Chết tiệt, chúng tôi lại bị hoán đổi cơ thể. Hay là thần thánh đã quá yêu một người đàn ông như tôi? Có lẽ vì tôi yêu Gil Ra Im, nên họ mới bày ra trò đùa dai lãng nhách - tráo đổi linh hồn của hai chúng tôi - để cản trở tình yêu này. Tại sao mỗi khi quan hệ chúng tôi trở nên tốt đẹp là rắc rối lại kéo đến? Sao lại nhè đúng vào lúc này? Tuy cảm thấy rất bực mình, nhưng tôi và Ra Im đã có kinh nghiệm một lần rồi nên chúng tôi cũng thoải mái đón nhận chuyện này hơn lần trước.
- Vậy, trước hết phải tìm cho ra nguyên nhân tại sao chúng ta lại bị hoán đổi. Theo em thì đây không phải là hiện tượng xảy ra định kỳ đâu. Nhưng nếu không theo chu kỳ thì quy luật thật sự là gì? Những lần hoán đổi liệu có điểm chung nào không?
Ra Im phân tích vấn đề cũng khá hợp lý. Càng tiếp xúc, tôi lại càng cảm thấy cô quyến rũ. Hay là vì cô đang dùng đầu tôi suy nghĩ nên mới thông minh thế?
- Đầu tiên là ở đảo Jeju, sau đó là đồn cảnh sát, và bây giờ...
- Là mưa!
- Mưa?
- Đêm trước khi chúng ta bị hoán đổi ở đảo Jeju, rồi thời điểm tại đồn cảnh sát, thêm hôm nay nữa, những lần đấy đều có mưa hết!
Cô nói tôi mới nhận ra, “mưa” đúng là đặc điểm chung hợp lý. Tôi cứ tưởng cô chỉ xinh đẹp thôi, không ngờ còn thông minh nữa, thế thì làm sao tôi không yêu cô gái này được? Tôi lấy điện thoại ra kiểm tra thời tiết trong tuần. Suốt tuần này, cả Đại Hàn sẽ chẳng có giọt mưa nào.
- Nếu giả thuyết của em là đúng thì ít nhất đến tuần sau chúng ta vẫn phải chịu tình trạng này. Bỏ qua điểm chung mà tìm nguyên nhân đi. Quan trọng là tại sao chúng ta lại bị hoán đổi chứ không phải hoán đổi vào lúc nào. Để xem... bắt đầu từ hôm ở đảo Jeju, việc cuối cùng xảy ra trước khi chúng ta bị hoán đổi là...
- Lẽ nào là rượu hoa? Bình rượu em bảo anh chuyển cho Oska đó, hôm ấy anh có đưa cho Oska không?
- Đưa rồi, đưa chứ, sao thế?
- Oska đã uống chưa?
- Chắc rồi, mà sao?
- Vậy hả? Thế thì không phải do rượu à? Em còn nghĩ chúng ta trở thành thế này là do bình rượu đó. Nếu nguyên nhân là rượu thì em phải đổi với Oska mới đúng. Hôm ấy em đã uống hết cả bình.
- Gì cơ?
- Sao vậy?
- Thật ra thì anh là người đã uống bình rượu đó.
- Cái gì? Vừa nãy anh nói là đã đưa cho Oska mà!
- Chuyện đó bây giờ đâu quan trọng! Có lẽ rượu chính là chìa khóa cho mọi chuyện đấy. Nghĩ lại, em không thấy cái quán canh gà đó kỳ lạ lắm sao? Địa điểm đáng ngờ, gần đường lớn như thế mà không có đến một cái điện thoại, bà chủ quán cũng kỳ lạ làm sao ấy. Trước tiên cứ quay lại quán canh gà đó xem sao.
- Bây giờ? Đến tận đảo Jeju hả?
Không cần do dự thêm, tôi và Ra Im bay đến đảo Jeju ngay. So với lần trước thì lần này chúng tôi tìm thấy tiệm canh gà dễ dàng hơn nhiều. Ngay giữa đường lớn đã thấy tấm biển “Khu vườn thần bí” được dựng bên lề, mái nhà hiện lên trong tầm mắt ngay cả khi chúng tôi chưa xuống xe. Chẳng nhẽ tôi nhớ nhầm? Tôi hỏi lại Ra Im, quả nhiên cô cũng nhớ giống hệt tôi. Chúng tôi cảm thấy vô cùng kỳ lạ, cứ thế nắm chặt tay nhau bước về phía quán canh gà. Cả không khí ở đó cũng khác hẳn lần trước. Có gì đó bình thường và đơn giản hơn trước nhiều. Vừa nhác thấy có bóng người, Ra Im vội đẩy cửa. Một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi vừa tháo đôi găng tay cao su vừa bước ra. Đây không phải bà chủ quán mà chúng tôi đã gặp trước đây.
- Hoan nghênh quý khách. Chỉ có hai vị thôi sao?
Ra Im nghiêng đầu hỏi:
- Ô? Quán đổi chủ khác rồi hả cô?
- Sao lại phải đổi chủ chứ? Từ lúc mẹ chồng tôi mở quán đến giờ đã là ba mươi năm rồi đấy.
- Xin hỏi, gần đây quán cô có thay đổi trang trí lại không? Lần trước đến đây, cháu thấy chỗ tường đằng kia có rất nhiều bình rượu ngâm.
Đúng như Ra Im nói, bây giờ chẳng còn chút dấu vết nào của những bình rượu đẹp đẽ được xếp gọn gàng sát tường. Nơi trước đây đầy những bình rượu thì giờ toàn những món đồ trang trí xấu xí và vài cục đá.
- Chúng tôi không bán rượu ngâm. Cũng không có các loại rượu tự nấu. Ở đây chỉ có soju và rượu gạo thôi. Hai vị muốn loại nào?
- Ý cháu không phải vậy... lần trước đến đây, che kín tường bên đó toàn là rượu hoa mà?
- Quán tôi có làm món đó bao giờ đâu?
- Vậy xin hỏi có bao nhiêu người làm thuê ở đây vậy...
- Chỉ có tôi và mẹ chồng tôi thôi. Sao thế?
- Ngoài cô ra, còn một cô trông có vẻ buồn buồn, tay cầm dao, vẻ mặt dữ dằn như đàn ông nữa đúng không?
- Này, sao từ nãy đến giờ cô cậu cứ hỏi mấy câu lạ lùng thế hả? Đến chỗ người ta làm ăn mà hỏi thế là có ý gì? Quán tôi chưa bao giờ đổi chủ, cũng chẳng có cô nào buồn buồn hay ngâm rượu gì hết. Rốt cuộc hai người có gọi món hay không?
Cuối cùng chúng tôi đành ra khỏi quán canh gà mà chẳng tìm được thông tin nào có ích cả. Tâm trạng không vui, tôi vô cớ nổi nóng và trút giận lên Ra Im.
- Giờ làm sao đây. Nếu đúng là do rượu thì biết đi đâu mà tìm hả? Lúc đầu anh đã bảo em đừng nhận còn gì. Còn nói là tốt cho cơ thể, giờ thì đổi được cả cơ thể luôn này, tuyệt quá nhỉ! Hừ! Nếu bình rượu đó là bùa phép khởi đầu thì chắc chắn nó cũng là lời giải đáp mới đúng chứ. Tóm lại giờ phải làm sao đây? Không lẽ cả đời cứ phải đổi qua đổi lại mà sống như thế này hay sao?
Đúng là Gil Ra Im, cô ấy lên giọng phản bác y chang tôi không chút nhượng bộ:
- Này, ai bảo anh uống chai rượu đó làm gì hả! Lúc em nhờ đưa cho Oska thì cứ đưa đi là được chứ gì.
Tôi đành lùi bước trước lời phản bác của cô.
