Sau khi Kim Linh rời khỏi nhà Trang Ỷ Mộng thì đã biến mất một tuần, một tuần này đối với Trang Ỷ Mộng tựa hồ cũng không có ảnh hưởng quá lớn, nên làm gì thì làm nấy, chỉ là thời gian nhớ Mộc Hãn ít đi, thỉnh thoảng sẽ nhớ tới Kim Linh, nhớ vẻ tức giận chạy đi ngày đó của Kim Linh. Nàng có chút không hiểu vì sao Kim Linh lại tức giận như vậy, các nàng chỉ là quan hệ trên thân thể, bản thân chỉ công không thụ, không phải càng phù hợp với chủ nghĩa chỉ thích hưởng lạc từ trước đến nay của Kim Linh sao? Đương nhiên, nàng sẽ không phí quá nhiều thời gian để suy nghĩ về Kim Linh.
Một tuần này Kim Linh cực lực muốn khôi phục trạng thái ban đầu, không cùng một chỗ với Trang Ỷ Mộng, la cà quán bar, câu đàn ông cực phẩm hoặc là tìm nữ nhân cấp cao, thế nhưng vô luận nàng nỗ lực thế nào, đàn ông hay phụ nữ nhất đều không thể câu ra hứng thú của nàng, cư nhiên còn thấy cô đơn và lạc lõng.
"Gần đây thế nào rồi?" Dương Hạo đưa rượu cooktail đã pha chế cho Kim Linh, Kim Linh đã biến mất khỏi dạ trường (giải trí về đêm) một đoạn thời gian, gần đây tuy rằng trở lại, nhưng cảm giác người như mất hồn, không còn chơi hết mình như trước.
"Liên quan gì đến cậu?" Kim Linh tức giận nói, khả năng lớn là nàng đang giận chó đánh mèo. Ai bảo Dương Hạo gợi ý nhảy bunge, nếu không nhảy bungee thì bản thân sẽ không yêu Trang Ỷ Mộng, vẫn như trước đây, là nữ vương dạ trường, không phải đối với ai cũng không hứng thú như hiện tại, quả thực như bị bất lực. Ghê tởm nhất chính là Trang Ỷ Mộng, mọi người đều nói một đêm vợ chồng trăm ngày ân ái, mình với nàng đâu chỉ có một đêm vợ chồng. Mình không liên hệ với nàng một tuần nàng cũng không gọi cho mình một cuộc, thật là người phụ nữ vô tình. Kim Linh nghĩ tới đây thì ngực cũng rất buồn bực, một hơi cạn sạch ly rượu mà Dương Hạo đưa cho.
"Này, cũng không phải tôi chọc giận cô, cô không nên giận chó đánh mèo người vô tội." Dương Hạo vẻ mặt vô tội nói.
"Cậu cút đi cho tôi, tôi thấy cậu đã cảm thấy phiền!" Kim Linh rất không nhịn được Dương Hạo.
"Cô gần đây là dục cầu bất mãn hay là mãn kinh sớm, tính tình táo bạo như vậy, thật không giống cô bình thường!" Dương Hạo bỏ đá xuống giếng nói, nữ vương dạ trường Kim Linh này bình thường có phẩm vị có tình cảm, thường xuyên vô hình câu dẫn người, lúc này bạo lực như sư tử thực sự rất dị thường.
Kim Linh không để ý tới Dương Hạo, tiếp tục uống rượu của bản thân.
"Người lần trước cô mang đi nhảy bungee bắt được chưa?" Dương Hạo phi thường tò mò người đi nhảy bumgee với Kim Linh là ai.
Kim Linh trừng mắt liếc Dương Hạo, thực sự là càng nhìn Dương Hạo càng thấy phiền.
"Không phải cô luôn am hiểu nhất chuyện mớm cho người ta thèm rồi làm người ta yêu sao?" Dương Hạo dám khẳng định Kim Linh không bắt được, Kim Linh sở dĩ được xưng là nữ vương dạ trường không phải bởi vì vẻ đẹp hay tính thích chơi của nàng, mà là thủ đoạn đùa bỡn người khác của nàng rất cao, am hiểu chừng mực tiến lùi, mớm cho người ta thèm càng cao, vận dụng vô cùng nhuần nhuyễn tâm lí, cho nên người chân chính thoát khỏi Kim Linh cực ít, người yêu Kim Linh rồi bị Kim Linh bỏ rơi không thương tiếc lại càng nhiều. Cho nên người Kim Linh bắt không được, Dương Hạo thật hiếu kỳ một phen.
Hình như bản thân chưa từng nghĩ tới chuyện giở thủ đoạn trêu đùa người khác với Trang Ỷ Mộng, cho tới bây giờ nàng chưa từng coi Trang Ỷ Mộng thành đối tượng chơi đùa. Nàng nghĩ bản thân sẽ là một tình nhân hoàn mỹ, dựa vào cái gì mà bị Trang Ỷ Mộng chướng mắt, Kim Linh uống đến say khướt, có chút không phục mà rời quán bar, bắt taxi chạy về phía nhà Trang Ỷ Mộng.
Nàng điên cuồng nhấn chuông nhà Trang Ỷ Mộng, Trang Ỷ Mộng mở cửa thấy Kim Linh, vừa nhìn đã biết đi ra từ quán bar thì khẽ nhíu mày, vẻ khêu gợi khi mặc quần áo hở hang kia tuy rằng không thể xoi mói, thế nhưng vẫn khiến nàng có cảm giác người này đi ngoại tình, còn có mùi cồn trên người, nói chung Trang Ỷ Mộng không thích...
"Tôi nói cho cô biết, tôi nghiêm túc muốn đuổi theo cô. Tôi nghĩ tôi có chút thích cô, không phải chỉ là thích về thân thể." Kim Linh cũng không che che lấp lấp, vào thẳng chủ đề.
Trang Ỷ Mộng hiển nhiên có chút kinh ngạc, nàng không nghĩ tới Kim Linh sẽ dùng từ thích, hơn nữa là thích vượt qua phạm vi thân thể, rất nhanh đã tiêu hóa xong những lời kích thích tới tấp này của Kim Linh.
"Tôi và cô không vượt qua quan hệ bạn giường, không thích hợp." Trang Ỷ Mộng rất lạnh lùng nói.
"Vì sao?" Kim Linh cũng nhíu mày hỏi, thích hợp hay không ,phải thử qua mới biết được chứ?
"Thế vì sao cô muốn theo đuổi tôi?" Trang Ỷ Mộng hỏi ngược lại.
"Tôi thích ngươi, cho nên muốn theo đuổi cô, muốn cùng một chỗ với cô." Thích, ở cùng một chỗ, Kim Linh thật không cảm thấy ngượng miệng.
"Vậy cô có thể thích tôi cả đời không?" Trang Ỷ Mộng lại hỏi.
"Thích là chuyện tức thời, hiện tại hai người ở cùng một chỗ, vui vẻ cùng nhau không phải là được sao?" Kim Linh không nghĩ xa như vậy, cả đời dài như thế, người sống trong tức thời, ai biết bản thân có thể sống quá ngày mai hay không? Từ góc nhìn của Kim Linh, nghĩ ngợi quá xa xôi đều là tự chuốc buồn vào người.
Đây là đáp án Trang Ỷ Mộng đã dự liệu, Kim Linh vĩnh viễn đều là như thế, tùy ý, tự do, hưởng lạc, vĩnh viễn không thể dừng lại vì một người. Bản tính như vậy khiến Trang Ỷ Mộng cực kỳ không thích, Trang Ỷ Mộng không muốn bản thân đi nhận chịu thứ tình thương hạng ba của Kim Linh. Khi mọi nỗ lực đều trở nên tuyệt vọng, sẽ trở nên keo kiệt trong tình cảm, Trang Ỷ Mộng chính là như vậy.
Trang Ỷ Mộng chỉ nhìn Kim Linh, mỉm cười, "Kim Linh, tôi không còn trẻ nữa, không thể chơi đùa loanh quanh với cô, cô muốn tình cảm mãnh liệt, tôi không cho cô được." Trang Ỷ Mộng không muốn vì một lúc cô đơn mà quá yêu một người, sau đó vì quá yêu lại cô đơn suốt đời.
Rõ ràng Trang Ỷ Mộng đang mỉm cười với mình, thế nhưng Kim Linh lại cảm giác được đau thương đằng sau cái mỉm cười của Trang Ỷ Mộng, "Tôi nghĩ lần này tôi là nghiêm túc, tôi chưa từng thích một người như thế." Kim Linh biện giải vì bản thân.
"Kim Linh, cô nghĩ cô sẽ yêu tôi cả đời sao?" Trang Ỷ Mộng tin tưởng Kim Linh lúc này đang nghiêm túc, nhưng tâm Kim Linh từ trước đến nay chỉ hứng thú với chuyện hay vật mới, bản thân không phải loại người này, không có gì kéo dài mãi mãi, chỉ có quá khứ từng trải qua.
Kim Linh không trả lời được, nếu như nói có thể thì chính nàng cũng không thể chắc chắn.
Trang Ỷ Mộng nhìn Kim Linh không nói nên lời, sau đó đóng cửa lại, nàng thừa nhận bản thân luôn quá mộng tưởng về tình yêu. Có thể trong tình yêu của nàng đối với Mộc Hãn, có phần nhiều là vì sự chung tình của Mộc Hãn với Tạ Khinh Dung, đó là điều bản thân muốn mà không có được.
Kim Linh mở to mắt nhìn Trang Ỷ Mộng đóng cửa lại, tựa như lòng Trang Ỷ Mộng đối với mình vẫn luôn đóng chặt, khiến Kim Linh khó chịu trong lòng.
---------------------
Thứ bảy này, Mộc Hãn có một khách hàng lớn phải đi xã giao, Tạ Khinh Dung liền tới thư viện, Tạ Khinh Dung thích không khí yên tĩnh trong thư viện, hơn nữa nơi này tương đối gần nhà nàng, thú vui tiêu khiển của nàng không nhiều lắm, lạc thú duy nhất là đọc sách, làm đủ loại số liệu thống kê công việc, đã từng bị Mộc Hãn gọi là có chứng cuồng số liệu.
Cuộc sống luôn luôn tràn ngập điều ngoài ý muốn, chuyện cổ quái nhất sẽ không ngừng diễn ra, ngay lúc Tạ Khinh Dung lấy quyển sách trên giá sách cao nhất, có người lấy xuống giúp nàng.
"Là anh?" Tạ Khinh Dung bất ngời nhìn người đàn ông trước mắt.
"Đã lâu không gặp." Lý Dương khẽ cười với Tạ Khinh Dung, Dung Dung hình như không thay đổi gì, mặc dù đến bây giờ, Lý Dương vẫn mang theo cảm giác hổ thẹn thật sâu với Tạ Khinh Dung.
"Đã lâu không gặp." Tạ Khinh Dung nhàn nhạt nói với Lý Dương, màn gặp lại so với tưởng tượng của nàng bình thản hơn rất nhiều, người đàn ông đã từng định kết hôn, giờ đây chỉ là người lạ quen thuộc nhất.
Hết chương 67
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT