Dịch Kỳ thật sự gấp muốn chết, “Trả lời cái gì chứ, anh mau buông tay ra đi…”
Đại ma vương nâng cằm Dịch Kỳ, trong mắt lóe lên tia sáng nguy hiểm, “Thật sự cần tôi phải nhắc lại sao, hử?”
Dịch Hiểu Phong bên ngoài thực buồn bực, “Tiểu Kỳ, đang làm gì vậy?”
Dịch Kỳ khóc không ra nước mắt, “Tôi nhớ, nhớ rồi, anh buông tay ra đi!” Trên đời này có ai vô lý hơn cái tên Đại ma vương nữa hay không chứ? Ỷ mình sức lực lớn hơn rồi muốn làm gì thì làm sao? Đồ hỗn đản nhà anh!!!!
Đại ma vương nhếch môi cười, cố tình kề sát vào tai cậu hỏi, “Nhớ cái gì?”
Hơi thở nóng hổi phả vào vành tai mẫn cảm, Dịch Kỳ cảm thấy sau lưng rung lên, mặt lại không tự giác mà đỏ đến muốn xuất huyết.
Đại ma vương càng cười xấu xa, môi như có như không chạm vào vành tai ửng đỏ đáng yêu kia, “Mau nói, nhớ cái gì?”
Dịch Hiểu Phong bên ngoài đập cửa càng mạnh, “Tiểu Kỳ, chết ở trong phòng rồi hả?”
Gặp lại hàng xóm cũ, Dịch Hiểu Phong thực cao hứng, liền khoác vai bá cổ xưng anh gọi em thân thiết vô cùng, “Thật không ngờ a, nhóc con ngày xưa hôm nay lại cao lớn như thế này rồi. Trước đây anh có nghe nói nhà em di dân ra nước ngoài. Về nước khi nào? À, cô chú vẫn khỏe chứ? Em dạo này thế nào rồi? Cũng phải hơn mười năm rồi mới gặp lại nhau a, nghĩ lại thời gian trôi qua nhanh thật…”
Dịch Kỳ đỡ trán, hôm nay mới biết anh trai cũng nói nhiều đến như vậy a!
“Cám ơn anh, ba mẹ em vẫn khỏe, hai người bọn họ cũng sắp về nước rồi.” Đại ma vương thái độ cũng vô cùng thân thiết chân thành.
Đây nói thế nào cũng là anh vợ tương lai nha, không thể để mất lòng được!
“Tiểu Kỳ nói em là đồng nghiệp của nó sao, thật trùng hợp ha, hai đứa ngày xưa thân nhau như vậy, xa cách mười năm cư nhiên có thể gặp lại, thật là hữu duyên.” Dịch Hiểu Phong một bên mặc sơmi một bên nói.
Đại ma vương gật đầu tán thành, đây chính là duyên nợ trời định, cho dù qua bao nhiêu năm Tiểu Kỳ vẫn sẽ trở về bên cạnh mình!
“Tiểu Nguyên ở lại chơi nhé, anh có việc đi trước, hôm nào anh em chúng ta gặp nhau uống một bữa mừng hội ngộ.” Dịch Phong mặc xong quần áo, vỗ vỗ vai Đại ma vương nói.
“Được, khi nào rảnh cứ gọi em.” Đại ma vương vô cùng tao nhã rút ra một cái danh thiếp đưa cho Dịch Hiểu Phong.
Dịch Hiểu Phong nhận danh thiếp cho vào túi rồi quay sang xoa đầu Dịch Kỳ rồi đi ra cửa, “Anh đi nhé.”
Dịch Kỳ đi theo phía sau, “Anh không ăn sáng rồi hãy đi sao?”
Dịch Hiểu Phong lắc đầu, “Được rồi, em hỏi Tiểu Nguyên đi, nếu cậu ta chưa ăn thì ăn cùng nhau cho vui. Bye nhé.”
Dịch Kỳ gật đầu, trong lòng lại đang nghĩ cách làm thế nào để đuổi Đại ma vương đi luôn, cậu hiện tại rất sợ phải một mình đối mặt với anh a! Trong một tuần bị cường hôn hai lần, cậu hiện tại đau khổ phát hiện, bản thân lần nào cũng bị hôn đến choáng váng, đầu óc trống rỗng nhưng lại không hề cảm thấy chán ghét!
Dịch Kỳ rùng mình, chẳng lẽ bản thân hiện tại đã thực có cảm giác với đàn ông như chị dâu Thẩm Gia Nguyệt đã nói sao? Nhưng mà cho dù có cảm giác với đàn ông, lại vì cớ gì cố tình lại là tên Đại ma vương hỗn đản kia a a a a!
“Phong ca đi rồi?” Âm thanh Đại ma vương vang lên kế bên tai khiến Dịch Kỳ đang xuất thần bị dọa suýt đứng tim.
“Anh…!” Dịch Kỳ nghẹn họng, đây là thế kỷ hai mươi mốt sao, là thời đại công bằng dân chủ văn minh sao? Rõ ràng chính là ỷ thế hiếp người, giai cấp tư sản toàn bộ đều là kẻ đáng ghét!
“Nhưng hôm nay là ngày nghỉ, không phải trong giờ làm việc, anh không có quyền!” Dịch Kỳ vùng vẫy lần cuối, bày ra bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi.
“Vậy sao? Muốn thử không?” Đại ma vương nhếch môi cười nhạt, Dịch Kỳ đột nhiên có lỗi giác mình thấy trên đầu Đại ma vương mọc ra hai cái sừng nhọn nhọn, cặp cánh màu đen và cái đuôi phe phẩy sau lưng, hai cái răng nanh trắng nhởn lộ ra, khiến cậu lạnh hết cả lưng. Người này quả đúng là Đại ma vương tái sinh để theo ám cậu mà!
Dịch Kỳ khóc không ra nước mắt, nhận mệnh đi thay quần áo, lủi thủi theo sau Đại ma vương xuống lầu, lên xe, một đường thẳng đến rạp chiếu phim.