An Vô Dạng đi tiểu xong, rút một tờ khăn giấy chà lau, sau đó dẫm lên kệ bên chân thùng rác, đem khăn giấy ném vào trong, lúc này mới kéo quần lên, gài nút.

Thuận tiện đá một chân vào chốt mở bơm nước, quay đầu lại mới thấy Hoắc Vân Xuyên, sửng sốt nói: "...... Xong." Tên đàn ông này, khi nào theo vào vậy......

"Ừm." Hoắc Vân Xuyên xoay người mở cửa, khắp đầu óc đều là hình ảnh vừa rồi, làm cho hắn cả người khô nóng.

Tuy rằng không quá nhớ rõ thời điểm mình mười bảy mười tám tuổi, cụ thể như thế nào, nhưng không có khả năng...... Thanh tú sạch sẽ như vậy.

Sách, đã nói tiểu tử này còn chưa đủ lông đủ cánh mà.

Đối phương ngừng ở nơi đó để cho mình đi ra ngoài trước, An Vô Dạng sửa sang lại tốt vạt áo thun, chậm rãi bước ra một chân, lại đột nhiên nghe được thanh âm của ba ba tới gần.

Cậu sợ tới mức lui về trong đóng cửa lại, ngẩng đầu đối diện với hai tròng mắt tràn ngập nghi hoặc của Hoắc Vân Xuyên: "Cái kia......" Muốn nói lại thôi.

"Huh?" Hoắc Vân Xuyên lẳng lặng nhìn chằm chằm cậu.

Loại không gian chật chội xứng với không khí trầm mặc thế này, sẽ làm tim người bất ngờ đập gia tốc, chờ mong đối phương kế tiếp sẽ nói những gì.

"Chính là, cảm ơn anh chăm sóc tôi." An Vô Dạng thấp giọng nói, lỗ tai chú ý lắng nghe động tĩnh ngoài cửa của ba ba.

Hoắc Vân Xuyên nhìn chăm chú khuôn mặt đơn thuần của cậu, điều chỉnh hô hấp, cũng thấp giọng nói: "Đây là chuyện tôi nên làm." Bởi vì, đó cũng không phải là việc gì lớn.

Đối phương có thể hiểu rõ hay không, cùng nhau nuôi nấng đứa nhỏ đến tột cùng có ý nghĩa là gì.

"Ừm." An Vô Dạng nghe được, ba ba cùng đồng nghiệp tắt đi vòi nước, sau đó từng người đi vào gian ngoài, đóng cửa lại.

Tâm tình cậu buông lỏng, lộ ra nụ cười mỉm: "Chúng ta đi ra ngoài thôi."

Nụ cười tươi mát như phù dung sớm nở tối tàn, dừng nơi khóe miệng trên khuôn mặt thanh tú, xem đến trái tim Hoắc đại thiếu đập thình thịch.

Thiếu niên chán ghét mình lại cười với mình.

Hắn nghĩ đến một ngụm rượu mạnh cùng một cây á phiện.

"--"

Mặt ngoài vẫn không sao cả, đưa tay mở cửa, nhìn đối phương nâng nâng cằm.

Biểu hiện một quý công tử ngạo mạn đến vô cùng nhuần nhuyễn.

An Vô Dạng động tác nhanh hơn, đến bồn rửa tay nhanh chóng rửa xong.

Nghe thấy sau lưng truyền đến thanh âm xả nước, cậu nắm lấy tay Hoắc Vân Xuyên, cúi đầu đi ra bên ngoài.

Hoắc Vân Xuyên toàn bộ hành trình đều kinh ngạc, trở lại văn phòng mới hồi phục tinh thần lại, giả vờ tức giận mà xụ mặt dạy dỗ: "Lần sau không thể đi nhanh như vậy."

"Vâng." An Vô Dạng nhìn thấy trên tay hắn còn nhỏ nước, vội vàng xin lỗi mà rút ra khăn giấy đưa cho hắn: "Ngại quá." Vừa rồi người ta còn chưa có rửa tay xong, mình liền túm người ta chạy.

