhu thuận đi theo phía sau Nam Cung Thừa
Phong, mãi cho đến ngoại vi Nghiễm Trạc vương phủ, hắn mới nhớ đến một
vấn đề rất trọng yếu: “Uy, ngươi… ngươi không có mua ta, ta… ta vì sao
phải đi theo ngươi a, cũng lắm thì mỹ thực của ngươi ta không ăn nữa,
lăng la tơ lụa ta không mặc nữa còn không được sao?”
“Hừ hừ, giờ
mới nhớ đến những thứ này sao, trễ rồi, đi vào cho ta”. Nam Cung Thừa
Phong miệng nói, trong bụng lại bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc là tên ngu
ngốc nào ngu ngốc tới mức phái tới một nội ứng ngu ngốc như vậy? Chẳng
lẽ là cố ý bố trí kế nghi binh để đánh úp ta? Ân, đừng nói, cái này rất
có thể, đối phó người thông minh, thật là dễ dàng suy tính, thế nhưng
đối phó ngu ngốc, thật đúng là không có kinh nghiệm.
Cứ như vậy,
Nộn Thảo dịu dàng ngoan ngoãn trở thành thiếp thân người hầu ủa Nam Cung Thừa Phong, bởi vì Nam Cung Thừa Phong muốn liên tục giám sát nhất cử
nhất động của hắn, hơn nữa đó còn là ý kiến hay, nội ứng vừa đẹp vừa
ngốc nghếch như thế nếu không ăn, cũng thật sự quá đáng tiếc rồi, không
phải sao?
Lăn qua lăn lại suốt một ngày, rất nhanh đã đến lúc ăn
cơm tối, Nộn Thảo đứng phía sau Nam Cung Thừa Phong, nhìn đối phương ăn, không khỏi thập phần hiếu kì, cá với thịt thì có gì ngon? Rau cải và cỏ xanh không phải ngon hơn sao? Nhưng lại bị đun sôi rồi, ân, đối phương
nếu là Vương gia thì trên bàn sao cả một cọng cỏ non cũng không có? Rõ
ràng hắn cho ngựa ăn rất nhiều a, sao đối với mình lại keo kiệt như thế.
Nam Cung Thừa Phong vừa ăn vừa lé mắt nhìn Nộn Thảo, nghĩ thầm ‘hắc hắc,
thèm đi, thèm chết ngươi, chỉ cần ngươi có tham vọng, bất kể là quần áo
hay tiền bạc, có tham vọng là tốt rồi, ha ha ha… cứ như vậy’.
Hắn ra vẻ đủ rồi, mới giả vờ vung tay lên nói với Nộn Thảo: “Được rồi, bản
vương ăn xong rồi, xem ngươi ngày hôm nay làm việc, còn lại đều thưởng
cho ngươi”
“Ta không ăn”, Nộn Thảo ôn nhu cự tuyệt, nghĩ thầm ‘ta làm gì muốn ăn những thứ xấu xí khó ăn này, chờ lát nữa đến chuồng
ngựa, đám tôn tử chắc chắn khẳng định sẽ không tiếc rẻ vài cây cỏ với
ta’.
“Cái gì? Không ăn?”, Nam Cung Thừa Phong sửng sốt, sau đó
giận dữ, đứng lên quát: “Ngươi không biết tốt xấu còn ghét bỏ nước bọt
của ta phải không? Ta là chủ nhân của ngươi có biết hay không?”. Không
được, tên tà tâm kiên quyết muốn ăn Nộn Thảo suy nghĩ bất chính ‘nếu như hắn ngay cả nước bọt của mình cũng ghét bỏ, tương lai làm chuyện kia,
làm sao có khả năng bảo hắn nằm ngoan ngoãn cho mình hôn hay bảo hắn
dùng cái miệng nhỏ nhắn kia làm cho mình?’
