Anh thở hổn hển đỡ lấy mông cô, dị vật cực nóng to lớn của phái nam
chống đỡ trên hoa huyệt ẩm ướt, kích động ma sát vài cái, sau đó cố sức
ưỡn lưng một cái, vật cứng to lớn quả quyết đâm hoàn toàn vào hoa kính
ẩm ướt bên trong cô từ lâu đã chuẩn bị xong ──
"Á…" Phía sau bị xâm nhập làm cô rên rỉ không thôi, mặc dù bắt đầu
không đau đớn, nhưng áp lực cường đại kia cùng với kích thích vẫn làm
cho cô suýt nữa không chống đỡ được, tê dại vui thích nhanh chóng lan
tràn xuống bụng dưới của cô.
"Quá chặt..." Các thớ thịt bên trong cô thật chặt, sít sao kẹp lấy anh gây cảm giác mất hồn, anh thở sâu, tự hào phái nam đâm thật sâu vào hoa kính nhỏ bé bên trong, để cô thích ứng với to lớn của anh, anh thả chậm tốc độ qua lại ma sát.
"Á á... Vĩ, nhanh hơn chút nữa..." Cảm xúc mạnh mẽ dào dạt làm cơ thể
khát cầu càng nhiều, càng mãnh liệt say mê, cô nâng mông, mất hồn rên
lên, nhiệt tình đung đưa thân thể, mời anh không chút kiêng kỵ giữ lấy
cô, mười ngón tay bởi vì dùng sức nắm bồn rửa tay mà trở nên trắng nhợt, giác quan toàn thân hoàn toàn chìm đắm vào cơn lốc tình ái mà anh dựng
lên.
Cô không ngừng yêu kiều rên rỉ và chủ động cầu hoan, làm dục vọng
trong cơ thể anh bị kích động tới đỉnh điểm, anh lui ra sau một chút,
lại lập tức dùng sức xuyên vào hoa tâm của cô, lần lượt đánh tới chỗ sâu nhất, xương sống vào ra ngày càng nhanh như cô mong muốn...
"Quá . . . Ưm. . ." Cảm xúc mãnh liệt khó nhịn làm Như Điệp ngẩng đầu
đẹp, lý trí sớm đã biến mất, bị anh săn sóc làm tình dục trong cơ thể
giàn giụa, dục vọng ngày càng cao, cô vô thức yêu kiều phát tiết ra cảm
nhận chân thật trong lòng mình.
Anh ôm cô thật chặc, tùy ý lại mãnh liệt ra vào trong cơ thể cô, mỗi
một lần xuyên vào đều có thể cảm nhận được cô chặt chẽ hút lấy sảng
khoái, anh càng gắng sức làm, lần nữa va chạm vì anh trêu đùa mà mật
dịch bên trong của cô sớm đã tràn ra...
"Điệp nhi, ngoan, mở mắt nhìn một chút tư thế làm tình của chúng ta
này." Hơi thở của anh nặng nề, mồ hôi nóng không ngừng từ giữa trán chảy xuống, cúi đầu, thở hổn hển, nóng bỏng phun lên đôi ngọc nhũ non nớt,
hoàn mỹ không chút tì vết của cô.
Môi lưỡi âu yếm mút lấy tấm lưng tuyết trắng, ánh mắt rũ xuống nhìn tiểu huyệt của cô phun ra nuốt vào ngang tàng của hắn, dục vọng nóng cháy
trong cơ thể bị hình ảnh dâm mỵ thiêu đốt càng thêm kịch liệt, thắt lưng cường tráng càng thêm cuồng dã, không ngừng thay đổi các góc độ, nhiệt
tình đáp ứng yêu cầu của cô.
Như Điệp tò mò mở hai tròng mắt, bị hình ảnh phản chiếu trong gương thủy tinh hù dọa.
Trong kính là vẻ mặt xuân tình rạo rực, thần thái quyến rũ, cô gái
nâng cao mông hoan nghênh nam nhân xâm lược thật sự là cô sao?
Cô xấu hổ đỏ mặt, không thể tin được chính mình có thể biến thành cô
gái hào phóng như vậy, cô rụt rè bắt đầu chùn bước, không thể tiếp thu
được hành vi phóng khoáng của mình.
“Đừng che giấu nhiệt tình của mình." Phát hiện cô muốn lui bước, anh
lợi dụng thể lực ưu thế trời sinh của phái nam đè cô xuống, cực đại phái nam trong hoa kính dùng sức thúc vào, thắt lưng cường tráng một lần lại một lần va chạm mông cô.
"Không ── á... Tha em đi..." Thân thể ửng hồng gần như khóc lóc van
xin, đểdục vọng trong cơ thể bị Đường Vĩ đâm tới điểm cao nhất.