"......" Hoắc Vân Xuyên mới phát hiện mình còn chưa có rửa tay xong, hắn nhận lấy khăn giấy xoa xoa.

Lại cùng Cao Nham hàn huyên một chút, Cao Nham nói: "Hoắc tổng, muốn cùng nhóm quản lý gặp mặt hay không?"

"Không cần, hiện tại đã trễ." An Vô Dạng đá đá vào giày da của Hoắc Vân Xuyên, nhỏ giọng hỏi nhỏ: " Tôi muốn đi một chuyến đến tiệm điểm tâm."

Cao Nham: "......" Thành thật ngậm miệng lại chờ Hoắc Vân Xuyên quyết định.

"Vậy lần sau đi." Hoắc Vân Xuyên nói: "Mở họp không vội, cậu làm quen công việc trước một chút." Sau đó cầm lấy " túi bảo mẫu " của mình bên trong có bình giữ nhiệt, khăn giấy, ô che nắng quạt nhỏ, đồ ăn vặt....

Đi ra khỏi văn phòng không có điều hòa như trong nhà, An Vô Dạng cầm trong tay quạt nhỏ, một bên quạt mát một bên che mặt.

Hoắc Vân Xuyên ở toilet thu được tín hiệu tốt đến kỳ lạ, lần này đi đường không tự chủ được mà tới gần đối phương một chút, cánh tay ở trên cơ thể gầy gầy của An Vô Dạng sáp lại.

"Thời tiết nóng quá a, chúng ta đừng dựa gần như vậy." An Vô Dạng vào thang máy, rốt cuộc không sợ bị ba ba phát hiện, Hoắc tiên sinh dùng để chắn tầm mắt liền biến thành trói buộc.

Hoắc Vân Xuyên: "......"

Hôm nay tâm tình phập phồng rất lớn.

Cửa hàng điểm tâm ngọt Hoa gia.

Đã buổi trưa mười hai giờ, bên ngoài ánh nắng tương đối mãnh liệt.

"Ngồi." Hoắc Vân Xuyên trừng mắt một cái, răn đe thiếu niên muốn mở cửa xe đi xuống, sau đó cởi bỏ đai an toàn, lấy ra ô che nắng, chính mình đi xuống thay cậu mở cửa.

"Anh như vậy không quá tốt đâu......" An Vô Dạng nói: "Phơi nắng thích hợp đối với thân thể rất có lợi."

"Xuống xe." Hoắc Vân Xuyên gõ gõ đỉnh xe.

Tên này căn bản không hiểu rõ, tia tử ngoại mãnh liệt như vậy, phơi cái rắm chứ phơi nắng.

Bên ngoài một trận sóng nhiệt đánh úp lại, thực nhanh khiến cho cánh mũi người đổ mồ hôi.

An Vô Dạng mang theo Hoắc Vân Xuyên đi qua một con đường cái, cậu nóng đến không thể mở ra được đôi mắt, thầm may mắn trên đỉnh đầu mình có che dù.

Thật ra vừa rồi nói thế, chỉ là cho rằng Hoắc Vân Xuyên chăm sóc đến quá mức, chính mình có chút không thích ứng.

"Hoan nghênh vào tiệm...... Nga....." Chị gái ở quầy thu ngân nhận ra An Vô Dạng: "Tiểu An? Em tới đi làm sao?"

"Chị Văn, không phải," An Vô Dạng nói: "Em tới tìm cửa hàng trưởng."

"Ở phía sau." Chị gái chỉ chỉ phòng nghỉ, đôi mắt mang theo tò mò nhìn Hoắc Vân Xuyên, cô cảm thấy vị tiên sinh này là cùng đến với An Vô Dạng...... Vậy rất kỳ quái.

"Anh ở chỗ này chờ tôi?" An Vô Dạng nói.

"Không có khả năng." Hoắc Vân Xuyên nói, hướng vào bên trong nâng nâng cằm: "Đi thôi."

An Vô Dạng gật gật đầu, sau đó đi vào.

Giải thích với cửa hàng trưởng ý đồ đến, đối phương lại rất hiểu lý lẽ.