- Em làm ơn đừng có trưng ra vẻ mặt đáng ghét ấy. Dù gì chúng ta cũng phải sống như thế này cho đến khi trời mưa tiếp nên hãy thử sắp xếp lại công việc cả hai phải làm sau này đi.
- Tốt thôi. Em có buổi thử vai quan trọng. Đoạn phim quay thử để giới thiệu đã gửi đi rồi, chắc cũng sẽ sớm có kết quả thôi. Nếu rớt thì buồn thật, nhưng sẽ chẳng có vấn đề gì hết. Còn lỡ mà em được chọn thì chắc anh phải tham gia buổi thử vai đó.
- Em điên à?
- Chẳng còn cách nào khác. Vậy nên, bắt đầu từ hôm nay phải luyện tập trối chết đấy.
- Thật là, điên mất thôi!
- Em tự tin nhất ở khoản làm mẫu động tác và đọc kinh bản. Mà về kỹ năng đọc hiểu kịch bản chắc anh giỏi hơn em. Kịch bản tiếng Anh mà. Đổi lại, em sẽ cố gắng luyện chữ ký của anh. Nào, tới lượt anh!
- Sắp đến đợt phát động khuyến mãi giảm giá định kỳ vào tuần đầu tiên của tháng Một hàng năm rồi. Sau đó là đến kế hoạch mùa xuân. Đầu tiên, em phải hỏi, “Đây đã phải kế hoạch tốt nhất chưa? Có chắc không?” sao chép lại một bản và đem giấy tờ về cho anh. Em chỉ cần ký tên lên những giấy tờ anh nói được là được. Còn nữa, tuyệt đối không được chào hỏi nhân viên.
- Sao cơ?
- Sao gì mà sao? Vì anh lúc nào chẳng thế.
- Dù vậy nhưng anh cũng phải sửa đi. Có hay ho gì đâu mà cứ tiếp tục thói quen ấy. Nếu nhân viên chào em, em nhất định sẽ chào lại. Anh đừng có áp đặt quá, hãy nghĩ là đang nhận sự tôn trọng từ họ đi. Người lãnh đạo thật sự sẽ lấy sự tôn trọng làm gốc chứ không phải sự sợ hãi đâu.
- Em đang dạy ai đấy hả!
- Nếu không thích, anh cứ tìm cô gái khác mà hẹn hò.
Chúng tôi cứ cự cãi qua lại như thế đến khi về tới Seoul. Cho tới lúc được trở về cơ thể, chúng tôi đành phải bắt đầu cuộc sống của nhau. Tôi thả Ra Im xuống trước cửa trung tâm thương mại rồi một mình đến trường võ thuật. Cô nói để kịch bản Dark Blood trong tủ sắt, cô ấy dặn tôi phải đọc kỹ, học thuộc và luyện tập nữa. Đúng là to gan khi dám ra lệnh cho CEO của trung tâm thương mại, Kim Joo Won này, luyện tập võ nghệ cho buổi diễn thử chứ! Đã hứa thì phải làm thôi, hơn nữa, nếu tôi muốn ôm cô thì ít nhất một ngày phải giả vờ nhiệt tình luyện tập một lần. Vì lý do đó, tôi mới dễ dàng đồng ý.
Cũng khá trễ rồi nhưng chẳng thấy bóng dáng người nào ở trường võ cả. Chỉ có mỗi ánh đèn hắt ra từ phòng đạo diễn võ thuật. Nếu là Ra Im, chắc chắn cô sẽ mở cửa văn phòng rồi chào hỏi Jong Su, nhưng giờ tôi là Kim Joo Won đang mang mặt nạ của Ra Im, nên chẳng thèm ngó ngàng gì căn phòng đó và đến thẳng phòng cất đồ.
