Lâu lắm rồi Ji Hyeon mới đến. Vừa đo huyết áp cho tôi, cô ấy vừa hỏi tôi có đang gặp áp lực gì không. Chúng tôi quen biết nhau từ hồi cấp Ba, dù nét mặt tôi chỉ thoáng thay đổi, cô ấy cũng đoán được tôi đang nghĩ gì. Đến ngay cả mẹ, tôi còn không cho biết về bệnh tình của mình, nhưng với Ji Hyeon – người vừa là bạn vừa là bác sĩ khoa thần kinh – thì tôi lại dễ dàng tâm sự. Cô ấy là một người bạn không thể thay thế, người duy nhất biết tôi khổ sở vì căn bệnh sợ không gian hẹp, và cũng là bác sĩ điều trị chính của tôi.

- Mình hỏi không phải với tư cách bạn bè, mà với tư cách là bác sĩ. Để chữa bệnh chứ không phải an ủi gì đâu.

Dù Ji Heon có nói thế, tôi cũng chẳng thể trả lời khác được. Chính tôi cũng không biết có phải tự bản thân khiến mình mệt mỏi, hay là có điều gì đó cứ dai dẳng làm phiền và khiến lòng tôi lúc nào cũng nặng trĩu. Tôi thật sự không biết. Có vẻ như sau khi quen Gil Ra Im, những thứ tôi không rõ ngày càng nhiều.

Ji Hyeon chỉ còn cách kê đơn thuốc an thần cho tôi và ra về. Tôi định uống thuốc và chợp mắt một lúc nhưng không sao ngủ được.

Rốt cuộc trục trặc ở đâu? Tại sao đầu tôi cứ đau âm ỉ thế này? Vì cớ gì mà tôi không thể ngon giấc?

Tình huống trục trặc thứ nhất

Đó là việc xảy ra hôm qua. Trong lúc làm việc, sau khi xử lý xong mớ giấy tờ, tôi cùng các nhân viên đi thị sát trong khu thương mại thì gặp cô – Gil Ra Im. Từ lần cãi vã và chia tay ở quán bar Cheongdamdong đến nay đã ba ngày. Chỉ vỏn vẹn ba ngày mà tôi như sống trong địa ngục. Suốt khoảng thời gian đó, tôi vừa lo lắng cho Ra Im vừa nổi giận với chính mình vì đầu óc toàn lo nghĩ đến cô; vừa cảm thấy ghét người con gái đó vì dám làm tôi nổi giận lại vừa nhớ nhung cô. Dù vậy, tôi vẫn không thể chủ động tìm gặp hay liên lạc, vì bản thân tôi còn chưa sắp xếp được tình cảm của chính mình.

Tình hình căng thẳng là thế mà Gil Ra Im vẫn đến gặp tôi. À không, thật lòng mà nói, vì có việc đến trung tâm thương mại nên cô mới gặp tôi thôi. Tôi cố tỏ ra thản nhiên, hỏi cô ấy đến đây có việc gì và nhận được câu trả lời chẳng muốn nghe chút nào. Cô tới nhận chiếc máy hút bụi, phần thưởng giải ba dành cho khách hàng. Vừa nghe những lời ấy, tôi đã giận đến mức gần như mất trí.

- Cô đến đây chỉ để nhận cái máy hút bụi thôi sao? Xuất hiện với chiếc túi xách không bằng bao ni lông còn chưa đủ à? Ha… Trước đây tôi đúng là thằng điên. Cô chẳng qua chỉ là một người đến trung tâm thương mại nhận giải thưởng thôi.

- Anh… vừa nói gì?

- Tai cô có vấn đề à?

- Tôi nghe thấy. Nhưng tôi không chắc mình có nghe nhầm không…

- Tôi đúng là một thằng điên. Chẳng qua chỉ là một cô gái đến trung tâm thương mại nhận giải thưởng. Cô nghe rõ rồi chứ?

- Ôi trời… Hóa ra vốn dĩ anh là loại người tồi tệ như vậy à?

- Cô lấy tiêu chuẩn nào mà nói như thế?

- Tiêu chuẩn hiện tại. Chứ anh nghĩ tiêu chuẩn gì?

- Là cô gái tạm thời khiến trái tim tôi rung động, học lực thấp kém, gia cảnh nghèo nàn, đến cả lòng tự trọng cũng chẳng màng, vậy có được tính không?

- Cái gì?

- Cô có biết trong trung tâm thương mại này có bao nhiêu con mắt đang nhìn tôi không? Để cô quay phim, tôi cho mượn cả trung tâm thương mại. Vì cô, lần đầu tiên trong đời tôi bày cả bàn ăn thịnh soạn. Vậy mà cô định để cho nhân viên của tôi thấy cô ôm tặng phẩm từ phòng làm việc của tôi đi ra ư? Cô không thể đối đãi với tôi như tôi đã làm với cô à?

- Tôi… tôi chỉ là… Ha ha…

- Cô cười cái gì?

- Không phải anh từng nói tôi nổi giận nhìn rất xinh sao, không ngờ tôi cười còn đẹp hơn chứ gì? Tất cả những lời anh nói… đều đúng. Cho dù lý do là gì thì… có lẽ tôi không nên đến đây.

- Hả?

- Tôi đã không nghĩ cho thể diện của anh. Thật sự xin lỗi. Nếu tôi khiến anh thấy xấu hổ, cho tôi xin lỗi. Tôi về ngay đây, nhưng tôi vẫn sẽ lãnh giải thưởng. Hãy đưa máy hút bụi cho tôi đi.

- Cô nói gì?

- Tôi từng phân vân trong giây lát. Có nên ngổ ngáo bất cần như tôi vẫn luôn thế, hay là bỏ đi với vẻ mặt tổn thương để từ từ lưu lại hình bóng trong trái tim anh. Nhưng dù có làm thế nào, mọi chuyện cũng không khác đi được, chiếc máy hút bụi tôi đáng được nhận thì vẫn ở đấy thôi. Chỉ là một cô gái học lực kém cỏi, gia cảnh bần cùng đến nhận thưởng, chắc cũng không đến nỗi bị trao cho chiếc máy hỏng đấy chứ?

- Cô đừng nói nữa!!

- Nếu anh thấy xấu hổ trước nhân viên, cứ nói tôi là đứa con gái chơi mất lần rồi đá là được.

- Tôi đã bảo cô đừng nói nữa cơ mà! Chơi mấy lần rồi đá? Tôi không làm được chuyện đó. Muốn tôi cho cô biết tại sao tôi không làm được không?

Tình huống trục trặc thứ hai

Tôi kéo Ra Im đến khu bán hàng hiệu. Các nhân viên không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, tất thảy nhìn tôi hoang mang. Sau khi đuổi họ ra ngoài, tôi chộp lấy quần áo, túi xách và cứ thế ném xuống sàn, về phía Ra Im. Cô không thể giấu được vẻ tổn thương, đứng trước mặt tôi mà người run rẩy như bị cái lạnh bao phủ. Nhưng ngay cả khi nhìn dáng vẻ ấy, tôi vẫn không dừng lại được.

- Mặc vào đi.

- Anh làm cái trò gì vậy?

- Cô không thể hiểu nổi tôi đang làm gì đúng không? Chỉ có thế mà không hiểu à? Chơi bời với cô? Cô nghĩ cô có tư cách đi chơi với tôi hay sao?

- Gì cơ?

- Nếu muốn hẹn hò với tôi dù chỉ là đùa giỡn, ít nhất cô cũng phải ở mức độ này. Tôi có thể chấp nhận được sự khác biệt về nhân chủng, tôn giáo, sắc tộc, sở thích, giới tính nhưng tuyệt đối không chấp nhận sự bần cùng.

- Anh…

- Vẻ mặt của cô như thế là sao? Bộ dạng nghèo nàn là sở thích của cô, luộm thuộm bẩn thỉu là sở trường của cô, thế mà đứng trước đống hàng hiệu này lại còn giả vờ bằng biểu hiện “Rốt cuộc anh coi tôi là cái gì?” nữa à? Trong mắt những người đàn ông như tôi, cô đã thiếu năng lực lại còn nghèo khó đến đáng thương.

Tình huống trục trặc thứ ba

Trước sự công kích không thương tiếc của tôi, Ra Im vô phương phản kháng, chỉ còn cách im lặng chịu đựng rồi quay lưng định ra khỏi khu bán hàng. Tôi lập tức đưa tay nắm lấy vai, kéo cô quay lại rồi đẩy vào phòng thay đồ, tay kia nhặt bộ quần áo bị ném xuống đất và bước vào theo. Trong tích tắc, tôi quên mất chứng sợ không gian hẹp của mình. Nếu lường được mọi chuyện sẽ đến mức này, tôi tuyệt đối sẽ không hành động như thế với cô. Bấy giờ, tôi thật sự đã mất hết lí trí.

- Mặc vào.

- Thôi đi.

- Hay để tôi mặc cho cô?

- Nếu tôi mặc vào rồi, tiếp theo sẽ là gì?

- Sao?

- Tôi hỏi nếu tôi mặc cái này vào rồi thì anh sẽ làm gì với tôi, một người không đủ tư cách để anh chơi bời?

- Chẳng làm gì cả.

- Thế tại sao?

- Tôi chỉ muốn giúp cô nhận ra thôi. Đối với cô, tôi là một người xa tầm với đến mức nào.

- Anh nói gì?

- Đại khái, tôi cũng đã biết cô gái tên Gil Ra Im xuất thân từ thành phần nào trong xã hội rồi.

- Cái gì?!!

- Vì vậy chưa hoàn toàn hiểu được, tôi đã định tìm hiểu thử xem. Nhưng ít ra cô cũng phải cho tôi thời gian chứ.

- Thời gian? Thời gian gì chứ? Thời gian để học sự nghèo nàn ư?

- Nỗ lực của tôi buồn cười lắm sao? Ít ra tôi còn nỗ lực. Cô thì sao? Cô nói đến để mua máy hút bụi nghe cũng đủ buồn cười rồi, còn đến nhận thưởng à? Cô có biết điều làm tôi thực sự tức giận là gì không? Bất chấp tôi đã cố hết sức cảnh báo cô trước, tôi là ai, tôi làm gì, mà ngay cả năm phút cô cũng không chịu bỏ ra để suy nghĩ cho tôi.

Nói xong tôi xô mạnh Ra Im vào góc phòng thay đồ rồi lao ra ngoài.

Đêm qua tôi không chợp mắt được một giây nào, đêm nay chắc cũng thế. Bây giờ hơi thở của tôi đứt quãng, lồng ngực cố hớp lấy không khí một cách vội vã, đầu thì ong ong và cảm thấy chóng mặt hệt như lúc ở trong căn phòng thay đồ chật hẹp ấy. Dù đã uống thuốc an thần của Ji Hyeon kê cho nhưng vẫn chẳng khá khẩm hơn.

Gil Ra Im, cái tên khiến người ta phải uốn cong đầu lưỡi để đọc.

Tôi thử gọi tên cô, người con gái khiến tôi cảm thấy cổ họng đắng chát như nuốt phải vỏ chanh.

Ra Im…

Chúng ta sẽ gặp lại nhau chứ?

Cây cam của Ra Im

Dù có chạy đến mức hơi thở tắc nghẹn, cô cũng không tài nào quên được. Dù có chạy liên tục, chạy mãi đến khi áo ướt đẫm mồ hôi thì trái tim cô vẫn giậm chân tại chỗ. Hôm qua cũng vậy, hôm nay cũng thế và có lẽ ngày mai cũng chẳng có gì khác. Dù bị chê bai vì nghèo khổ, bị chà đạp lòng tự tôn, nhưng không hiểu sao trong thâm tâm cô vẫn đợi một cuộc gọi của anh. Cô tự cười nhạo mình rồi ngước nhìn bầu trời đầy sao lấp lánh, giống như bộ trang phục thể thao mà anh chàng ấy thường mặc. Ra Im bước về nhà mà lòng nặng trĩu, nặng còn hơn cả thân thể cô. Ah Young đang rửa chén, vừa thấy Ra Im, cô giũ cái bao tay cao su ra và nói vừa đi nhận máy hút bụi từ chỗ làm về.

- Ai? Ai bảo cậu đem về?

- Còn ai vào đây nữa. Tất nhiên là giám đốc của bọn mình rồi. Chẳng phải cậu muốn lấy cho bằng được còn gì. Anh ấy nói gì nhỉ? A! Nói là cái máy hút bụi này đúng tiêu chuẩn của cậu.

- Ha…

Ra Im bê thùng máy hút bụi nguyên đai nguyên kiện lao ra khỏi nhà. Cô chỉ muốn ném thẳng nó vào thùng rác. Mà không, đến mức này thì cô chỉ muốn ném người đàn ông tên Kim Joo Won, kẻ lúc nào cũng sỉ nhục cô, xuống địa ngục mà thôi.

Ra Im hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh rồi đặt chiếc thùng lên xe máy. Cô gọi điện cho Jeong Hwan, nhờ anh dò danh sách học viên khóa Sáu tìm địa chỉ nhà Kim Joo Won rồi nhắn tin cho cô. Sau đó cô khởi động xe, phóng vút đi.

Cô đi theo địa chỉ mà Jeong Hwan gửi, nhưng nơi cô đến thì không giống nhà chút nào. Trông giống thành lũy hơn là một ngôi nhà. Cô không tin nổi vào mắt mình nữa, một ngôi biệt thự tách biệt như trong các bộ phim Châu Âu. Văn phòng trên tầng chín ở trung tâm thương mại của Joo Won dù sao cũng có thể ngước lên nhìn, có thể trèo tới được. Còn nơi này, chưa chừng phải đi bằng cả thang máy, thang cuốn, lẫn thang bộ mới đến đúng nơi. Cô thật sự không biết nơi anh ta ở lại cao thế này. À không, cô đã từng hình dung nhưng vẫn cảm thấy như mơ, như ảo ảnh vậy. Tuy nhiên, đây đúng là nơi anh ta ở rồi, vì trước mặt cô mới chỉ là cánh cổng lớn đóng kín mít chặn đường vào cùng bờ tường cao ngất bao quanh. Đến tận bây giờ cô mới nhận ra anh ta là người có cuộc sống khác xa cô đến nhường nào.

Qua cánh cổng lớn thì tới một khoảng rừng, cô chạy xe một lúc mà vẫn chưa ra khỏi những hàng cây. Hết rừng cây, lọt vào mắt cô là một khu vườn xen lẫn hồ nước. Nơi này bao la đến mức cô không thể tưởng tượng nổi nó chỉ là cơ ngơi thuộc sở hữu cá nhân. Cuối vườn là một ngôi nhà, mái vòm hình bán nguyệt, hệt như rạp hát opera mà cô thường thấy trong những bức tranh. Bất giác cô nghĩ, lẽ nào Jeong Hwan đã gửi nhầm địa chỉ. Như để làm sáng tỏ mối ngờ vực đó, bóng dáng Joo Won dần hiện rõ khi cô đến gần tòa nhà.

Joo Won đang ngồi đọc sách trên chiếc cầu nối giữa tòa nhà với hồ nước. Ra Im tắt máy xe, mặt đanh lại bê thùng đi về phía Joo Won. Anh ta rời mắt khỏi cuốn sách và nhìn cô như đã biết trước rằng cô sẽ đến. Cô ném chiếc thùng xuống trước mặt anh ta và hỏi:

- Cái này là sao?

- Cô muốn nhận nó còn gì.

- Thế thì lúc tôi đến nhận anh phải đưa chứ. Sao bây giờ anh mới đưa? Rốt cuộc anh có ý đồ gì mà bây giờ mới gửi đến?

- Cô uống trà không? Hay hồng trà? Cà phê?

- Tôi hỏi tại sao anh lại đưa cho tôi?

- Tôi muốn tỉnh táo lại.

- Cái gì?

- Tất nhiên cô Gil Ra Im chẳng làm điều gì sai cả. Tôi biết cô cũng cảm thấy hoang mang. Tôi vốn là người gây chuyện trước, là người tức giận và xẵng giọng với cô gái bối rối trước bàn tiệc có hoa và nến của tôi, chất vấn tại sao cô không xứng với những gì tôi làm cho cô. Cô còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Ngày mà tôi đưa cô đến bệnh viện với ý nghĩ mình vừa làm việc thiện đấy. Chúng ta nên dừng ngay lại đó mới phải. Tôi nên dừng lại ở sự quan tâm và tình cảm dành cho người hàng xóm nghèo khổ và xa vời.

- Thế thì sao?

- Đối với tôi thì Gil Ra Im chỉ là một cô láng giềng xa xôi và nghèo khổ không hơn không kém. Vì vậy cô hãy đem chiếc máy bụi này về sử dụng đi.

- Anh nói chuyện nghe thật buồn cười. Mỗi câu anh thốt ra đều khiến người ta không thể chịu nổi.

- Gì cơ?

- Thế ra nhờ phúc của anh, ngày tết cuối năm của tôi cũng đáng kỳ vọng quá đi mất, nhỉ? Ôi, thật là!

Cô vờ vung tay lên định đánh Joo Won, làm anh ta giật mình thụt lui ra sau. Trong tích tắc, có vẻ hai người đều nghĩ giống nhau. Dường như đến lúc ấy anh ta mới nhận ra, dù sống trong ngôi nhà tráng lệ và rộng lớn đến đâu, dù thuộc thành phần tinh túy cỡ nào của giới thượng lưu thì cũng không thể muốn gì được nấy. Thật là một sinh vật ngoài hành tinh!

- Đúng vậy, tôi có thể nghèo khổ, nhưng chẳng có lý do gì để tôi xem anh là hàng xóm cả. Anh có biết nơi này cách nhà tôi bao xa không? Tôi không cần loại hàng xóm như anh, muốn thì anh lấy mà dùng!

Nói rồi cô quay ngoắt đi, giọng Joo Won vọng theo từ phía sau, “Này, cô đem nó đi đi!” Ra Im bỏ ngoài tai và cứ thế bước thình thịch về phía xe máy. Đúng lúc đó, cô nghe “tõm” một cái, như có vật gì nặng nề vừa rơi xuống nước. “Lẽ nào…” cô vừa nghĩ thầm vừa quay lại nhìn. Quả nhiên thùng máy hút bụi đang nổi lềnh bềnh trên mặt hồ.

- Anh làm gì vậy hả?

- Chẳng phải cô nói không cần hay sao? Tôi cũng chẳng cần. Nếu cô đổi ý thì xuống nước vớt lên đi.

Ra Im bỗng thấy thất vọng, dù chỉ trong thoáng chốc, vì đã nhớ nhung, đã rung động trước một người đàn ông như vậy. Loại người gì mà đến lễ nghĩa cơ bản cũng không biết, chỉ biết mỗi bản thân mình, đúng là còn tệ hơn cả một tên Narcissus[1] lãnh cảm. Ra Im giận phát điên, cô quyết định xuống nước để vớt nó lên. Thứ Joo Won vừa ném xuống không đơn thuần là thùng máy hút bụi, mà chính là lòng tự trọng và trái tim của cô. Thấy Ra Im bước xuống nước, Joo Won liền hét lớn:

- Cô làm trò gì vậy? Lên đi.

[1] Theo thần thoại Hy Lạp, Narcissus là một chàng trai khôi ngô tuấn tú và được khen ngợi hết lời nên sinh ra thói kiêu căng, chỉ biết say mê và tôn sùng vẻ đẹp của bản thân mình, không biết đến điều gì khác nữa.

Ra Im phớt lờ, chỉ tập trung vớt chiếc thùng từ dưới nước lên. Joo Won không nói được lời nào, cứ nhìn cô trân trân. Cô vờ như không thấy anh ta và ôm chiếc thùng đang nhểu nước bước về phía máy. Joo Won rảo chân đuổi theo, nắm vai Ra Im giật mạnh làm cô phải khựng lại, đánh rơi thùng máy hút bụi xuống đất. Cô hất cánh tay anh ta ra, mạnh hết sức có thể và cúi xuống định nhặt chiếc thùng lên, thì Joo Won giật lấy chìa khóa xe máy trên tay cô rồi ném thẳng xuống hồ. Cơn giận trào tới đỉnh đầu cô, cô hét toáng vào mặt Joo Won:

- Anh làm cái quái gì thế hả!!!

- Con gái gì mà nhẫn tâm độc ác như thế! Nếu tôi ném thùng xuống nước thì cô phải bắt tôi vớt lên, hoặc là bắt tôi xin lỗi chứ. Phải cho tôi một không gian để tôi chen vào chứ. Tại sao cô cứ phải tự vớt lên cho bằng được?

- Không phải là anh muốn thấy tôi thế này nên mới ném xuống à?

- Vì tôi thực sự không nghĩ là cô sẽ lao xuống.