Nam Cung Thừa Phong
nghĩ tới đây, con mắt thẳng trừng cái miệng anh đào nhỏ nhắn, trong ngực lửa phừng phừng nổi lên, thầm nghĩ con bà nó, đều là người, nhìn người
kia cái miệng nhỏ, thật sự là môi anh đào, hồng nhuận khả ái, nhìn lại
đám thủ hạ cục súc miệng giống như cái bồn máu, ngoại trừ Nguyệt Nha
Nhi, không có một người nào khiến ta vui ý, mẹ nó vậy mà Nguyệt Nha Nhi
kia vẻ mặt đầy khí phách tạo phản, nhìn thế nào cũng không hứng thú lên
nổi.
Có điều hiện tại được rồi. Hắn an nhàn nghĩ: hiện tại Nộn
Thảo tới, hắn là gian tế ta cũng đã phát hiện rồi, trước tiên lừa hắn
kéo lên giường, ân, nói không chừng còn có thể lợi dụng mị lực của bản
vương khiến hắn trở thành phản nội ứng, để hắn cung cấp tin giả cho chủ
tử, a ha ha ha, vậy thật là quá đẹp rồi’. Nam Cung Thừa Phong nghĩ đến
mỹ sự như vậy, liền cười đến tận mang tai, thậm chí vui sướng khoa tay
múa chân.
“Nộn Thảo”, hắn ẩn tình đưa tình gọi, nghĩ thầm
trước tiên tặng chút thâm tình chân thành, để hắn thích ứng. Ai ngờ gọi
xong, lại không có gì đáp lại, hắn không đứng dậy, nghĩ thầm vừa mới học làm người hầu tùy thân, lại chuồn mất, không sao, sau này hảo hảo dạy
dỗ là được rồi. Vì vậy lười biếng ngồi trên ghế, mắt nhìn trần nhà, ra
vẻ đại gia lại gọi một tiếng: “Nộn Thảo”
Vẫn là không ai đáp lại. Lần này Nam Cung Thừa Phong phát hỏa, ngồi thẳng dậy, thẹn quá thành giận
rống to: “Nộn Thảo, lỗ tai ngươi mọc lông rồi sao?”. Vừa la vừa quay đầu nhìn, thấy trong nhà ăn đã là một khoảng không, làm gì còn Nộn Thảo.
Nguyệt Nha Nhi vừa kiểm tra xong bọn người hầu trực đêm, đang muốn mau trở về
ăn, liền thấy Nộn Thảo từ nhà ăn đi ra, đi đến mã phòng. Hắn kì quái
nói: “Nộn Thảo, ngươi không cần hầu hạ vương gia nữa sao?”. Vừa nói vừa
nghĩ thầm điều này không có khả năng a, tính tình vương gia ta còn không biết sao, mỹ nhân trước mắt, hắn làm gì sẽ buông tha? Ân, Nộn Thảo này
sẽ không phải là muốn chạy trốn chứ?
Nghĩ tới đây, trong lòng
Nguyệt Nha Nhi bắt đầu đấu tranh, thầm nghĩ Nộn Thảo là hài tử thuần
khiết, rơi vào tay một con đại hôi lang còn có thể yên lành được sao?
Nếu chiếu theo lương tâm, ta hẳn là nên làm bộ không phát hiện hắn. Thế
nhưng then chốt là ở cạnh gia, còn có thể có thứ lương tâm này sao? Muốn lương tâm thì không còn mệnh, muốn mệnh thì không còn lương tâm, đây
chính là lời kẻ đã phản gia nói a.
Nộn Thảo nào biết đống ý nghĩ
đang lòng vòng trong đầu Nguyệt Nha Nhi, hắn thành thành thật thật hồi
đáp: “Nga, ta thấy gia đã dùng cơm xong, ngồi ở đó nghĩ chuyện, một hồi
cười một hồi nhíu mày, còn phất tay bảo ta đi ra, cho nên ta liền đi ra, muốn tìm thứ gì đó ăn đỡ thèm”, hắn rất thành thật dùng hai chữ “đỡ
thèm”, bởi vì hắn căn bản là không đói bụng.