Càng làm cho An Vô Dạng áy náy chính là, cửa hàng trưởng nghe nói cậu phải đi, nhanh chóng thu thập một ít điểm tâm cùng bánh mì đưa cho cậu, nghe nói là mỗi người nhân viên ở cửa hàng khi nghĩ việc đều sẽ được cho.

Thật là một tiệm điểm tâm ngọt đặc biệt đặc biệt tốt bụng.

An Vô Dạng nghĩ thầm, nếu không phải do mình đột nhiên gặp phải chuyện mang thai, có thể vẫn sẽ làm đến khai giảng.

"Để tôi cầm." Hoắc Vân Xuyên tiếp nhận túi giấy nâu kia, đại khái chỉ nặng khoảng hai cân.

Sau khi lên xe, hắn xoay người, biểu tình quái dị: "Nếu cậu muốn ăn điểm tâm cùng loại, tôi mang cậu đi mua những thứ đó để cậu ăn, mấy thứ này để lại cho người nhà cậu ăn tương đối tốt hơn."

An Vô Dạng nói: "Nga, tôi biết a, mấy thứ này rất ngọt, cũng rất nóng."

Hoắc Vân Xuyên ánh mắt lóe lóe, cảm nhận được lời đáp lại uyển chuyển: "Ừh."

Giữa trưa cơm nước xong, Hoắc đại thiếu tâm tình không tồi, tay trái cầm một cái túi bảo mẫu, tay phải cầm một hộp hoa quả giữ tươi, đi ở trên lối nhỏ vào công ty, dễ dàng trở thành tiêu điểm.

"Phòng nghỉ ở góc bên trái."

"Vâng." An Vô Dạng vây quanh như chó con, sau khi đi vào văn phòng của Hoắc Vân Xuyên, đi thẳng đến phòng nghỉ, bổ nhào vào trên giường ngủ.

Hoắc tổng tài để xong mọi thứ, tiến vào chỉnh độ ấm máy điều hòa cho cậu, cởi giày, đem chân cũng đặt lên giường.

Hoắc tổng bỏ bê công việc cả một buổi sáng, quá trưa mới bắt đầu làm việc.

Cách nửa giờ đi vào nhìn trong chốc lát, dừng lại ba năm mười giây đồng hồ, rồi mới ra ngoài tiếp tục làm việc.

An Vô Dạng ngủ đến buổi chiều 3 giờ rưỡi, bị một tiếng chuông điện thoại đánh thức.

"Vô Dạng, buổi tối đi chơi nha, giới thiệu cho cậu một em gái." Là thanh âm của bạn học cậu tiểu béo, đặc biệt vô cùng hưng phấn.

Ngủ đến một nửa bị đánh thức, An Vô Dạng rất khó chịu, xoa mắt nói: "Cái gì em gái? Cậu không phải giảm béo để tán chị lớp trên sao?"

"Trường cao trung bên cạnh, lớn lên trong sáng xinh đẹp," tiểu béo nói: "Cmn vô nghĩa, chúng ta bên này chỉ thiếu một nhan sắc có giá trị tương đương, cậu nếu không ra, em gái liền không ra."

"Cậu lại lấy ảnh chụp của tớ hẹn con gái?" An Vô Dạng cau mày, bò dậy nói: "Tôi không đi, tự cậu xử lý đi."

Tiểu béo gãi đầu: "Không được." Trước kia kêu An Vô Dạng ra, cậu đều sẽ ra.

Anh em muốn tán gái, cần phải tương trợ hết mình.

"Chỉ lần này thôi được không, tớ đã khoác lác, cậu không thể làm tớ không xuống đài được a." Tiểu béo năn nỉ nói: "Cầu xin cậu đó Dạng ca, tớ khó khăn lắm mới liên lạc được."

"Tôi thật sự không thể đi...... Không tiện lắm." An Vô Dạng xoa mặt nói: "Việc làm bên kia tớ cũng đã xin nghĩ, không khỏe."

Tiểu béo bên kia lặng yên không một tiếng động, có thể tưởng tượng ra được cái mặt béo buồn rầu hiện tại của cậu.