Vừa mở tủ sắt của Ra Im ra, một khung cảnh quen thuộc đập ngay vào mắt tôi. Nhớ lại lần đầu tiên mở cánh cửa tủ này, tôi đã vô cùng ngạc nhiên. Bây giờ, có thể nói chúng tôi đã thân thiết đến mức có thể thấy quần trong của cô, tôi cũng chẳng lấy làm kinh ngạc. Không biết đây là việc tốt hay xấu. Điều lạ lùng là tôi không còn tò mò về đời tư hay bồn chồn khi nghĩ về cơ thể của cô nữa, nhưng mỗi lần gặp cô, tôi vẫn thấy hồi hộp. Vì vậy, dù đang nhìn cô trong cơ thể chính mình thì tôi vẫn run và hồi hộp lắm. Lẽ nào tôi thật sự là một tên biến thái? Trời ạ! Không thể nào! Nói dễ nghe hơn thì, vì tôi yêu tâm hồn của cô gái Gil Ra Im nên mới yêu cả bề ngoài của cô dù diện mạo có ra sao.
Tôi đang ngắm tấm ảnh cha của Ra Im được treo trên cánh cửa tủ thì nghe tiếng bước chân phía sau. Jong Su tiến đến với hai ly giấy trên tay. Mùi vị của cà phê pha sẵn cũng không đến nỗi tệ. Hình như cơ thể bị hoán đổi thì thể chất và sở thích của chúng tôi cũng thay đổi luôn. Anh ta vừa đưa ly cà phê về phía tôi vừa hỏi:
- Cũng gần tới rồi nhỉ? Ngày năm tháng Mười hai đúng không?
- Anh nói gì? Ngày nào chứ?
Jong Su ném cho tôi cái nhìn kỳ quặc.
- À, là sinh nhật của đạo diễn đúng không?
Jong Su nheo mắt nhìn tôi nghi ngờ. Hay là tôi lại nó sai điều gì rồi? Trời ạ, nếu tôi nói sai thì anh ta cứ bảo “sai rồi” và chỉ lại chứ. Thật là, tôi không biết nên làm gì trước cái người y dân Ả Rập đang nhướn cặp chân mày đen ngòm lên nhìn như muốn xuyên thủng cả mặt tôi kia nữa. Tự nhiên tôi cảm thấy hơi rờn rợn người, giọng nói cũng chẳng còn tí sức lực nào.
- À, chuyện đó... em nhớ nhầm một chút thôi mà.
- Nhớ nhầm cái gì? Em không muốn tặng quà sinh nhật cho anh nên cố tình nói thế phải không?
- Ôi thảo nào! Anh muốn em tặng gì?
- Tiền bối Kim Ji Hoon gọi đến, hỏi em dạo này sống có tốt không.
- À vậy sao? Em có số của tiền bối không nhỉ? Em sẽ gọi lại cho anh ấy sau.
Trước câu trả lời của tôi, Jong Su lại bắt đầu nhìn tôi với gương mặt khó hiểu. Đạo diễn võ thuật cái kiểu quái gì mà cứ hạch hỏi tôi như điều tra thế này?
- Sao... sao thế?
- Em là ai? Em có phải Gil Ra Im không? Tiền bối Kim Ji Hoon đã qua đời cách đây ba năm rồi. Ngày mùng năm tháng Mười hai không phải sinh nhật anh mà là ngày giỗ của cha Ra Im. Gil Ra Im chắc chắn không phải là người có thể quên mất ngày giỗ cha mình như thế. Lúc tiền bối Kim Ji Hoon qua đời, chúng ta đã túc trực ở linh đường suốt ba ngày. Em đang cư xử vô cùng kỳ lạ. Thật sự rất kỳ lạ. Không phải em bị thương trong lúc quay phim mà giấu anh đấy chứ? Bị thương ở đầu hả?
Im Jong Su đã làm đến mức này thì tôi cũng chẳng có tài cán gì để che giấu thêm nữa. Dù sao, rồi sẽ đến lúc chuyện này lộ ra thôi.
- Tôi thừa nhận là tôi rất kỳ lạ. Nhưng không phải vấn đề thần kinh, mà do hoán đổi linh hồn.
- Cái gì?
- Tin hay không tùy anh, nhưng đây vẫn là sự thật. Thực ra tôi là Kim Joo Won, là Kim Joo Won giỏi kiếm tiền của khóa Sáu đây.
- Gì cơ?
- Lúc đến đảo Jeju và cả mấy ngày sau khi quay về. Gil Ra Im vô cùng kỳ lạ đúng không. Giống hệt bây giờ. Đúng chứ?
Jong Su nghiêng đầu nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt như nhìn người bệnh.
- Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quặc như vậy! Chúng tôi cũng là người bị hại thôi!
Jong Su vẫn nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc, tỏ vẻ không tin rồi bảo tôi phải đến bệnh viện ngay. Tôi chịu thua và định gọi điện cho Ra Im. Nhưng, chuyện gì thế này? Bên phía Ra Im tình hình cũng y như thế. Cô nói anh Woo Young cũng đang nghi ngờ cô và gọi tôi nhanh đến đó. Cuối cùng, chúng tôi đã bị tóm bởi những người gần gũi nhất.
Anh Woo Young và Jong Su ngồi cạnh nhau, họ lần lượt nhìn chằm chằm hết tôi đến Ra Im. Ánh mắt hai người đó vô cùng tức giận. Jong Su chỉ vào tôi và Ra Im rồi hỏi:
- Tức là, trong đây là Gil Ra Im, và trong kia là Kim Joo Won?
Giờ đến lượt anh Woo Young đưa ra một câu hóc búa.
- Làm thế nào mà chuyện này xảy ra được chứ?
Ra Im đáp:
- Đến giờ em vẫn chưa rõ. Nhưng hình như đến khi mưa xuống thì chúng em sẽ quay lại trạng thái bình thường.
- Mưa?
- Vậy rốt cuộc là hai người bị như thế này từ khi nào?
Anh Woo Young hỏi với thái độ cực kỳ lo lắng. Tôi cũng trả lời hết sức nghiêm túc:
- Từ lúc ở đảo Jeju. Anh không nhớ vụ “Không thích em ngủ ở đây một đêm à?” sao?
- Đó... đó là cô Ra Im... không... là chú sao? Thằng này! Hừ! Thật tình, không thể nhẫn tâm mắng vào mặt Ra Im được.
Jong Su đưa tay vuốt mặt rồi nói:
- Vậy người nói “Anh đã bị em phát hiện” là ai?
Biết thể nào cũng hỏi câu này. Tôi cười nửa miệng gian xảo, giơ tay lên vẫy nhẹ.
- Sorry.
- Vậy, “Đến chết cũng đừng thổ lộ”, là cậu luôn à?
- Đúng là tôi, nhưng mà vì chuyện đó, tôi đã bị Gil Ra Im mắng thê thảm rồi.
Jong Su sốc đến nỗi không thể ngậm nổi miệng. Anh ta bỗng đứng bật dậy như muốn đánh cho tôi một trận, nhưng chỉ dứ nắm đấm về phía tôi.
- Cứ đợi đến lúc cậu quay lại xem!
Tôi cười thầm trong bụng, “A ha! Vì tôi đang mang bộ mặt của Gil Ra Im nên hắn ta mới không ra tay được chứ gì?” Jong Su chỉ đứng đó, thở dài rồi cầm áo khoác bỏ ra ngoài. Anh Woo Young cũng nhìn chúng tôi một hồi rồi hậm hực bỏ đi thẳng vào phòng. Tôi có thể hiểu được tâm trạng họ lúc này, kinh ngạc quá sức tưởng tượng. Tôi và Ra Im cũng đã phải chấp nhận tình trạng khó nói như vậy, rồi còn kiên nhẫn tìm bao nhiêu cách giải quyết nữa chứ, mà có lẽ những người xung quanh chúng tôi đều trải qua những khổ sổ tương tự. Dù sao chăng nữa, nếu hai người họ thực sự yêu quý tôi và Ra Im, thì không phải là dù bề ngoài của chúng tôi như thế nào, họ cũng vẫn yêu quý chúng tôi hay sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT