Editor: Gru

Beta: Dương

Cũng không biết có phải nghe quen hay không, gần đây đối với ngôn ngữ tỏ tình Mộc Hãn thường xuyên nói đi ra, Tạ Khinh Dung cũng không có cảm giác phản cảm và chống cự quá lớn.

"Lại nói bậy gì vậy." Tạ Khinh Dung nhẹ nhàng quát Mộc Hãn, định đẩy Mộc Hãn ra, nhưng phát hiện ra Mộc Hãn ôm mình rất chặt.

"Dung Dung, chỉ là mình rất sợ." Mộc Hãn vùi mặt vào gáy Tạ Khinh Dung, tâm tình dị thường xấu.

Sợ? Mộc Hãn như vậy xác thực rất kỳ lạ, là vì sợ hãi sao? Cái gì sẽ làm nàng sợ như vậy đây?

"Mình sợ cậu sẽ lần thứ hai yêu người khác, người kia so với mìnhưu tú hơn, có tiền hơn, quan trọng nhất, hắn là đàn ông..." Mộc Hãn càng nói thì trong lòng càng không yên, cái nàng sợ nhất còn có cả Trầm Dật có thể căn bản sẽ không bị sắc đẹp của mình mê hoặc, trước đây Lý Dương không qua được sắc đẹp của mình, nên chia rẽ hắn và Dung Dung thì còn có thể đơn giản, đàn ông không chống lại nổi sắc đẹp không xứng với Dung Dung. Nhưng hiện tại ánh mắt Trầm Dật nhìn mình không giống với ánh mắt của những người đàn ông khác, vậy hiện tại mình lấy cách gì để ngăn cản Dung Dung có được hạnh phúc đây?

"Không có giả thiết cho chuyện sẽ xảy ra, huống chi nếu có thì cậu cũng có thể làm lại trò cũ, dù sao thì tư sắc của Mộc mỹ nhân không phải tất cả mọi người đều chống đỡ được." Tạ Khinh Dung không cho là đúng nói, thời gian Mộc Hãn xuất hiện bên cạnh mình, nàng không cho người khác phái tiếp cận. Ích kỉ như Mộc Hãn, chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn tuyệt diệt khả năng xuất hiện đàn ông bên mình, hơn nữa trải qua chuyện Lý Dương, lúc nàng chọn tha thứ cho Mộc Hãn thì đã tiếp nhận lý do của Mộc Hãn, người nếu như có thể bị dụ dỗ thì đồng thời cũng không đáng nhớ nhung.

Mộc Hãn nghe vậy thì sắc mặt khẽ biến, nàng không biết Dung Dung có phải đang châm chọc mình hay không, thế nhưng càng làm cho Mộc Hãn bất an.

"Nếu như, có một người đàn ông có thể không bị mình dụ dỗ và thích cậu thì sao?" Mộc Hãn cầm tay Tạ Khinh Dung thử hỏi.

Đây rất rõ ràng là thử, cũng rất rõ ràng xác thực là có tồn tại một người đàn ông như thế, nếu không thì Mộc Hãn sẽ không bất an như hiện tại. Tạ Khinh Dung mẫn cảm với dữ liệu, năng lực ăn khớp suy luận sẽ không kém cỏi, cho nên Mộc Hãn thoáng cái đã bại lộ sự tồn tại của tình địch.

"Tôi thật sự hiếu kỳ, người đàn ông kia là ai?" Tạ Khinh Dung một vẻ có chút hiếu kỳ và hứng thú mà hỏi.

Mộc Hãn nghe vậy, mặt như người chết, tay đang ôm Tạ Khinh Dung rơi xuống. Dung Dung quả nhiên chỉ cảm thấy hứng thú với đàn ông, Mộc Hãn đột nhiên thấy rất tuyệt vọng, lòng tin và kiên trì trước nay đột nhiên đổ nát, trước đây cho rằng chỉ cần kiên trì chờ Dung Dung là được, thế nhưng hiện tại phát hiện ra, bản thân lao lực tâm tư, kết quả vẫn như cũ.

Tạ Khinh Dung thấy sắc mặt Mộc Hãn cực khó coi thì có chút không đành lòng, thế nhưng lại cứng rắn nhịn xuống. Ai bảo Mộc Hãn trước đây thích chơi đùa với diễn trò, những điều này mình không phải không nhìn thấy, chỉ là vẫn luôn mặc kệ mà thôi. Những trò đùa nhỏ này cũng nên yên tĩnh lại. Người đàn ông kia là ai, kỳ thực Tạ Khinh Dung không quá hứng thú, nàng cố ý biểu lộ hứng thú đối với người kia chỉ là muốn giáo huấn Mộc Hãn một chút, làm cho nàng biết ai mới biết diễn kịch. Vừa nghĩ đến việc Mộc Hãn cùng Trang Ỷ Mộng cùng nhau cố lừa bản thân trước đây, trong lòng Tạ Khinh Dung có chút đại hỏa.

"Hắn sẽ xuất hiện trước mặt cậu sớm thôi." Mộc Hãn nói xong, cảm giác như đã mất hết khí lực toàn thân, vô lực ngã ngồi trên sô pha trong phòng khách của Tạ Khinh Dung.

Tạ Khinh Dung thấy Mộc Hãn như gà trống đấu bại, mất đi toàn bộ ý chí chiến đấu, đột nhiên lại có chút nhớ nhung lúc trăm phương ngàn kế tìm cách lấy lòng mình của người này.

Như Mộc Hãn dự liệu, Trầm Dật rất mau chóng xuất hiện trước mặt Tạ Khinh Dung. Hơn nữa còn bắt đầu theo đuổi, phương thức theo đuổi cũng không làm Tạ Khinh Dung thấy phản cảm. Nói thật, Tạ Khinh Dung rất hâm mộ người tên Trầm Dật này, tiến lui thoả đáng, ăn nói bất phàm, học thức uyên bác, lại có phong độ thân sĩ, hơn nữa so với Lý Dương năm đó càng hiểu cách làm vui lòng người khác. Nhưng Tạ Khinh Dung phát hiện mình cũng không tìm được cảm giác 'không phải người quyết không gả' như Lý Dương năm đó. Có thể Trầm Dật thích hợp làm bạn hơn, Tạ Khinh Dung nhìn gương mặt tuấn nhã của Trầm Dật, hoảng hốt nghĩ đến sắc mặt gần đây càng ngày càng kém của Mộc Hãn, lo lắng Mộc Hãn có phát tác bệnh dạ dày không. Mộc Hãn cũng không tiếp tục quấn quít lấy mình không tha, rất có dáng vẻ thành toàn cho mình và Trầm Dật.

"Khinh Dung?" Lần thứ hai Trầm Dật gọi, Tạ Khinh Dung đang thất thần, Tạ Khinh Dung không như những người phụ nữ khác, ở trước mặt hắn năm lần bảy lượt lơ lãng. Mị lực của bản thân gần đây càng ngày càng kém, Trầm Dật tự giễu nghĩ. Càng ở cùng Tạ Khinh Dung lâu, Trầm Dật lại càng thích Tạ Khinh Dung. Tạ Khinh Dung vừa nhìn thì không kinh diễm như Mộc Hãn, nhưng càng nhìn càng có cảm giác không thể dời mắt. Tư duy minh mẫn cơ trí, nói chuyện phiếm với Tạ Khinh Dung, quả thực chính là một loại hưởng thụ, nhìn như cao ngạo quạnh quẽ, kỳ thực ngoài lạnh trong nóng, cá tính độc lập, không nước chảy bèo trôi.

"Tôi đã nghĩ kĩ, tôi nghĩ mìnhkhông thể tiếp thu sự theo đuổi của anh." Đây là lần thứ hai Tạ Khinh Dung ra ngoài cùng Trầm Dật, trực tiếp cự tuyệt sự theo đuổi của Trầm Dật.

"Vì sao? Lòng đã có người khác ?" Trầm Dật không nghĩ tới Tạ Khinh Dung sẽ cự tuyệt mình nhanh như vậy.

Chẳng hiểu sao Tạ Khinh Dung phản xạ có điều kiện nghĩ đến Mộc Hãn, sau đó lập tức phủ định. Nói đùa, Mộc Hãn thế nào sẽ là người trong lòng mình, Tạ Khinh Dung càng nghĩ càng có chút không thể xác định.

"Chúng ta không thích hợp, đừng lãng phí thời gian trên người tôi." Tạ Khinh Dung không trả lời câu hỏi Trầm Dật.

Trầm Dật thở dài một hơi, không thích người khác là được rồi, "Khi còn bé lúc mới bắt đầu ăn cá tươi thái lát, cảm giác ăn đồ tươi rất kỳ quái, nghĩ rằng nhất định không thích, thế nhưng lúc thử qua mới phát hiện thứ đồ kia dị thường ngon miệng. Chưa thử qua thì em vĩnh viễn sẽ không biết hợp hay không ." Trầm Dật không dễ rút lui như vậy.