"Buông em ra... là muốn mạng của anh." Bàn tay to ướt át xoa bóp vân
vê đi xuống, dò vào giữa hai đùiướt át của cô, đầu ngón tay tại hoa hạch sung huyết nhạy cảm sưng to bắt đầu một hồi trêu chọc đùa giỡn, làm cô
phát ra âm thanh càng mãnh liệt rung độnghơn.
"Á... Không... Không được... Á... Ư…" Anh tùy ý khiêu khích ngón tay
lại thêm cường lực chạy nước rút, tiến hành đồng bộ kích thích vui vẻ
làm dục hỏa của cô cấp tốc tăng nhanh, cô toàn thân run rẩy, bị nam căn
thật lớn không ngừng ma sát, bức tường non nớt bắt đầu co rút lại, trong cơ thể tuôn ra từng trận từng trận ái dịch.
Theo phản ứng cao trào của cô, Đường Vĩ như một con mãnh thú vậy gầm
nhẹ, càng thêm dùng sức đỉnh cô, thắt lưng mạnh mẽ đong đưa biên độ cũng càng lúc càng lớn, một chút so với một chút càng vào sâu, cho đến khi
trong cơ thể cô truyền đến co giật kịch liệt như mưa giông gió bão...
"Á!" Thân thể cô cứng đờ, dùng sức đem cái mông chống lại anh, không
cách nào khống chế vong tình kêu thành tiếng, trong công kích mãnh liệt
của anh đạt đến thiên đường tình dục.
Anh thở hổn hển mà tiếp tục nắm chặt mông cô, hành động càng thêm cấp
thiết cuồng dã, cố gắng đỉnh vào trong cơ thể cô, lực đạo dã man, bàn
tay to của anh thao túng cô , buộc cô nhiều lần đón lấy hành động cường hãn đâm vào của anh, mà trong cơ thể cô các thớ thịt bên trong không
ngừng co rút lại, làm anh cảm giác được dục vọng của mình bị kích thích
càng thêm to lớn cứng rắn.
Sau mấy chục lần đâm vào rút ra, bàn tay Đường Vĩ nắm chặt hai chân
của cô, có thể dùng sức mở hai chân cô tập kích, để cho mình ra vào càng thêm thuận lợi, theo hoa huyệt bị kéo mở rộng ra, bên trong không ngừng có hỗn hợp dịch thể của hai người bị lưu lại giữa hai bắp đùi của Như
Điệp, bị Đường Vĩ va chạmthành bọt nước.
Theo hành động càng ngày càng cuồng dã, một trận trừu đưa kéo tới, anh đỉnh một kích cuối cùng, gầm nhẹ đem nam căn cực nóng vùi sâu trong hoa kínhđang co rút nhanh của cô, mới thoả mãn ghé vào thân thể mềm mại của cô thở dốc.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Như Điệp phát hiện nam căn của anh bên
trong cô nguyên bản còn đang nghỉ ngơi đã lại to lớn cứng rắn, thẳng tắp đứng thẳng.
"Anh lại muốn rồi sao..." Như Điệp khẳng định nói.
Trả lời cô là một trận hôn nồng nhiệt, rất nhanh bên trong phòng tắm
tràn đầy tiếng rên rỉ và âm thanh thở hổn hển làm người ta đỏ mặt.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Lúc này, cô đã chậm rãi tỉnh lại, nhớ tới đêm qua cô cũng không có
cách nào miêu tả cụ thể, cô chỉ nhớ mang máng cô một hồi dùng lưng chống đỡ bồn tắm lớn, một hồi lại ngồi trên bàn cẩm thạch chỗ rửa tay, Đường
Vĩ dường như không cách nào thỏa mãn, trước sau một lần lại một lần muốn cô, mặc cho cô toàn thân cơ bắp mỏi mệt sức cùng lực kiệt, lần lượt mà
cầu mong anh tha cho, nhưng Đường Vĩ vẫn như cũ không buông tha cô, mỗi
một góc ở phòng tắm đều làm ít nhất một lần, cuối cùng, vết tích hoan ái gần như tại phòng tắm đều là. . . Nhớ tới hình ảnh dâm mỵ đó, mặt Như
Điệp lại càng đỏ hơn.
Cô nửa ngồi dậy, cảm giác toàn thân đau xót, cô ngồi trên giường, trên người đắp chăn, chăn rơi xuống thân thể mềm mại trần như nhộng, da thịt tuyết trắng điểm điểm đầy vết hôn, cô chậm rãi xuống giường mặc áo
choàng tắm, cầm áo khoác của anh đi xuống lầu dưới.
"Thơm quá à." Hoạt động cả ngày, Như Điệp từ lâu đói bụng đến nỗi da
bụng dán da lưng, ngửi được mùi thức ăn hận không thể lập tức chạy về
phía trước.
"Trứng ốp la." Đường Vĩ vừa nói vừa đem trứng mới vừa được rán đặt vào mâm.
"Mặc thêm áo khoác đi, trời có chút lạnh." Như Điệp đem tay áo đưa đến, giúp anh mặc áo khoác.