"Cũng được, vậy cậu cố gắng nghỉ ngơi, anh em cậu tự mình nghĩ cách."

"Ừm." Treo điện thoại, An Vô Dạng một lần nữa nhắm mắt lại, vì trong lòng loạn cào cào mà ngủ không yên: "Ai......" Tiểu béo là một trong rất ít những người bạn thân của cậu, làm người phải có nghĩa khí, cậu ấy đã giúp mình rất nhiều lần.

Tên kia vô cùng muốn yêu đương, nằm mơ đều nghĩ có bạn gái, nhưng là cô gái kia ngại cậu ấy quá béo, vẫn luôn không chịu.

An Vô Dạng rất rõ ràng những cô gái xinh đẹp 90% đều chướng mắt tiểu béo, chính là ngồi yên không quan tâm đến thì trong lòng mình lại hụt hẫng.

- Béo ca, thời gian địa chỉ.

-!! Đường Cát Tường tiệm Giang Nam, 6 giờ rưỡi tại cửa chờ cậu!

- Sớm như vậy?

- Ăn cơm xem phim uống rượu..., như vậy mới vui sướng a.

An Vô Dạng nhìn thời gian, hiện tại đã bốn giờ, xem ra lại phải nói dối.

Nói thật là không có khả năng nói thật, nhất định sẽ bị quản chế.

Cậu suy nghĩ một chút, từ trên giường bò dậy, mang giày vào.

"Hoắc tiên sinh," An Vô Dạng nói: "Tôi đi toilet."

Người đàn ông đang bận rộn làm việc lập tức buông đồ vật trên tay xuống, đứng dậy dẫn cậu đi: "

"......" An Vô Dạng rất hiếu kì, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại nói: "Anh có phải xem bản đồ hay không?" Sau đó nghiêm khắc dựa theo chỉ dẫn có nề nếp mà đi.

"Xem đường." Hoắc Vân Xuyên không có chính diện trả lời.

"Nếu không chiều nay ăn cơm sớm một chút?" An Vô Dạng ánh mắt đảo loạn nói: "Hôm nay trong nhà có chuyện, tôi muốn về nhà sớm một chút."

Hoắc Vân Xuyên một đoạn thời gian thật lâu không có trả lời cậu, đi vào toilet mới nói: "Có thể."

An Vô Dạng cười cười với hắn: "Vậy anh đi ra ngoài đi."

Hoắc Vân Xuyên nhíu mi, không muốn đi: "Tôi chờ cậu."

"Đừng a." An Vô Dạng nói: "Tôi ân ân."

Sau vài giây, Hoắc đại thiếu sắc mặt xuất sắc mà đứng ở cửa toilet, nội tâm đã chịu đả kích rất lớn.

Hắn thế nhưng cảm thấy xem ân ân cũng không có gọi là...quá điên rồ.

Buổi tối sáu giờ, An Vô Dạng được đưa về nhà.

"Tạm biệt." Cậu đứng ở cửa chờ Hoắc Vân Xuyên đi xuống.

Người đàn ông kia ấn giữ thang máy mở cửa, nhìn cậu ý bảo, để cậu vào nhà.

An Vô Dạng không có biện pháp, đành phải đi đến cửa.

Hai phút sau, cậu meo meo khẽ mở cửa, phát hiện không ai liền đi xuống.

- Tiểu béo, chờ tôi trong chốc lát, tôi bây giờ liền xuất phát.

Hoắc Vân Xuyên ngồi trên xe mở ra cửa sổ xe hút thuốc, thấy một thân ảnh từ cửa tiểu khu ra ngoài, rõ ràng chính là thiếu niên mình vừa mới đưa lên.

"Bác tài, đến Giang Nam." An Vô Dạng ngồi trên xe nói.

Thấy đối phương gọi xe, Hoắc Vân Xuyên tức khắc híp lại hai mắt, hắn đem điếu thuốc đến bên môi, hung hăng mà hút một ngụm, sau đó ném xuống, lái xe theo sau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play