"Khi còn bé tôi không thích ăn tỏi, đến bây giờ cũng rất ghét tỏi, thích hay không thích, bản thân tôi phân biệt rõ." Tạ Khinh Dung rất xác định bản thân không thích Trầm Dật, tuy rằng Trầm Dật không thể chê chỗ nào, thế nhưng tình cảm không phải vì anh ưu tú thì nghĩa là nhất định có được.

"Bị ví thành tỏi, anh rất bất đắc dĩ." Trầm Dật cười tự giễu nói, nói thế nào mình trong mắt người đời không tính là tồi, thế nhưng bị đối đãi như vậy, Trầm Dật có cảm giác thất bại.

"Tôi chỉ lấy ví dụ." Lời này có thể không hiểu như vậy.

Ý tứ cự tuyệt của Tạ Khinh Dung rất minh bạch, thế nhưng Trầm Dật không vì vậy mà im lặng rút lui, trái lại càng đuổi càng mạnh.

Lúc trở lại, Trầm Dật tiễn Tạ Khinh Dung, Tiêu Hòa Lễ hưởng tuần trăng mật trở về thấy Dung Dung xuống từ xe Mercedes thì mắt sáng ngời.

"Dung Dung!" Tiêu Hòa Lễ gọi.

Tạ Khinh Dung và Trầm Dật đều chú ý tới Tiêu Hòa Lễ, Trầm Dật điều tra qua bối cảnh của Tạ Khinh Dung, cho nên cũng biết Tiêu Hòa Lễ.

Tiêu Hòa Lẽ nhìn chằm chằm Trầm Dật, mẹ nó, những người xung quanh Dung Dung toàn là cực phẩm , tuy rằng Mộc Hãn kia một đống lớn ý đồ xấu, nhưng ít ra cũng là một nữ rắn rết cực phẩm. Mà người đàn ông này, thân người cũng không thấp hơn Đại Hùng nhà mình, ít nhất 1m85, thoạt nhìn chính là đàn ông cực phẩm không tầm thường, lớn lên tuấn tú không biết gấp bao nhiêu lần Lý Dương, thoạt nhìn chính là khí chất chất lượng tốt, rất hiển nhiên đẳng cấp cao hơn rất nhiều Lý Dương năm đó.

"Xin chào, tôi là Trầm Dật." Trầm Dật nở nụ cười thiện ý với Tiêu Hòa Lễ một chút.

Chậc chậc, nét tươi cười cũng có điểm giống Wonbin, Tiêu Hòa Lễ nghĩ nếu không phải mình đã có Đại Hùng thì nhất định sẽ bị Trầm Dật mê chết.

"Tôi là Tiêu Hòa Lễ, là bạn của Dung Dung, có phải anh muốn theo đuổi Dung Dung hay không?" Tiêu Hòa Lễ hỏi trực tiếp lại hưng phấn.

Trầm Dật hơi gật đầu một cái, Tiêu Hòa Lễ thiếu chút nữa kêu ầm lên, oa, quả nhiên là muốn theo đuổi Dung Dung.

"Chúng ta trước tiên lên lầu đã." Tạ Khinh Dung kéo Tiêu Hòa Lễ sắp rơi vào mê trai , so với Tiêu Hòa Lễ hưng phấn, Tạ Khinh Dung có vẻ rất bình tĩnh.

"Ừ, tôi nên về trước." Trầm Dật nghĩ có thể xuống tay từ chỗ Tiêu Hòa Lễ cũng không tồi.

"Dung Dung, cậu thực sự là cây khô gặp mùa xuân..." Tiêu Hòa Lễ vừa đi vừa hưng phấn nói.

Cây khô gặp mùa xuân, khóe miệng Tạ Khinh Dung hơi co một chút, khổ cho Tiêu Hòa Lễ nghĩ ra từ như vậy.

"Cậu hưởng tuần trăng mật mới về sao?" Tạ Khinh Dung nói sang chuyện khác.

"Đúng vậy, tớ còn chuẩn bị lễ vật riêng cho cậu này. Ồ, không cho cậu nói sang chuyện khác, Trầm Dật qua cửa Mộc Hãn mỹ nhân không?" Tiêu Hòa Lễ bám riết không bỏ, hỏi.

"Không biết." Tạ Khinh Dung cũng không quan tâm.

"Cậu thấy Trầm Dật thế nào? Có cảm giác động tâm hay không hả?" Tiêu Hòa Lễ bám lấy không buông.

"Hắn thoạt nhìn tốt, thế nhưng không có cảm giác động tâm." Tạ Khinh Dung ăn ngay nói thật.

"Không thể nào, loại đàn ông này tớ thấy còn động tâm, cậu cư nhiên lại không !?" Tiêu Hòa Lễ cao giọng.

"Mới vừa kết hôn xong, động tâm với đàn ông khác là sai." Tạ Khinh Dung nhắc nhở, nếu như để Tương Quân biết Tiêu Hòa Lễ động tâm với đàn ông khác, sợ là sẽ khóc mất.

"Nói đùa một chút thôi mà, cậu thành thật đi, có đúng là cậu bị Mộc Hãn câu mất, cho nên đối với đàn ông như vậy tâm cũng có thể tâm như nước hay không?" Tiêu Hòa Lễ càng nói càng nghĩ có khả năng này, bản thân có Đại Hùng mới có thể cầm lòng trụ vững, với loại đàn ông như Trầm Dật, Dung Dung nhất định là bị Mộc Hãn quản nghiêm.

Tạ Khinh Dung nghe vậy thì hơi sửng sốt, lẽ nào mình thực sự có tình cảm với Mộc Hãn sao? Gần đây Mộc Hãn không hề quấn quít mình, lẽ ra mình nên hài lòng mới phải, nhưng trên thực tế, mình hình như cũng không an lòng.

"Hòa Lễ, tôi đối xử với Mộc Hãn lẽ nào thực sự không giống bình thường sao?" Tạ Khinh Dung có chút mờ mịt hỏi.

Tiêu Hòa Lễ nhìn về phía Dung Dung vẻ mặt mờ mịt, dù không bất ngờ tới nhưng cũng có chút cảm thán, Dung Dung quả nhiên rơi vào tay giặc, tiếc cho đàn ông chất lượng tốt như Trầm Dật.

"Trên thực tế, khi cậu chọn tha thứ cho Mộc Hãn, tớ đã dự liệu đến ngày hôm nay, thử hỏi có ai sẽ tha thứ cho người phụ nữ thông đồng với hôn phu của mình đây? Tớ sẽ không, sẽ hận người kia cả đời, dù không hận, cũng sẽ không muốn qua lại với nàng nữa."

"Nhưng..." Tạ Khinh Dung định phản bác, thế nhưng rất nhanh bị Tiêu Hòa Lễ nhanh mồm nhanh miệng cắt lời.

"Nhưng, cậu không chỉ tha thứ nàng, còn khôi phục tình bạn trước đây với nàng, lúc biết nàng có tình cảm như vậy với mình, cậu cũng không tách nàng ra, ngược lại ngươi còn để nàng về nhà cùng, rõ ràng là cậu đang dung túng tình cảm, sự ỷ lại của nàng với cậu, chính cậu chưa từng phát hiện ra, sự dung túng của cậu đối với nàng sớm đã vượt qua phạm vi bạn bè."

"Dù là vượt qua phạm vi bạn bè, cũng có thể là vì mình coi nàng là em gái, trở thành người thân..." Tạ Khinh Dung tiếp tục biện hộ.

"Em gái nảy sinh tình cảm như vậy với cậu, nhưng cậu hình như không có cảm giác chống cự quá lớn, cậu xác định chỉ coi nàng là em gái sao? Vậy cậu nói đi, vì sao cậu một chút cũng không tâm động với Trầm Dật, không hợp lý! Vậy đổi thành một hướng khác, nếu như Mộc Hãn hiện tại không thích cậu mà thích người khác, cậu thử nghĩ một chút xem, cảnh tượng nàng ở cùng một chỗ với người khác, trong lòng cậu có cảm thấy rất khó chịu hay không?" Tiêu Hòa Lễ đột nhiên phát hiện Dung Dung cực kỳ trì độn với tình cảm.

Tạ Khinh Dung nhớ tới cảnh Mộc Hãn và Trang Ỷ Mộng quần áo không chỉnh tề ở cùng một chỗ, xác thực rất khó chịu.

"Có lẽ, tôi thực sự..." Đối với Mộc Hãn có biến chất tình cảm, thế nhưng bắt đầu từ lúc nào đây? Vì sao bản thân không nhận ra dù chỉ một chút vậy?

"Không phải có lẽ nữa, mà là có." Tiêu Hòa Lễ thấy vẻ mất hồn mất vía của Dung Dung thì biết nàng thực sự đã bị mỹ nhân rắn rết Mộc Hãn câu đi, bất quá Tiêu Hòa Lễ cũng không định để Mộc Hãn tiện nghi như thế.

"Giờ cậu dự định làm sao?" Tiêu Hòa Lễ hỏi.

Tạ Khinh Dung lắc đầu, tuy rằng trong lòng biết mình cũng có tình cảm vượt qua bạn bè với Mộc Hãn, thế nhưng cũng cần thời gian tiêu hóa, hiện tại trong đầu hoàn toàn không có dự định gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play