- Vậy nên cả chìa khóa anh cũng ném đi sao? Mau nhặt lại cho tôi. Không phải anh muốn tôi nói thế ư?

- Xin lỗi thôi thì không được à?

Đúng là cái tên chỉ giỏi làm người khác phải á khẩu! Với loại người đê tiện hèn hạ này, có nói gì cũng vô dụng. Vì muốn ra khỏi nơi này ngay lập tức nên cô lại bước về phía hồ nước để tìm chìa khóa xe. Một lần nữa, Joo Won kéo giật tay cô.

- Không thể hiểu nổi cô nữa! Vẫn muốn xuống sao? Những thứ như vậy tôi có thể mua cho cô cả trăm chiếc, hãy tắm rửa đi rồi nói sau.

Anh ta nắm cổ tay Ra Im lôi xềnh xệch cô vào tòa nhà vòm bán nguyệt, đẩy Ra Im xuống ghế, bảo cô đợi một lát rồi chạy đi đâu đó và quay lại với một chiếc khăn bông lớn. Ra Im nhận khăn và lau đầu tóc quần áo ướt. Đúng lúc ấy có người bước vào nhà, Joo Won hoảng hốt đứng bật dậy.

- Có chuyện gì vậy ạ? Mẹ đến lúc nào đấy?

- Nghe nói bên nhà bộ trưởng Yoon đã gửi quà cho con, mẹ đến để bàn với con về việc đó, nhưng xem ra không đúng lúc. Cô là ai thế?

Đây hẳn là mẹ của Joo Won. Tầm năm mươi tuổi, vẻ ngoài sang trọng và nói năng hống hách. Ra Im đang trong tư thế nửa ngồi nửa đứng, tay cầm khăn bông cũng chỉ kịp đứng dậy mà chưa biết mình nên chào hỏi hay giải thích thế nào cho phải. Dù sao thì lời chào vẫn cao hơn mâm cỗ, cô nhẹ nhàng cúi đầu. Joo Won bèn trả lời mẹ anh ta:

- À, cô ấy… là người con mới quen gần đây. Con sẽ thưa với mẹ sau.

- Người không thể tự nói bằng cái miệng của mình, không phải là một kẻ vô tích sự hay sao?

- Mẹ!

- Vừa mới quen mà đã đến tận nhà, thân thiết quá nhỉ? Cô đến đây lần thứ mấy rồi?

Dường như tính khinh khỉnh coi thường người khác vốn là gen di truyền chảy trong huyết quản của gia đình này. Mới gặp lần đầu nhưng mẹ Joo Won đã nói năng rất thiếu lịch sự với Ra Im, làm cô thấy bản thân một lần nữa bị lăng mạ, không đủ nhẫn nhịn để trả lời câu hỏi của bà ta.

- Tôi hỏi cô đến nhà này là lần thứ mấy rồi?

- Lần đầu tiên ạ.

- Để nhận tiền đúng không?

- Dạ?

- Sự việc rõ ràng như thế, cô đừng giả vờ nữa. Cô không hiểu tôi đang nói gì sao?

- Cháu hiểu hết. Cháu cũng chỉ mới biết một lúc trước đây thôi, rằng mình đơn giản là người hàng xóm xa xôi nghèo nàn chịu ơn huệ và sự quan tâm của anh Kim Joo Won.

Bà mẹ trợn tròn mắt trước câu trả lời ấy và lớn tiếng khó chịu với Joo Won:

- Con dám làm mẹ thất vọng đến nỗi này? Sao con có thể đưa về nhà cái loại thứ phẩm như vậy? Dù chỉ là quan hệ qua đường thì cũng phải biết chọn đẳng cấp, đừng để mẹ phải thất vọng chứ, Kim Joo Won.

- Mẹ!

Không thể đứng im nghe thêm bất cứ lời nào của hai mẹ con họ nữa, cô đặt chiếc khăn lên bàn và nói:

- Có lẽ cô không cần phải lo lắng những điều như vậy đâu. Một người đàn ông nhờ sự ngẫu nhiên của ba bà mụ, gặp được cha mẹ tốt và sống an nhàn trong thế giới này, người đó không có tư cách chơi bời gì với cháu cả. Vậy cháu xin phép đi trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play