Bên trong dự đoán, khi Dịch Kỳ vác theo đôi mắt gấu trúc lai thỏ và vẻ mặt mệt mỏi đi làm, mọi người trong phòng đều có chút giật mình, đồng loạt vây quanh hỏi han cậu.
“Không sao chứ? Nhìn cậu mệt mỏi thành như vậy, bệnh à?” Đồng nghiệp A quan tâm hỏi.
“Tiểu Kỳ, bộ cả đêm qua không ngủ đi ăn trộm nhà ai sao?” Đồng nghiệp B cười cười vỗ vỗ vai cậu hỏi.
“Không, không sao…” Dịch Kỳ lắc đầu cười yếu ớt đáp lại, “Chỉ là tối qua có chút khó ngủ…”
“Ây da, tôi xem là tại vì hôm nay Triệu đại tổng tài của chúng ta sẽ trở về, cho nên tổng tài phu nhân là quá háo hức đến mức không ngủ được đi.” Đồng nghiệp C chọt chọt Dịch Kỳ, nháy mắt nói, “Phải vậy không a Tiểu Kỳ?”
“Mà này, không phải Triệu tổng đã có vị hôn thê rồi hay sao, vậy xem như Tiểu Kỳ nhà chúng ta đã bị thất sủng rồi ha.” Đồng nghiệp D còn cố tình không biết thời biết thế tiếp tục trêu đùa.
“Đúng rồi, Tiểu Kỳ a, phu quân không cần thì về với anh, anh sẽ yêu thương chăm sóc em nha.” Đồng nghiệp B nâng cằm cậu lên, ra vẻ trêu cợt cười xấu xa nói.
Sắc mặt của Dịch Kỳ càng trở nên trắng bệch, máu toàn thân như đông cứng lại, đau đớn từ ngực trái càng thêm kịch liệt, tựa như có ai hung hăng bóp lấy tim cậu.
“Này, Tiểu Kỳ cậu không sao chứ? Sắc mặt càng ngày càng kém?” Đồng nghiệp B cuối cùng cũng nhìn ra dị trạng của cậu, có chút hoảng hốt hỏi.
“Không, không sao…” Dịch Kỳ cúi đầu, âm thanh vô lực còn mang theo giọng mũi nghèn nghẹn, “Có lẽ ngủ không đủ giấc, hơi đau đầu một chút thôi…”
“Chuyện gì vậy, cũng không thể cho tôi đi cùng sao?” Đồng nghiệp B ánh mắt tò mò quét qua quét lại giữa hai người, sau đó dừng lại trên người đồng nghiệp A, hơi trừng mắt lên, ý nói ‘Cậu thử nói không xem’!
Đồng nghiệp A tựa như không nhìn thấy ánh mắt uy hiếp của đồng nghiệp B, thản nhiên gật đầu nói, “Đúng vậy, hôm nay không cho cậu đi cùng được, cậu về trước đi.” Nói xong cũng không đợi đồng nghiệp B phản ứng, kéo tay Dịch Kỳ bước đi, nhưng được vài bước thì ngừng lại, quay đầu nhìn đồng nghiệp B trong chốc lát, ánh mắt có chút phức tạp nói, “Cậu… trên đường cẩn thận.”
Đồng nghiệp B ngẩn người nhìn đồng nghiệp A kéo tay Dịch Kỳ đi thẳng về phía thang máy, mím mím môi giậm chân tức giận, “Gì chứ, bộ giỏi lắm sao, làm như anh hai người ta không bằng. Hứ!”
Đồng nghiệp A rót bia vào ly cho Dịch Kỳ, cười nói, “Hôm nay chúng ta không say không về.”
Dịch Kỳ vốn không phải là người hay uống bia rượu, bình thường nếu có chuyện không vui cũng không bao giờ mượn rượu giải sầu, nhưng hôm nay thì khác, cậu thật sự rất muốn say một lần, để quên hết những phiền muộn đang đeo bám trong đầu.
Vốn muốn uống đến khi bản thân say thì tốt rồi, nhưng Dịch Kỳ không thể ngờ càng uống lại càng tỉnh, tinh thần rõ ràng hơn khi nào hết, cậu chỉ có thể cười khổ tiếp tục nốc bia như nước lã, mà đồng nghiệp A bên cạnh cũng đang liều mạng uống. Vì thế hai người chén tạc chén thù, chưa đầy một giờ đã xử lý xong gần một két bia.
Lúc này điện thoại của đồng nghiệp A đột nhiên vang lên, anh lấy điện thoại ra xem, thấy cái tên hiển thị trên màn hình thì khẽ nhíu mày, chần chừ chốc lát mới ấn phím nghe. Còn Dịch Kỳ từ nãy đến giờ uống quá nhiều, cảm thấy có chút khó chịu nên cũng đứng lên, ra hiệu cậu muốn đi toilet một lúc.
Đồng nghiệp A gật đầu, sau đó thấp giọng nói chuyện điện thoại, Dịch Kỳ thì hơi loạng choạng đứng lên đi về phía toilet.
Đến cửa toilet, Dịch Kỳ cảm thấy có chút choáng váng, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, cả người nghiêng ngã sắp té, trong lòng âm thầm kêu lên không ổn nhưng thật sự không thể làm gì được, lần này hẳn là sẽ thảm thiết đo sàn nhà.
Thế nhưng cảm giác lạnh lẽo của sàn nhà và đau đớn té ngã trong dự kiến không xảy ra, Dịch Kỳ cố gắng mở đôi mắt mờ mịt lên nhìn, hóa ra lúc cậu sắp ngã đã được một người đi sau nhanh tay đỡ lấy.
“Cậu không sao chứ?” Người kia hỏi.
Dịch Kỳ xoa xoa thái dương đang nhảy lên thình thịch từng nhịp, ngẩng đầu lên nhìn anh ta khẽ lắc đầu nói, “Không, không sao. Cảm ơn anh.”
Người kia im lặng không đáp, chỉ hơi nhíu mày nhìn cậu, ánh mắt sắc bén quét lên quét xuống khắp người cậu như đang đánh giá điều gì. Dịch Kỳ lúc này mới phát giác anh ta cứ chăm chăm nhìn mình thì có chút thiếu tự nhiên, “Còn, còn chuyện gì nữa sao?”
Trong mắt người kia đột nhiên lóe lên một tia sáng, rất nhanh liền biến mất, sau đó khẽ nhếch môi nói, “Không có gì. Cậu đi đi.”
“Hả?” Dịch Kỳ ngẩn ra, “Đi đâu?”
Người đàn ông kia bật cười, “Không phải cậu muốn đi vệ sinh sao?”
Đồng nghiệp A còn chưa nói hết câu, Dịch Kỳ đã cắt ngang, “Yên tâm, tôi hiểu mà. Anh cứ về trước đi, không sao đâu.”
Đồng nghiệp A im lặng nhìn cậu chốc lát, Dịch Kỳ khẽ gật đầu ý bảo anh đừng lo, còn lên tiếng giục anh nhanh đi giải quyết công việc, cậu cũng không phải trẻ con, ít nhiều gì cũng phải biết tự lo cho bản thân.
“Vậy cậu nhớ cẩn thận, về sớm một chút.” Đồng nghiệp A trước khi đi còn cẩn thận dặn dò.
“Biết rồi, đi mau đi. Từ khi nào anh lại trở thành bà cô hay lải nhải như vậy chứ.” Dịch Kỳ bật cười, phẩy phẩy tay đuổi người đi. Nhìn theo bóng dáng đồng nghiệp A vội vả bước ra ngoài, Dịch Kỳ khẽ lắc đầu, sau đó một mình nâng ly một hơi uống cạn.
Ngồi uống hết số bia còn lại, gọi phục vụ tính tiền, nhưng không ngờ đồng nghiệp A đã thanh toán xong cả rồi. Nhìn nhìn thời gian, cũng đã hơn mười giờ.
Dịch Kỳ chân như đạp trên đống bông đi ra khỏi quán, gió lạnh thổi qua khiến đầu óc đang có xu hướng quay cuồng của cậu thanh tỉnh lại đôi chút.
Hít sâu một hơi, trong lòng nhịn không được lại nghĩ đến Đại ma vương, nếu theo lịch trình hẳn bây giờ anh ta đã trở lại H thị. Nghĩ xong lại không khỏi tự cười nhạo mình ― Anh ta có về hay chưa cũng có liên quan gì đến mày? Bây giờ bên cạnh anh ta đã có vị hôn thê xinh đẹp môn đăng hộ đối kia rồi, mày thì có là cái gì chứ?
Dịch Kỳ xoa xoa cái mũi lên men, bảo muốn quên mà trong lòng lại cứ nghĩ mãi đến người ta, thật sự là tự làm bậy không thể sống.
Dịch Kỳ đang khó chịu nghĩ sao taxi mãi mà không thấy đâu thì phía sau vang lên tiếng gọi tên cậu, hơi ngạc nhiên quay đầu lại nhìn thì thấy người kia hóa ra là người đàn ông đã giúp cậu khỏi ngã trước cửa toilet khi nãy.
“Là anh?.” Dịch Kỳ sau khi nhìn rõ người thì không giấu được có chút kinh ngạc, nhướng đôi mắt mờ mịt nhìn anh, “Sao anh biết tên tôi?”
Dịch Kỳ mở to mắt trừng trừng nhìn anh, đây thật sự là cái tên thích xưng danh đại ca cả ngày đánh nhau với Đại ma vương sao? Là cái tên trẻ con lậm phim xã hội đen Hồng Kông thích bày ra bộ dạng anh hùng ấu trĩ kia sao?
Nhìn người đàn ông cao ngất, khí chất bức nhân trước mặt, gương mặt góc cạnh nam tính cùng với đôi mắt sắc bén, diện mạo anh tuấn… Ách, mặc dù không bằng Đại ma vương nhưng cũng thuộc hàng soái ca, Dịch Kỳ không khỏi ở trong lòng thở dài ảo não.
Tống Kiệt nhìn màn hình liên tục nhấp nháy, tiếng nhạc chuông réo rắt vang lên giai điệu quen thuộc của khúc nhạc không lời nổi tiếng ‘Kiss The Rain’, còn hứng thú nhịp nhịp ngón tay lên vô-lăng, biểu tình cực độ nhàn nhã.
Anh dường như có thể thấy được vẻ mặt sốt ruột đến điên lên của Đại ma vương đầu bên kia điện thoại, cái tên bá đạo kia rất ít khi lộ ra biểu tình không khống chế được, trừ những chuyện có liên quan đến tên nhóc hiện đang ngủ ngon lành trong xe anh.
“Cậu nói Tiểu Kỳ đang ở cùng với cậu? Hai người đang ở đâu?” Vừa nhận cuộc gọi, giọng nói gấp gáp của Đại ma vương đã truyền đến.
“Ơ, không phải cậu đang bận sao? Hỏi làm gì?” Tống Kiệt trong lòng nghĩ không muốn đùa Đại ma vương nữa, nhưng mở miệng ra lại cố tình khiến ai kia càng sốt ruột hơn.