"Hai phần là được rồi, có thể cùng nhau ăn." Đường Vĩ đem mâm nhỏ dọn xong liền ngồi xuống.
Hai người sóng vai ăn, nắm tay nhau thật chặc đồng thời đút cho nhau ăn.
"Một lát em còn muốn ra bờ biển vọc cát." Như Điệp nói.
"Đương nhiên là được." Đường Vĩ đáp lại.
Rất nhanh hai người ăn điểm tâm xong, Như Điệp hào hứng chạy ra biển.
"Như con nít vậy." Đường Vĩ lắc đầu cưng chìu cười nói.
"Mới không giống đâu." Như Điệp hướng anh le lưỡi.
Hành động ngớ ngẩn của cô chọc Đường Vĩ ha hả cười to.
"Em muốn xây lâu đài cát." Đây là ao ước đã lâu của cô, có thể ở trên bờ cát xây một tòa lâu đài xinh đẹp.
"Được, anh cá em tuyệt đối làm không được." Đường Vĩ không coi trọng cô nói.
"Hừ! Chờ xem."
"Anh chờ xem "kiệt tác" của em," anh cố ý cường điệu hai chữ kiệt tác, hiển nhiên anh cảm giác mình cần phải làm vậy.
Tiếp theo Như Điệp cuốn tay áo lên, bắt đầu chuyên tâm xây lâu đài cát của cô, ngược lại Đường vĩ không chịu nổi cô đơn, ở bên cạnh vẫn cứ
quấy rầy cô.
"AAA ~ đừng phá đám nữa. Này! Nếu anh rảnh rỗi thì lấy nước giúp em
đi, em có chút khát." Như Điệp chịu không nổi anh quấy rầy, sai anh đi
làm việc, dời đi sự chú ý của anh.
"À." Đường Vĩ nhìn cô chuyên chú cũng không nhẫn tâm trêu cợt cô nữa, đứng lên đi lấy nước.
Về tới nhà, đến tủ lạnh cầm hai bình khách sạn tặng, cũng ngồi ghế nghỉ tạm một lát.
Đột nhiên anh nghe được tiếng chuông cảnh báo rất lớn vang lên liên
tục, cho là báo động nước lên của những người vẫn đang còn ở bờ biển,
lúc này anh nhớ tới Như Điệp còn đang ở đó!
Anh lấy tốc độ chạy nhanh nhất trong cuộc đời này chạy đến bờ biển,
rất xa liền thấy cô còn đang xây lâu đài cát, anh một bên chạy một bên
kêu tên của cô, nhưng cô chuyên chú vẫn chưa nghe được âm thanh của anh.
"Thực sự là hù chết anh, anh cho rằng phải vĩnh viễn mất đi em." Đường Vĩ cuối cùng chạy đến trước mặt cô, cũng ôm cô thật chặc.
Như Điệp không rõ vì sao, cũng ôm lại anh, vỗ nhẹ lưng anh trấn an.
"Sao vậy?" Như Điệp chờ anh phục hồi tâm tình một chút rồi hỏi anh.
"Em không nghe tiếng chuông báo động sao? Thủy triều đã lên rồi sao em vẫn còn ngồi đây. Em có biết anh vừa rồi có bao nhiêu sợ hãi em sẽ biến mất trên thế giới này hay không?" Đường Vĩ dán bên tai của cô, kích
động hô.
"Em có nghe được, nhưng vừa rồi là diễn tập, không phải thật. Nếu thủy triều lên thì thời sự đã đưa tin rồi, anh không xem sao?" Như Điệp vô
tội đáp lại anh.
"Sao?" Lần này đổi lại Đường Vĩ trợn tròn mắt.
Nhìn vẻ mặt của anh chỉ biết cô đã đoán đúng, cô nhắm mắt lại, chuyên
tâm nghe nhịp tim vững vàng của anh, cảm thấy thật an toàn, cũng thật
hạnh phúc, cô hy vọng có thể được anh ôm vào trong ngực, đếm nhịp tim
của anh, chuyện gì cô đều không để ý đến, không quan tâm.
Hai người ôm nhau chỉ chốc lát sau, Như Điệp nói: "Bất quá em thực sự làm xong rồi này."
Như Điệp nói làm anh nhớ tới đánh cuộc giữa hai người, cũng ngồi xổm
xuống xem tường tận tác phẩm của cô, lâu đài cổ phong cách châu Âu,
trông rất sống động như là đang hiện diện trước mặt "Rất đẹp, thực sự
rất đẹp."
"Đã nói mà, em thắng." Như Điệp kiêu ngạo nói.
"Em thắng, phần thưởng là anh." Đường Vĩ dùng hai tay nâng mặt của cô
lên, đôi môi đột nhiên dán lên, nụ hôn nóng hừng hực, như muốn đem cô
nuốt vào bụng.
"Nào có như vậy..." lời nói còn dư lại đã hòa tan trong nụ hôn của anh.
(hoàn)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT