"Vì sao Mộc Hãn từ chức vậy?" Thu được thư từ chức của Mộc Hãn, Kim Linh gọi Tạ Khinh Dung vào phòng làm việc, trước đó, Mộc Hãn còn muốn cổ phần công ty, không có lý do gì lại từ chức.
Tạ Khinh Dung cũng rất bất ngờ, Mộc Hãn từ chức, một chút dấu hiệu cũng không có, nàng lập tức gọi điện cho Mộc Hãn.
"Vô dụng thôi, nàng tắt điện thoại, hai ngày nay điện thoại di động đều không thể liên lạc." Kim Linh thấy Tạ Khinh Dung gọi không được thì chau mày, thoạt nhìn tựa hồ rất khẩn trương, xem ra Mộc Hãn cũng không phải chỉ đơn phương, Tạ Khinh Dung nhiều ít có tình cảm.
Tạ Khinh Dung gọi hai lần, bên kia vẫn tắt máy, nàng có chút bất an.
"Tôi đi tìm nàng." Tạ Khinh Dung không đợi Kim Linh trả lời liền rời khỏi phòng làm việc, sau đó lái xe trực tiếp tới nhà Mộc Hãn, thế nhưng căn bản vẫn không tìm được người. Tạ Khinh Dung nhìn gian phòng vắng vẻ, đột nhiên có dự cảm, Mộc Hãn muốn biến mất, sau một khoảng thời gian ngắn ở trong cuộc sống của mình, Mộc Hãn lần này thật sự dự định rời khỏi để thành toàn cho mình rõ ràng kết quả này là kết quả mình muốn thấy, nhưng trong lòng Tạ Khinh Dung không thể vui vẻ, trái lại thấy bất an và khó chịu.
Nàng gọi điện cho Trang Ỷ Mộng.
"Cô biết Mộc Hãn đi đâu không?" Tạ Khinh Dung phát hiện bản thân căn bản không biết đi đâu tìm Mộc Hãn, chợt nhận chính mình không biết gì về ba năm cuộc sống của Mộc Hãn.
"Cô thế nào lại không tìm được nàng? Nàng thế nào rồi?" Trang Ỷ Mộng có chút khẩn trương hỏi.
Tạ Khinh Dung trầm mặc chốc lát, "Tôi làm tổn thương cô ấy."
"Tạ Khinh Dung, em ấy chỉ kém nước móc tim ra cho cô, cô lại không chút ngần ngại mà thương tổn nàng như vậy sao?" Trang Ỷ Mộng rất tức giận, Tạ Khinh Dung gọi điện tới hỏi về Mộc Hãn, vậy nhất định đã làm thương Mộc Hãn rất nặng.
"Tôi muốn biết, ở thành phố này nàng sẽ đi đâu?" Với ngữ khí không thân thiện của Trang Ỷ Mộng, Tạ Khinh Dung cũng không quá để trong lòng, nàng muốn tìm được Mộc Hãn.
Sau khi Trang Ỷ Mộng nói ra địa chỉ thì bỏ qua Kim Linh, theo Tạ Khinh Dung cùng đi tìm những nơi Mộc Hãn thường tới, nhưng Trang Ỷ Mộng tìm gần hết các nơi Mộc Hãn có khả năng sẽ đi vẫn không tìm được. Chỗ Mộc Hãn đã từng đi cùng mình, có thể càn nơi nào, Trang Ỷ Mộng vắt hết óc cũng không nghĩ ra, Trang Ỷ Mộng càng thêm lo lắng.
"Còn có chỗ nào khác nàng sẽ đi không?" Tạ Khinh Dung tận lực làm bản thân tỉnh táo lại, tuy trong lòng cũng rất lo lắng.
"Em ấy yêu cô như vậy, chỗ em ấy sẽ đi, không phải cô nên rõ hơn tôi sao?" Trang Ỷ Mộng đã sắp phát điên, thấy Tạ Khinh Dung còn rất lãnh tĩnh thì trong lòng vừa hận vừa tức, cho nên lời nói có phần nóng nảy, nhưng nói ra miệng mới chợt nghĩ khả năng này phi thường lớn, nàng nhất định trở lại chỗ đã từng đi cùng Tạ Khinh Dung, mà không phải chỗ từng đi cùng mình.
Tạ Khinh Dung suy nghĩ, xác thực có khả năng này, Mộc Hãn sẽ đi đâu đây? Tạ Khinh Dung tìm tòi đại não một lượt, nàng quen biết Mộc Hãn đã lâu, kỷ niệm rất nhiều, chỗ từng đi cũng nhiều, đến nỗi trong lúc nhất thời Tạ Khinh Dung không bắt được điểm quan trọng.
Trang Ỷ Mộng nhìn Tạ Khinh Dung hơn nửa ngày cũng không nghĩ ra được liền có chút tức giận. Mộc Hãn, đây là người em yêu sao, chỗ em đi cũng không nghĩ ra. Kỳ thực Trang Ỷ Mộng là quan tâm quá loạn, oan uổng cho Tạ Khinh Dung, chỗ nàng và Mộc Hãn từng đi cùng có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng hồi ức giữa Tạ Khinh Dung và Mộc Hãn xác thực rất nhiều, chỗ đã từng cùng đi càng nhiều không kể xiết, Tạ Khinh Dung một khắc không thể nhớ cũng là chuyện có thể hiểu.
Ngay lúc Trang Ỷ Mộng hầu như sắp không còn kiên nhẫn thì Tạ Khinh Dung đột nhiên đứng lên, "Tôi nghĩ tôi biết cậu ấy ở đâu."
Tạ Khinh Dung nguyên bản định một mình trở về tìm, thế nhưng Trang Ỷ Mộng không nghe, chỉ khi tìm được Mộc Hãn nàng mới yên tâm. Tạ Khinh Dung biết Trang Ỷ Mộng rất yêu Mộc Hãn, tình cảm của nàng đối với Mộc Hãn cũng không ít hơn mình, nàng lo lắng cho Mộc Hãn cũng không ít hơn mình, nên Tạ Khinh Dung không thể ích kỷ bảo Trang Ỷ Mộng quay về.
Hành trình bình thường mất ba giờ thì Tạ Khinh Dung chạy hơn hai giờ, xe Tạ Khinh Dung dừng ở công viên Trung Sơn gần nhà mình, chỗ này là chỗ mình đưa Mộc Hãn về nhà mừng năm mới lần đầu tiên, cũng vào buổi tối hôm đó, Mộc Hãn lần đầu tiên dùng ngữ khí thử nói yêu bản thân.
Quả nhiên, khi Tạ Khinh Dung vào công viên, ở chỗ cũ năm xưa thấy được Mộc Hãn, Mộc Hãn cuộn mình ở đó, thân ảnh cô độc kia làm cho lòng Tạ Khinh Dung quặng chặt.
Trang Ỷ Mộng thấy Mộc Hãn thoạt nhìn trạng thái thật không tốt thì có chút yêu thương, đồng thời lòng có cảm giác chua xót. Mộc Hãn quả nhiên chỉ biết đi nơi nàng và Tạ Khinh Dung có cùng hồi ức, nơi mà bản thân thế nào cũng không tìm được, chỉ có Tạ Khinh Dung có thể tìm được, thấy được Mộc Hãn, mình cũng có thể yên tâm.
"Mình cô đi qua đi, tôi về trước." Lúc này Mộc Hãn chỉ mong thấy Tạ Khinh Dung, bản thân bất quá là người dư thừa.
"Cảm ơn." Tạ Khinh Dung cảm tạ Trang Ỷ Mộng, Trang Ỷ Mộng cùng chạy đi tìm Mộc Hãn cả ngày, thế nhưng nàng cũng có lòng riêng, Trang Ỷ Mộng rời khỏi, nàng không ngăn cản.
Tạ Khinh Dung là thật tâm cảm ơn, chỉ là tiếng cảm ơn này đâm đau Trang Ỷ Mộng, hình như các nàng mới là một cộng đồng, còn bản thân là người ngoài, tuy rằng trên thực tế xác thực là như vậy, thế nhưng nghe vào trong tai lại thành chói, Trang Ỷ Mộng không để ý tới Tạ Khinh Dung, bản thân trực tiếp rời khỏi một mình.
Tạ Khinh Dung không chú ý thêm với Trang Ỷ Mộng, nàng đi về phía Mộc Hãn đang cuộn mình trên mặt đất.
------------------------
Mộc Hãn không dám ở lại thành phố nơi Dung Dung đang ở, nàng sợ bản thân sẽ không thể khống chế đố kỵ, sau đó lại giống như năm xưa, không từ thủ đoạn mà hủy diệt hạnh phúc Dung Dung sắp có, nên nàng trở lại chỗ có hồi ức hạnh phục nhất của mình và Dung Dung, nỗ lực tìm kiếm một tia ấm áp cuối cùng. Mộc Hãn không biết bản thân ngồi bao lâu, nàng hy vọng biết bao Dung Dung có thể xuất hiện ở chỗ này, sau đó giống như năm xưa, nắm tay mình, kéo mình trở về, thế nhưng nàng biết, đây chỉ là hy vọng xa vời của mình, kỳ tích là thứ hư ảo xa vời. Dung Dung không ở đây, nàng đã có người mà mình thích, nghĩ đến hình ảnh Dung Dung và Trầm Dật kết hôn trong tương lai, Mộc Hãn thấy từ cơ thể đến tim đều lạnh như băng, lạnh đến làm cho Mộc Hãn run rẩy không ngừng, cuộn lấy bản thân càng ngày càng chặt.
"Mộc Hãn lại chạy trốn như kẻ nhát gan, tôi có chút không ngờ tới." Tạ Khinh Dung cởi áo khoác đắp lên người Mộc Hãn, nàng thấy Mộc Hãn liên tục rùng mình. Người này lại tự hành hạ bản thân, Tạ Khinh Dung có chút yêu thương lại có chút tự trách.
Mộc Hãn vẫn mong muốn Tạ Khinh Dung xuất hiện, khi Tạ Khinh Dung thực sự xuất hiện thì Mộc Hãn lại nghĩ đây không phải sự thật. Cô hoài nghi có phải bản thân quá tưởng niệm Dung Dung mà sản sinh ảo giác hay không, nhưng hơi ấm và mùi hương truyền đến từ áo khoác của Dung Dung lại quá chân thực, đến nỗi Mộc Hãn trì độn ngẩng đầu, quả nhiên thấy người bản thân đêm ngày mong nhớ.
"Sao cậu lại ở đây?" Mộc Hãn chậm chạp hỏi, cô còn chưa hoàn hồn khỏi kỳ tích này. Cô ở đây chờ thật lâu thật lâu, chờ đợi trong vô vọng, ngay lúc tuyệt vọng đến muốn giấu tim mình vào hầm đá thì Dung Dung cư nhiên xuất hiện, cảm giác không giống thực.
"Cậu sao không giống năm đó, tiếp tục tranh đoạt một lần? Trái lại trốn ở đây?" Tạ Khinh Dung cũng ngồi xuống, thẳng thắn ngồi vào thành xi măng của bồn hoa bên cạnh, sau đó ôm Mộc Hãn trong lòng, phát hiện thân thể Mộc Hãn lạnh như khối băng thì không khỏi ôm chặt, nỗ lực truyền một ít độ ấm cho nàng.
"Mình không dám." Mộc Hãn giật giật khóe miệng một cách yếu ớt, sợ hãi nói ra, cô sợ bản thân chỉ là đang mơ, không muốn để mộng đẹp tiêu tan, Mộc Hãn theo bản năng tới gần Tạ Khinh Dung, tham lam thu lấy ấm áp quen thuộc trên người Tạ Khinh Dung.
"Cậu thế nào ở đây?" Mộc Hãn vẫn thấy không giống thật.
"Bởi vì có người từng nói, nợ tôi hạnh phúc, tôi muốn bắt nàng bồi thường cho tôi cả đời." Tạ Khinh Dung vuốt tóc Mộc Hãn nhẹ nhàng nói, nàng quyết định muốn Mộc Hãn, Tạ Khinh Dung nhận định, sẽ không tiếp tục bỏ qua.
"Không phải cậu có Trầm Dật rồi sao?" Lúc Mộc Hãn nói đến Trầm Dật thì không khắc chế được cảm giác chua xót trong lòng, nước mắt lại rơi xuống, Dung Dung sẽ không muốn mình. Dung Dung thích đàn ông, vĩnh viễn cũng sẽ không yêu mình...
"Mình thay đổi chủ ý không được sao?" Tạ Khinh Dung hơi nâng mặt Mộc Hãn lên, sắc mặt Mộc Hãn thập phần không tốt, còn đâu vẻ xinh đẹp bình thường? Tạ Khinh Dung yêu thương áp môi lên trán Mộc Hãn nhẹ nhàng hôn, sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Mộc Hãn.
"Dung Dung, mình đang nằm mơ phải không?" Mộc Hãn hung hăng nhéo đùi mình một chút, cảm giác được sự đau đớn bén nhọn mới xác định bản thân không phải đang nằm mơ, nhưng bởi vì biết mình không phải đang nằm mơ nên nước mắt Mộc Hãn rơi càng nhiều.
"Không phải nằm mơ, ngoan, đừng khóc." Tạ Khinh Dung thấy nước mắt Mộc Hãn càng rơi càng hăng thì cảm giác như bản thân làm chuyện rất quá phận, theo tình cảm đối với mình của Mộc Hãn mà nói, những chuyện làm trước đây xác thực có chút tàn nhẫn.
Thế nhưng Tạ Khinh Dung càng dỗ, Mộc Hãn càng khóc hăng, tựa hồ muốn giải quyết hết ủy khuất bản thân phải chịu, cũng không biết khóc bao lâu, lâu đến mắt Mộc Hãn đều sưng đỏ thì Mộc Hãn mới dần dần an tĩnh lại trong lòng Tạ Khinh Dung. Lần đầu tiên Tạ Khinh Dung phát hiện ra, phụ nữ thật sự làm từ nước, hình như không bao giờ hết nước mắt, hối hận về việc thử lòng này.
"Chúng ta đi về trước được không?" Tạ Khinh Dung thấy tâm tình Mộc Hãn ổn định lại mới mở miệng nói.
Sau khi tâm tình ổn định lại, lúc này Mộc Hãn mới cảm giác được thân thể không khỏe, dạ dày đau và chân tê làm cho Mộc Hãn không thể đứng dậy.
"Dung Dung, dạ dày của mình đau..." Mộc Hãn khóc khá lâu, giọng còn có chút khàn khàn.
"Cậu bao lâu không ăn rồi?" Tạ Khinh Dung khẽ nhíu mày, Mộc Hãn lại hành hạ dạ dày bản thân, thật khiến người ta lo lắng.
"Quên rồi." Mộc Hãn thật đã quên rốt cuộc bao lâu bản thân chưa ăn rồi.
"Mình đưa cậu đi bệnh viện." Tạ Khinh Dung muốn đỡ Mộc Hãn đứng lên, chuẩn bị đưa Mộc Hãn đi bệnh viện kiểm tra một chút.
"Chân tê, Dung Dung cõng." Mộc Hãn có chút bốc đồng nói.
Tạ Khinh Dung ngồi xổm trước mặt Mộc Hãn, tư thế ngồi xổm tốt để Mộc Hãn bò lên lưng mình. Tạ Khinh Dung nhớ kỹ, hình như thời trung học, Mộc Hãn cũng thường làm nũng, bắt mình cõng nàng. Chiều cao và thể trọng của nàng và Mộc Hãn không chênh lệch bao nhiêu, mỗi lần cõng Mộc Hãn đều rất cực lực, hết lần này tới lần khác Mộc Hãn lại thích nháo, mỗi lần mình bị nàng hành hạ xong, nàng sẽ cười khanh khách. Đương nhiên Mộc Hãn cũng thích cõng mình, bất quá Tạ Khinh Dung rất không thích trò chơi này.
Mộc Hãn bò lên lưng Tạ Khinh Dung, Tạ Khinh Dung phát hiện thể trọng của Mộc Hãn nhẹ hơn rất nhiều so với trí nhớ, không khiến mình mất sức như xưa. Dù sao cũng là thể trọng của một phụ nữ trưởng thành, Tạ Khinh Dung thân cũng là phụ nữ, cõng đi vài bước đã hơi mệt, chỉ là Tạ Khinh Dung không muốn buông Mộc Hãn xuống.
Mộc Hãn chôn mặt vào gáy Tạ Khinh Dung, ngửi mùi hương trên người Tạ Khinh Dung, lại nghĩ hạnh phúc tới quá đột ngột.