"Kim Linh, con quỳ xuống cho ta!" Mẹ Kim Linh - Trương Dao Thanh, dùng ngữ khí nghiêm khắc chưa từng có ra lệnh.

Kim Linh sửng sốt, cô rất bất ngờ. Mẹ cô là người không dễ nóng giận, không ngờ người có tri thức hiểu lễ nghĩa như mẹ cũng sẽ có lúc hung thần ác sát. Có cần nghiêm trọng như vậy không, Kim Linh nhìn những người có mặt, ngoại trừ Trang Văn Huệ mặt không biểu tình, các trưởng bối khác đều là một vẻ rất nghiêm nghị, trận cảnh này thật sự rất nghiêm túc. Kim Linh làm vẻ mặt xin giúp đỡ nhìn về phía Trang Văn Huệ, đáng tiếc Trang Văn Huệ làm như không thấy đối với vẻ đáng thương giả tạo của Kim Linh. Kim Linh lại nhìn sắc mặt âm trầm của mẹ mình, trong lòng âm thầm kêu khổ, lập tức quỳ xuống. Lớn như vậy nhưng vẫn là lần đầu tiên bị xử phạt về thể xác, còn ở lứa tuổi này thực sự rất không vẻ vang. Kim Linh đáng thương nhìn về phía Trang Ỷ Mộng, một vẻ cầu an ủi.

Trương Dao Thanh phản ứng lớn như vậy Trang Ỷ Mộng cũng có chút bất ngờ, trong ấn tượng của cô, mẹ Kim Linh và Kim Linh là hai người tuyệt đối tương phản. Trương Dao Thanh có tri thức hiểu lễ nghĩa, tính cách ôn hòa, là người phụ nữ tốt lành tinh khiết có vẻ đẹp và đức hạnh truyền thống Trung Quốc, ăn nói ôn hòa nhỏ nhẹ, một phụ nữ phi thường ôn nhu. Kỳ thực là vì Trương Dao Thanh có tri thức hiểu lễ nghĩa, cho nên mới thấy có lỗi với Trang gia gấp đôi nên phản ứng mới lớn như vậy. Bà nghĩ Kim Linh bản thân đồng tính luyến ái thì thôi, còn muốn kéo theo người thừa kế chính thức của Trang gia người ta xuống nước, thực sự quá ghê tởm.

"Em dâu, là chúng ta dạy con gái không nghiêm, chúng ta có lỗi với em, em dâu nói xem nên làm sao, dù là chặt đứt chân Kim Linh chúng ta cũng không có ý kiến." Mụ mụ Kim Linh, Trương Dao Thanh rất hổ thẹn nói với Trang Văn Huệ, một vẻ toàn bộ do em làm chủ.

"Chị dâu, không nghiêm trọng như vậy, đây cũng không hoàn toàn đều là lỗi của Linh Linh, tiểu Mộng cũng có lỗi, hai đứa trẻ này đều là bảo bối của em, chuyện tới nước này, đánh gãy uyên ương sợ là không thể thực hiện được, em chỉ hy vọng có thể đưa ra một phương án." Trang Văn Huệ cầm tay Trương Dao Thanh, vỗ nhẹ nhẹ mu bàn tay để nàng thoải mái một chút, sự việc không nghiêm trọng đến mức như vậy.

Trương Dao Thanh vốn tưởng rằng Trang Văn Huệ sẽ kiên quyết gậy đánh uyên ương, không ngờ em dâu cởi mở mà cho phép, điều này làm cho Trương Dao Thanh trấn định không ít. Em dâu không tức giận là tốt rồi, nếu không sau này bản thân thật không biết lấy mặt mũi đâu nhìn nàng.

"Hai đứa trẻ này là chúng ta nhìn lớn lên, trong đầu nghĩ em ta đều biết. Chuyện tới nước này, Văn Huệ, cô nói làm sao thì làm như thế, đây là do Kim gia chúng tôi có lỗi với Trang gia." Kim lão gia tử cũng nhanh chóng tán thành phụ họa cho thấy lập trường của bản thân ông. Trang Văn Huệ xử trí Kim Linh thế nào, ông không hề ý kiến.

Trang Văn Huệ biết, sự quan tâm của trên dưới Kim gia đối với chuyện Kim Linh có đồng tính luyến ái hay không cũng không phải cao, chuyện này phải kể công cho quá khứ “huy hoàng” trước đây của Kim Linh, mọi người đối với Kim Linh làm một ít chuyện kinh thế hãi tục gì đó đều có sức chống cự cùng khả năng miễn dịch nhất định. Ngược lại, trên dưới Kim gia đều nghĩ đuối lý chính là Kim Linh và Kim gia, đây là hiệu quả mà Trang Văn Huệ muốn. Ngày sau nếu Kim Linh có mới nới cũ thì Kim gia cũng nhảy ra phản đối đầu tiên, khi đó bản thân muốn xử trí Kim Linh thế nào cũng được. Sự thực chứng minh, ăn cỏ gần hang xác thực sẽ hậu họa vô cùng.

"Trang gia chúng ta chỉ còn lại có một đứa trẻ là tiểu Mộng, huyết mạch Trang gia tuyệt đối không thể đứt ở chỗ này." Lúc Trang Văn Huệ nói những lời này, dừng một chút.

"Đúng vậy..." Trương Dao Thanh xấu hổ phụ họa, vấn đề là các nàng đều là phụ nữ, làm sao sinh con đây? Cách nghĩ của Trương Dao Thanh tương đối đơn giản và bảo thủ..

"Dì à, yên tâm đi, đến lúc đó đi thụ tinh nhân tạo, dù sao khoa học phát triển như thế, muốn một đứa con không khó." Kim Linh nhanh chóng nói, cô làm sao không biết then chốt của cả nhà ở ngay trên người dì cô, dì cô nói là được, nói không được là không được.

"Biện pháp này cũng được ." Một đám người Kim gia hùa theo, vấn đề quan trọng nhất đã được giải quyết, Trang gia có người nối dõi rồi, Kim gia cũng sẽ không còn trách nhiệm lớn với hương hỏa của Trang gia. Thật ra nhìn kỹ thì người nhà họ Kim đột nhiên nghĩ Kim Linh và Trang Ỷ Mộng cùng một chỗ cũng không khó có thể tiếp thu như vậy.

"Vấn đề này cũng không phải quá lớn, tôi lo lắng nhất là việc Linh Linh có thể định tâm hay không..." Trang Văn Huệ muốn nói lại thôi, tất cả mọi người hiểu nội dung, sẽ không cần phải nói quá rõ ràng.

Mọi người lại rơi vào trầm tư, Kim Linh này như ngựa hoang, buộc không được, ai cũng không thể cam kết sau này Kim Linh có thể ngoan ngoãn. Vì thế mọi người lại bắt đầu nghĩ, Kim Linh thực khốn nạn, trêu chọc ai không trêu, lại đi trêu chọc người thân, không phải muốn mọi người Kim gia khó xử sao?

Kim Linh nhìn những người thân nhà mình nhìn nàng thở dài thở ngắn, rất rõ ràng không có một người nhìn nàng một cách tự tin tưởng, người duy nhất tin tưởng nàng là đứa em Vi Vi đã bị dì cho về phòng. Kim Linh phiền muộn, lẽ nào bản thân đối nhân xử thế thất bại như thế sao?

"Dì, con xin thề, con đối với tiểu mộng là nghiêm túc, thật hơn trân châu, sau này sẽ đối xử toàn tâm toàn ý với cô ấy, sẽ chiếu cố chu đáo tiểu Mộng." Kim Linh rất nghiêm túc nói.

Thế nhưng sự bảo đảm của nàng vẫn không thể làm cho toàn bộ mọi người tin tưởng, điều này làm cho Kim Linh tức giận, người nhà cái gì chứ, cũng không tin mình!

"Các người cũng chưa từng thấy con nghiêm túc, làm sao biết con sẽ không nghiêm túc đây?" Kim Linh không phục hỏi.

"Chính là chưa từng thấy chị nghiêm túc, cho nên mới không biết được chị có thể nghiêm túc hay không." Kim Húc bỏ đá xuống giếng nói, bị Kim Linh hung hăng trừng một cái.

"Nhóc, trước đây chú không phải cũng giống tôi, thậm chí còn phong lưu hơn, chú có thể lãng tử quay đầu, tôi lẽ nào lại không được?" Kim Linh đem Kim Dục ra làm chứng.

Kim Dục trợn mắt nhìn Kim Linh, nhóc tự nói mình là được rồi, còn kéo ta xuống nước làm gì. Phải hiểu nữ vương bệ hạ nhà hắn không thích nghe đến tình sử quá khứ của hắn nhất.

"Không phải tất cả lãng tử đều có thể quay đầu." Trang Văn Huệ lạnh lẽo nói một câu, thuận tiện lạnh lùng liếc Kim Dục, Kim Dục cười nịnh nọt với Trang Văn Huệ.

Kim Linh nhìn về phía Trang Ỷ Mộng, Trang Ỷ Mộng cư nhiên cũng là thần sắc hoài nghi, điều này làm cho Kim Linh phẫn nộ. Xem ra ngày hôm nay không chứng minh với mọi người chân tâm của bản thân, thì khỏa chân tình này sẽ bị một đám người đàm tiếu.

"Con quyết định nếu phải sinh con, trứng của tiểu Mộng thụ tinh xong thả vào trong cơ thể con, do con mang thai, để con sinh ra đứa nhỏ." Kim Linh nghĩ dùng miệng nói vô dụng, cần phải lấy việc thật để nói.

Trang Ỷ Mộng đáp ứng Trang Văn Huệ sẽ sinh một đứa con, cô không nghĩ tới chuyện lâu dài như vậy, mà lúc Kim Linh nói ra kế hoạch này, Trang Ỷ Mộng phải thừa nhận bản thân rất bất ngờ.

Không chỉ Trang Ỷ Mộng rất bất ngờ, mà từ trên xuống dưới Kim gia đều rất bất ngờ. Lúc này bọn họ đối với chân tâm của Kim Linh đã tin tám phần, phải hiểu được Kim Linh này từ nhỏ đã tương đối tư lợi, nàng yêu tất cả mọi thứ trên người bản thân, bao gồm vóc người, thậm chí có điểm đạt trình độ tẩu hỏa nhập ma. Nàng trước nay vẫn duy trì một nguyên tắc, chính là lợi ích của bản thân kiên trì giữ gìn, ai dám làm hư hao lợi ích của nàng sẽ bị kiên trì trả thù, cho tới bây giờ không từng làm một chuyện làm hại mình lợi người khác, nhiều lắm là làm một ít chuyện lợi người lợi ta, cho nên đồng ý hi sinh vì Trang Ỷ Mộng mà sinh con, còn mang thai hộ, đối với Kim gia mà nói, thực sự là lần đầu tiên.

Kim Linh nhìn biểu tình kinh ngạc của mọi người thì không khỏi âm thầm đắc ý, rốt cục tin chưa, phải tin rằng Kim Linh này cũng là một người có thể hi sinh vì yêu, thế nhưng vừa nghĩ đến vóc người khủng long sau khi mang thai thì Kim Linh cảm thấy rất đáng sợ, thấy bản thân hi sinh lớn rồi. Nhưng vừa nghĩ đến khả năng sinh ra một đứa trẻ giống Mộng Mộng thì Kim Linh lại không còn bài xích, thậm chí nghĩ bản thân thật vĩ đại.

"Em dâu, em yên tâm, nếu như Kim Linh còn vô liêm sỉ giống như trước kia, ta là người đầu tiên chặt đứt chân chó của nó !" Ba ba Kim Linh tạm thời tin Kim Linh, quyết định đứng ra bảo chứng cho Kim Linh.

"Kim gia và Trang gia thân càng thêm thân cũng là chuyện tốt." Kim Húc nghĩ náo nhiệt đã tương đối, hắn rất chờ mong dáng vẻ lúc chị hắn mang thai, có gì thú vị hơn so với xem người thích trang điểm làm trò hề đây?

"Tạm thời tin tưởng Linh Linh có thể lãng tử quay đầu." Trang Văn Huệ cũng nhả ra. Bà cũng từng sinh con, biết sinh một đứa con không dễ dàng, mà Kim Linh có thể chủ động nhận phần khổ cực này, đối với tiểu Mộng mà nói cũng là một chuyện tốt.

Trang Ỷ Mộng phát hiện từ đầu tới đuôi cũng không có chuyện của mình, toàn bộ quá trình công khai đều đơn giản và dễ dang hơn nhiều so với cô lường trước, có thể đều tại hình tượng của Kim Linh trong cảm nhận của người Kim gia quá tệ. Kỳ thực phải nói, Kim Linh mới là người bị mình bẻ cong, tuy rằng Kim Linh chủ động tới trêu chọc mình, thế nhưng phải thừa nhận Kim Linh đã nhận toàn bộ chỉ trích. Thật ra Kim Linh hoàn toàn có thể biện bạch cho bản thân, thế nhưng Kim Linh không làm như vậy.

"Nếu dì đã nói như vậy, con có thể đứng lên rồi đi?" Kim Linh nhìn về phía Trương Dao Thanh hỏi. Người ta da mịn thịt mềm, sao chống lại nổi quỳ như thế đây?

"Ừ, thân càng thêm thân cũng là tốt, Linh Linh sau này không cho khi dễ tiểu Mộng, không thể tiếp tục hồ đồ giống như trước..." Mỗi gia đình đều có bà nội cưng chiều cháu trai và cháu gái, Kim lão phu nhân cũng không ngoại lệ. Tuy rằng miệng thì giáo huấn Kim Linh, thế nhưng tay đã đỡ Kim Linh dậy, còn dự định cởi tất chân cho Kim Linh, xem có quỳ bị thương hay không.

Nhưng Kim Linh là người biết bảo vệ hình tượng cho mình, bị người nhiều tuổi như vậy cởi tất chân thì thành cái gì. Không cho cởi, nàng phải về phòng cho vợ yêu nhà mình thương mới được.

"Tới đây, tiểu Mộng tới bên bà nội..." Kim lão phu nhân nhanh chóng gọi Trang Ỷ Mộng đến, trong lòng rất thỏa mãn với cô cháu dâu này. Kim Linh tuy rằng trước đây hoa tâm rối tinh rối mù nhưng vẫn là đứa cháu đầu tiên trong nhà của bà, còn mang về cô nương tốt, trong lòng lão phu nhân sao lại không vui mừng đây?

Trang Ỷ Mộng nghe lời tiêu sái đến chỗ Kim lão phu nhân, dù sao cũng là trưởng bối quen thuộc, Trang Ỷ Mộng cũng sẽ không câu nệ. Trang Ỷ Mộng nói chuyện phiếm với Kim lão phu nhân, không bao lâu sau đã bị Kim Linh kéo về phòng.

Kim Linh còn chờ Trang Ỷ Mộng xoa đầu gối cho mình đây! Còn muốn cầu được khen ngợi, nàng nghĩ biểu hiện ngày hôm nay của mình phải nói là xuất sắc.

Hết chương 111

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play