“Nhưng bên kia là
chuồng ngựa a”. Nguyệt Nha Nhi không giải thích được nhìn Nộn Thảo: “Trù phòng ở bên cạnh. Đi, ta mang ngươi cùng đi nha”, hắn hảo tâm mời.
“Nga, không… không được”, mã yêu sẽ không nói dối, mặt thoáng cái đã đỏ:
“Ta.. ta trước đi xem lũ ngựa đã được thu xếp ổn thỏa chưa”
Hắn
vừa nói xong, Nguyệt Nha Nhi vẻ mặt cảm động mà nói: “Nộn Thảo a, ngươi
thật sự là quá cần mẫn rồi, thật có trách nhiệm, nếu đám hỗn trướng
trong phủ có được nửa phần như ngươi, ta đã không phải hao tâm nhiều như vậy rồi”
Hắn vỗ vỗ Nộn Thảo: “Được rồi, ngươi trước đi xem bọn
chúng có lười biếng không, nếu có nói cho ta biết, ta không lột da chúng không được. Ân, xem xong đến trù phòng, ta giúp ngươi lưu lại một phần
thịt kho”. Hắn nói xong thì đi đến trù phòng.
Còn chưa đi
được mười bước, liền thấy chủ tử vẻ mặt tức giận đuổi theo. Nguyệt Nha
Nhi nghĩ thầm đây là làm sao vậy, ta chỉ là muốn ăn một bữa cơm mà thôi, cũng không được yên bình, nhưng biểu hiện thì một chút cũng không dám
vô lễ, cười nói: “Đã trễ thế này, gia còn chưa nghỉ ngơi sao?”
Chưa đợi nói xong, trên đầu đã bị thô bạo vỗ một cái, Nam Cung Thừa Phong
hét lớn: “Nghỉ ngơi cái rắm, thiếp thân tiểu tư của ta chạy mất, ta còn
nghỉ ngơi, mẹ nó, phản rồi phản rồi, hiện nay ai cũng không thèm để ta
vào mắt nữa rồi”. Hắn bỗng dưng trừng Nguyệt Nha Nhi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Còn có ngươi tên cẩu đông tây này, ngày hôm nay còn dám ở
trước mặt Nộn Thảo làm ta xấu mặt, hừ hừ, tốt, các ngươi đều là cá mè
một lứa, tiền tiêu vặt và tiền thưởng tháng này ngươi không cần chờ nữa”
Nguyệt Nha Nhi nghĩ thầm ta thật quá đáng thương rồi, ta… ta đây là gặp phải
nghiệp chướng gì a. Vừa muốn ủ rũ đi đến trù phòng, đã bị Nam Cung Thừa
Phong cho một cước: “Đi đâu, mau dẫn bản vương đi tìm Nộn Thảo, tìm
không ra đêm nay ngươi không cần ăn nữa”
Nguyệt Nha Nhi mày sầu
mặt khổ nói: “Gia a, Nộn Thảo nói là ngươi phất tay bảo hắn đi a, ngươi… Ai, dù sao thì ta cũng không quản được nữa, Nộn Thảo ở tại mã phòng”.
Nói xong hắn xoay người, dẫn theo Nam Cung Thừa Phong đến chuồng ngựa,
không có biện pháp, ai bảo mình là nô tài làm gì? Ăn no bụng cũng là một chuyện rất trọng yếu, cho nên, Nộn Thảo a Nộn Thảo, chớ có trách ta bán đứng ngươi, ô ô ô.
Nộn Thảo tại chuồng ngựa đang cùng tử tôn vừa bồi đắp tình cảm vừa chia sẻ cỏ non. Chợt thấy hai ngọn đèn ***g
hướng đến chuồng ngựa, sợ hành vi vụng trộm của mình bị người phát hiện, vội vã như lang như hổ nuốt vào một ngụm cỏ non cuối cùng, ngay lúc đó, thanh âm của Nam Cung Thừa Phong truyền tới: “Nộn Thảo, ngươi đang ăn
thứ gì đó?”
Nộn Thảo cuống quýt lau tay vào vạt áo, lắp bắp nói:
“Ta… ta không có ăn vụng cỏ, ta… ta… đang xem ngựa”. Sau đó hắn bỗng
dưng nhớ tới lời Nguyệt Nha Nhi nói, vội vã vuốt ve bờm ngựa nói:
“Nguyệt Nha Nhi, ta đã xem qua chúng nó rồi, chúng nó vốn… không có việc gì phải làm, cho nên… cho nên ta thật sự không biết bọn chúng có lười
biếng không”
“Trời ạ”, Nguyệt Nha Nhi ôm trán rên rỉ, dở khóc dở
cười nói: “Nộn Thảo, ta là bảo ngươi nhìn xem bọn chăn ngựa có lười
biếng không, có chuẩn bị đủ thức ăn cho ngựa không, trong phủ chúng ta
ngoại trừ tiểu vương gia, điạ vị cao nhất là ngựa, cho nên trách nhiệm
của đám chăn ngựa rất quan trọng”
Nam Cung Thừa Phong sắc mặt xấu xí quan sát Nộn Thảo, trong lòng suy nghĩ: ‘ân? khi nãy rốt cuộc hắn ở
chỗ này làm gì? truyền tin tức cho chủ tử sao? rất có thể. bởi vì hắn
rất khẩn trương, ta hỏi hắn ăn cái gì, hắn lại đáp không có ăn vụng cỏ
khô. hắn là thật sự ngốc hay giả ngốc? là giả heo ăn thịt cọp hay là heo thật đây?’
“Gia, Nộn Thảo tìm được rồi, ta đi ăn đây”, Nguyệt
Nha Nhi nghĩ thầm mẹ ơi ta cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ rồi, bao
tử kêu rột rột rồi, hai người này đều không phải dày vò người khác kiểu
thường.
Hắn vừa định xoay người, chợt nghe thanh âm lãnh đạm của
Nam Cung Thừa Phong: “Chậm đã Nguyệt Nha Nhi, trở hết đống cỏ khô ra, tỉ mỉ tìm từng ly cho ta”
“Tìm cái gì?”, Nguyệt Nha Nhi kỳ quái hỏi.
Sau một khắc liền nhận được ánh mắt sắc như đao của chủ tử: “Vật hỗn
trướng, ta làm sao biết là tìm cái gì? Nói chung ngươi tìm cho ta, thấy
vật gì lạ lập tức đưa cho ta”. Hừ hừ, hắn cũng không tin Nộn Thảo không
lộ nguyên hình, tuy rằng nói thả dây dài câu cá lớn là chủ ý gian trá,
nhưng nội gián ngốc như thế, hắn không nhận chắc chắn vì có ý muốn câu
cá lớn gì đó.
Nguyệt Nha Nhi nghĩ thầm, chủ tử có bệnh rồi sao,
không biết tìm cái gì, còn bắt mình bới tìm một đống cỏ khô. Nghĩ nghĩ,
quên đi, ai bảo ta là nô tài làm gì? Vì vậy hắn thở dài nhận mệnh, bắt
đầu tìm kiếm.
“Ta… ta cũng giúp nha”, mã yêu sống theo lời răn ăn ít làm nhiều cũng vội vã xung phong nhận việc.
Có điều hành vi của hắn lại bị Nam Cung Thừa Phong giải thích thành có tật giật mình, nhưng Nam Cung Thừa Phong cũng không cự tuyệt, trái lại vẫn
ung dung cười nói: “Hảo a, ngươi cũng giúp đi, nhớ kĩ, ngoại trừ cỏ
xanh, thì dù là một cây kim sợi chỉ cũng không buông tha, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi”, Nộn Thảo tung tăng, mình rốt cuộc có chuyện làm rồi.
Hắn so với Nguyệt Nha Nhi nhiệt tình hơn nhiều bắt đầu làm công tác, Nam
Cung Thừa Phong một bên mắt không chớp chăm chú nhìn từng động tác của
Nộn Thảo, hắn cũng không tin dưới sự giám thị nghiêm mật của hắn, nội
gián ngốc này có thể làm được gì.
Nộn Thảo làm việc thái độ
cần mẫn mà chăm chú, rất nhanh đã tìm được dị vật, giơ lên trước mặt Nam Cung Thừa Phong, hưng phấn nói: “Vương gia, Vương gia, ta tìm được rồi”
Nam Cung Thừa Phong kề sát vào vật giữa hai ngón tay hắn nhìn một lúc lâu,
mới nhìn rõ dị vật Nộn Thảo nói là một cọng lông heo. Hắn suýt nữa tức
đến phun máu, chỉ vào mũi Nộn Thảo hét lớn: “Vật lạ vật lạ, ngươi đem
lông heo tới làm gì?”
Nộn Thảo không biết mình sai cái gì, ủy ủy
khuất khuất nói: “Là ngươi đã nói, ngoại trừ cỏ xanh vật gì cũng không
tha. Cọng lông này không phải cỏ xanh a”. Sau đó, hắn chăm chú nhìn cọng lông một lát, bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Vương gia, ngươi nói sai rồi, đây không phải lông heo, căn cứ vào mùi nó phát ra cùng với độ cứng và
màu săc, nó hẳn phải là một cọng lông chó”
“Phụt” một tiếng, là
Nguyệt Nha Nhi ở bên cạnh thật sự nhịn không được nữa, ôm bụng cười. Mặc dù chủ tử nhà mình bên cạnh dùng ánh mắt sát nhân nhìn trừng trừng,
Nguyệt Nha Nhi cũng không dậy nổi, không có biện pháp, từ khi sinh ra
chưa từng thấy chuyện nào buồn cười như vậy, hắn muốn tận hứng.
“Hảo, ta nói lại một lần, ngoại trừ cỏ xanh, lông heo lông chó và những thứ lông khác”
Nam Cung Thừa Phong cái này giận nha, hắn từ trước dến nay muốn gió được
gió muốn mưa được mưa, lúc nào phải chịu loại tức giận này. Hết này tới
lần khác cũng không thể phát tác. Hắn vừa ra lệnh vừa buồn bực: dưới ánh đèn ***g mờ mờ, người này làm sao từ trong đống cỏ tìm được cọng lông
chó? Hỏa nhãn kim tinh cũng không đến mức lợi hại như vậy chứ?
“Vương gia Vương gia, lại có”. Thanh âm hưng phấn của Nộn Thảo lần thứ hai
vang lên, lần này hắn dùng cỏ bao lấy một chùm gì đó chạy tới.
Trong lòng Nam Cung Thừa Phong giật một cái, nghĩ thầm tên nội gián này thật
sự đem thư truyền tin của hắn giao nộp sao? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng. Sau một khắc, hắn thấy rõ thứ trong tay Nộn Thảo. Vì vậy, lập tức chạy qua một bên nôn mửa, thì ra là một đống phân ngựa đã
thối rữa.
“Nộn Thảo, ngoại trừ giấy và ống sắt, không được đem bất cứ thứ gì tới trước mặt ta”, Nam Cung Thừa Phong rống to hơn.
Nộn Thảo cúi đầu vào chuồng ngựa tiếp tục tìm kiếm, Nguyệt Nha Nhi thì đã
cười đến nằm dài, hắn thỏa thích cười một hồi, đem đặt cược hết tiền đồ
tương lai của bản thân. Không có biện pháp, hắn cảm thấy định lực bản
thân cũng rất cao, nhưng lúc này thật nín không được nữa.
“A, có có, một cục giấy nhỏ”, Nộn rốt cuộc tìm được giấy, nghĩ thầm cuối
cùng cũng tìm được rồi, Vương sẽ không mất hứng nữa chứ. Vì vậy vui mừng phấn khởi cầm tới trước măt Nam Cung Thừa Phong, đưa cho hắn.
Nam Cung Thừa Phong tim đập thình thịch, hắn thấy Nộn Thảo tìm thấy mảnh
giấy này cứ tưởng sẽ lập tức giấu, ai ngờ hắn lại cao hứng bừng bừng đưa cho mình.
Hắn mở ra nhìn kĩ, chỉ thấy bên trên có mấy hàng chữ nhỏ:
“Gửi cho người nha đầu ta vô cùng yêu mến:
nàng thích ta ta cũng thích nàng,
một ngày không gặp lòng buồn bã,
lúc nào kiệu hoa mới có thể khởi hành,
dù cho nàng dữ như cọp mẹ”
Phía dưới còn có mấy chữ lớn: “Đây là thư tình, người khác không được nhìn, ai tự ý đọc, trên mông sẽ bị nổi ban bưng mủ”
“Phụt” một tiếng, Nam Cung Thừa Phong phun ra một búng máu. Hắn tức giận đến
cả người run rẩy, thầm nghĩ đây là tên tú tài gà mờ sứt sẹo nào, lại… có thể viết ra loại thư tình thấp kém này, hơn nữa nham hiểm nhất chính
là, rõ ràng là hắn quăng bậy, còn… muốn nguyền rủa người thấy bị nổi ban bưng mủ, quá… quá đáng giận rồi, con bà nó ngươi đừng để ta tìm ra, tìm ra ta không đem ngươi chặt thành tám khối không được.
Nộn Thảo
quá sợ hãi, lập tức đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ như lá mùa thu của
Nam Cung Thừa Phong, âm điệu cũng biến đổi luôn: “Nguyệt Nha Nhi Nguyệt
Nha Nhi, mau tới đây, chủ tử thổ huyết rồi, hắn mắc chứng động kinh rồi, làm sao bây giờ làm sao bây giờ?”
Nguyệt Nha Nhi lông lốc bò
lên, chạy tới trước mặt Nam Cung Thừa Phong, gấp gáp nói: “Ấn vào nhân
trung a ngu ngốc, ngay cả cái này ngươi cũng không biết sao?”, hắn vừa
nói vừa vỗ vỗ Nộn Thảo: “Mau, đỡ gia vào phòng, ta đi tìm đại phu”.
Tiếng rớt lại, người đã chạy không thấy bóng.
“Vậy… ấn nhân trung trước hay đỡ gia vào phòng trước đây?”
Nội tâm Nộn Thảo giãy dụa, hắn dù sao cũng chỉ là một con ngựa, là sao biết cách cứu người a, giống ngựa bọn họ, nếu sinh bệnh hay mệt mỏi, lăn vài vòng trên mặt đất là được, làm nhân loại phức tạp như vậy, đúng thật là làm khó chết mã yêu Nộn Thảo.
“Ấn nhân trung trước đi, Nguyệt Nha Nhi đầu tiên là nói về ấn nhân trung, sau đó mới nói đỡ vào trong phòng”
Nộn Thảo lẩm bẩm, suýt nữa làm Nam Cung Thừa Phong phun ra thêm một búng máu.
Hắn cho tới bây giờ tính tình lôi lệ phong hành, ai ngờ hôm nay lại trúng
một tên người hầu nằm vùng chậm tiêu như vậy, này… điều này làm sao mình có thể nhẫn nhịn được.
Lẽ nào mình nghĩ sai rồi sao? Làm sao có
người đủ ngu ngốc đưa tới một tên nằm vùng ngốc như thế a, Nam Cung Thừa Phong dao động rồi.
Nhưng trong nháy mắt, một trận mùi cỏ xanh
ào vào trong mũi, tập trung nhìn lại, thì ra là Nộn Thảo dùng ngón tay
còn dính đầy cỏ ấn vào nhân trung của hắn, lần này, Nam Cung Thừa Phong
xưa nay ái khiết không chịu đựng nổi nữa, ngã thẳng vào lòng Nộn Thảo
hôn mê bất tỉnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT