Đoàn người Mộc Hãn đi rồi, phòng khách trở nên trống không, bố Tạ dụi tàn thuốc.
"Con và Mộc Hãn bắt đầu lúc nào?" Tạ ba mở miệng hỏi, ông là người rất truyền thống, thế nào cũng không hiểu hai nữ nhân làm sao yêu nhau, ông nghĩ tình cảm giữa nữ nhân nhiều nhất chỉ là tình chị em.
"Nhiều năm trước, khi phát hiện tình cảm của chúng con bắt đầu biến chất, con cũng từng khủng hoảng, con nỗ lực dùng Lý Dương ngăn chặn tình cảm này, thế nhưng ba năm nỗ lực cũng không thể làm con yêu Lý Dương. Con nghĩ như vậy đối với Lý Dương không công bằng cho nên mới không kết hôn với hắn. Bởi vì sợ ba và mẹ khổ sở, con đã rất nỗ lực đấu tranh, vẫn không dám ở cùng một chỗ với nàng, thậm chí con đã chuẩn bị tâm lý một mình sống cô độc quãng đời còn lại. Thế nhưng khi gặp lại Mộc Hãn, cùng Mộc Hãn tách ra ba năm chỉ làm cho con càng thêm rõ ràng, con không làm được. Sau mấy tháng gặp lại, chúng con mới chính thức cùng một chỗ." Tạ Khinh Dung không thể nói cho cha mẹ chuyện thật, cho nên cô chọn nói dối cha mẹ. Kì thực lớn bằng này, đây là lần đầu tiên cô nói dối cha mẹ, trong lòng có chút hổ thẹn, cô biết trong lòng cha mẹ lúc này tuyệt đối không dễ chịu.
Mẹ Tạ nghe vậy, nước mắt không khỏi rơi xuống, càng nghĩ càng khổ sở, hóa ra đây là nguyên nhân con gái ba năm không kết hôn, nghĩ đến đây Tạ mẫu lòng chua xót. Hóa ra con gái từng thống khổ đấu tranh như vậy, ba năm nay bà nhìn ra được, Dung Dung sống qua không vui, mấy tháng gần đây sống mới tốt hơn rất nhiều. Mẹ Tạ không muốn con gái sống quá khổ cực, trong lòng có vài phần mềm đi, thế nhưng vừa nghĩ đến sau này con gái có thể sẽ bị người chỉ trỏ, không thể sinh con đẻ cái thì trong lòng khó chịu đến hoảng, vẫn không có cách nào lập tức tiếp thu sự thật tàn khốc như vậy.
Lúc bố Tạ thì tâm tình trở nên trầm trọng thêm, lại cầm ra một cây thuốc, ông biết nếu như bản thân kiên trì phản đối, con gái luôn hiếu thuận vẫn sẽ thỏa hiệp với mình, chỉ là bố Tạ không đành lòng để con gái ẩn nhẫn thống khổ như vậy, nhưng vừa nghĩ đến sau này cuộc sống của con gái đã định trước sẽ khác với nữ nhân khác thì ông không cách nào tiếp thu.
"Ta và mẹ con vẫn không cách nào tiếp thu, nếu còn muốn nhận ta và mẹ thì con chặt đứt quan hệ với Mộc Hãn." Tạ ba lần đầu tiên dùng ngữ khí lộng quyền như vậy với Tạ Khinh Dung, ông không muốn tiếp tục trọng tâm câu chuyện này với con gái, ông sợ phần phía sau của câu chuyện này.
Tạ Khinh Dung đã sớm ngờ tới cha mẹ có đau lòng bản thân hơn nữa cũng sẽ không nhanh chóng tiếp thu quan hệ của mình và Mộc Hãn, thế nhưng nghe thấy ba nói cường ngạnh không chừa chỗ trống như vậy thì lòng của cô vẫn quặng đau một chút. Cô không cách nào thực hiện lựa chọn khó khăn: hai người thân nhất với người yêu, cô tương đối tham lam, muốn có cả vây cá lẫn tay gấu, cho nên Tạ Khinh Dung đồng thời cũng chọn sách lược lấy lùi làm tiến.
"Ba mẹ, các người muốn con buông bỏ Mộc Hãn, con sẽ không làm trái ý các người, các người và Mộc Hãn đều là người con yêu nhất, con sẽ nói rõ với Mộc Hãn, nàng sẽ hiểu cho con ..." Tạ Khinh Dung nói, giọng bắt đầu nghẹn ngào, cha mẹ và Mộc Hãn, bất luận bên nào, cô đều luyến tiếc.
"Dung Dung..." Từ nhỏ đến lớn, mẹ Tạ chưa từng thấy con gái thống khổ như vậy, mẹ Tạ xót cực kỳ, trong lòng càng thêm khó chịu, cũng chảy nước mắt theo.
Tuy rằng Dung Dung đáp ứng xa Mộc Hãn, nhưng nhìn con gái khó chịu như vậy, bố Tạ dù truyền thống cũng có chút không xác định quyết định của chính mình có đúng hay không.
"Con không sao, con về phòng trước." Tạ Khinh Dung hồng con ngươi, miễn cưỡng cười xoa dịu mẹ Tạ, sau đó vào phòng.
Trong mắt mẹ Tạ, rõ ràng con gái trong lòng thống khổ cực kỳ nhưng vẫn không muốn để cho bọn họ lo lắng, mẹ Tạ vì con gái ẩn nhẫn mà tâm đều đau nát. Bà chỉ có một đứa con gái, không cần con gái đại phú đại quý, chỉ hy vọng con gái có thể vui vui vẻ vẻ sống cuộc sống của người bình thường là được, sao lại biến thành như vậy đây?
Lòng bố Tạ nặng như một tòa núi lớn đè ép, con gái duy nhất của hắn, hắn so với bất cứ ai đều mong muốn con gái có thể hạnh phúc, thế nhưng hạnh phúc của con gái thực sự có thể có từ chỗ một nữ nhân khác sao?
Tạ Khinh Dung vào phòng, tâm tình của cô rất trầm trọng, cũng có chút áy náy, bởi vì cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện buông bỏ Mộc Hãn, cho nên một bộ dạng vừa rồi là diễn cho cha mẹ xem. Khi thấy mình thực sự trải qua thời gian không vui thì cha mẹ sớm muộn cũng sẽ thỏa hiệp. Bởi vì bọn họ yêu mình, vô luận thế nào, mình chọn sống nửa đời sau cùng một nữ nhân đối với cha mẹ mà nói cũng là một loại tiếc nuối, cho nên Tạ Khinh Dung có chút áy náy. Tạ Khinh Dung mở cửa sổ phòng, hít sâu một hơi, sau này càng cần hiếu thuận với cha mẹ mới được.
Tạ Khinh Dung gọi một cuộc điện cho Mộc Hãn, nàng không muốn Mộc Hãn lo lắng, cũng sợ Mộc Hãn sẽ bất an.
Mộc Hãn xuống khỏi xe thì chạy tới dưới lầu Tạ gia, lúc này xác thực nàng rất không an ổn, mặc dù hiện tại nàng không thể ở bên người Dung Dung, nàng cũng mong muốn bản thân có thể ở gần Dung Dung một ít, khi nàng nhìn thấy phòng Dung Dung sáng đèn thì nàng biết Dung Dung và cha mẹ nàng đã nói chuyện xong, nàng rất khẩn trương trong lòng, nàng không biết kết quả thế nào, cho nên khi điện thoại kêu, nàng lập tức nhận.
"Thế nào?" Mộc Hãn có chút khẩn trương hỏi.
"Bọn họ tạm thời vẫn không thể tiếp thu, cho mình một chút thời gian, mình sẽ xử lý tốt, tin tưởng mình." Tạ Khinh Dung nhẹ nhàng nói.
Tiếng của Tạ Khinh Dung truyền tới tai Mộc Hãn, có loại ma lực làm cho Mộc Hãn an tâm khó hiểu, thế nhưng Mộc Hãn còn có chút lo lắng.
"Dung Dung, nếu như cha mẹ của cậu vẫn không chịu cho chúng ta cùng một chỗ thì làm sao?" Đây là tình huống xấu nhất, cũng là chuyện Mộc Hãn sợ nhất, bởi vì nàng không tự tin đến lúc đó Dung Dung sẽ chọn bản thân.
"Chúng ta nhất định sẽ cùng một chỗ, bọn họ yêu mình." Tạ Khinh Dung không hy vọng Mộc Hãn suy nghĩ miên man.
"Dung Dung, nếu như thực sự đến lúc đó, dù cậu chọn cha mẹ, mình cũng có thể thông cảm." Mộc Hãn kỳ thực muốn nói, Dung Dung, cậu nhất định không thể buông bỏ mình, bởi vì mình chỉ có cậu. Thế nhưng đến bên mép nàng liền nói không nên lời, nàng nói như vậy thì quá ích kỷ, nàng không muốn tăng áp lực cho Dung Dung, không muốn ở lúc đó Dung Dung thực sự không thể chọn, cho nên lúc Mộc Hãn nói lời này, nước mắt lại trượt xuống.
Một người yêu mình vài chục năm, Tạ Khinh Dung không muốn làm Mộc Hãn thất vọng.
"Mộc Hãn, mình đáp ứng cậu, bất luận thế nào cũng sẽ không buông tay cậu, mình nói được thì nhất định sẽ làm được, chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau." Tạ Khinh Dung muốn cho Mộc Hãn một ít lòng tin.
Mộc Hãn tin tưởng mọi lời nói của Tạ Khinh Dung đều là sự thật, Mộc Hãn ngừng khóc.
"Dung Dung, mình chờ cậu." Mộc Hãn vẫn nghĩ, bản thân gặp được Dung Dung là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời.
"Ừ." Tôi sẽ không để cậu chờ quá lâu, Tạ Khinh Dung ở trong lòng trịnh trọng hứa hẹn với Mộc Hãn.
Một buổi tối này, Mộc Hãn ở dưới lầu Tạ Khinh Dung đứng một buổi, nàng chỉ là muốn gần Dung Dung một ít.
Tạ Khinh Dung vì không để cha mẹ lo lắng, cô xin nghỉ phép dài hạn, không đi đâu cả, chỉ ngốc ở nhà. Tuy rằng thoạt nhìn tất cả như thường, ăn bình thường, làm việc và nghỉ ngơi bình thường, cũng đi gặp mặt mà vợ chồng họ Tạ an bài, ngoan ngoãn nghe lời, đối với người đàn ông khách khí đến không để cho hai người già khó xử, nhưng cũng khách khí quá phận cự tuyệt nam nhân xa ngoài vạn dặm. Cũng không còn nhìn thấy con gái cười nữa, con gái không vui, thực sự rất không vui, tuy rằng nàng tỏ vẻ không việc gì, thế nhưng lúc một mình thì đờ ra, mẹ Tạ và bố Tạ thấy trong mắt thì thập phần không dễ chịu. Bọn họ muốn con gái có cuộc sống của người bình thường, tuyệt đối không phải muốn con gái sống như con rối nhu thuận, cứ như mất đi linh hồn, cho nên bọn họ nhiều lần tự hỏi bản thân, bọn họ làm như vậy rốt cuộc đúng hay không đúng, thế nhưng nhìn con gái từ từ gầy gò đi, bọn họ lại càng dao động.
"Lão già, Dung Dung như vậy, tôi rất khó chịu." Mẹ Tạ nói với bố Tạ, nàng nghĩ nếu như Dung Dung ở cùng Mộc Hãn sẽ vui vẻ thì mặc kệ để các nàng cùng một chỗ đi. Mộc Hãn cũng là đứa trẻ bà nhìn từ nhỏ đến, cách làm người mình cũng yên tâm, ít một con rể thì ít một con rể đi, thêm con gái cũng tốt.
"Đau dài không bằng đau ngắn, qua một trận này là tốt thôi, thời gian dài qua đi, Dung Dung có lẽ có thể buông xuống." Trong lòng bố Tạ phụ làm sao không khó chịu, những lời này của hắn không chỉ đang trấn an vợ, kỳ thực cũng đang trấn an bản thân mình, bởi vì hắn biết rõ tình cảm nhiều năm như vậy của Dung Dung và Mộc Hãn không có khả năng nói buông là có thể buông.
"Dung Dung có thể thì đã buông xuống từ ba năm trước. Lão già, chúng ta coi như thôi, con cháu tự có phúc của con cháu, đứa trẻ Mộc Hãn kia là chúng ta nhìn lớn lên, rốt cuộc cũng là một đứa trẻ tốt, cũng có thể yên tâm một ít, kỳ thực mấy ngày nay tôi suy nghĩ rất nhiều, mặt mũi và vân vân đều là thứ yếu, quan trọng nhất là Dung Dung phải sống vui vẻ, tôi sợ nhất chính là sau khi Dung Dung già rồi không có ai bên cạnh, chúng ta muốn ôm cháu, theo tính tình hiếu thuận của Dung Dung cũng không phải việc gì khó, dù sao hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển như thế..." Mẹ Tạ buông lỏng, từ lúc biết việc này bà đã mất ngủ vài buổi tối, thương cảm cho tấm lòng cha mẹ thiên hạ.
Bố Tạ không trả lời, kỳ thực trong lòng hắn có chút buông lỏng, chỉ là truyền thống trong hắn vẫn không qua được trong tư tưởng kia.
Mẹ Tạ thấy bố Tạ không hé răng thì thở dài một hơi, nàng biết trong lòng bạn già cũng không chịu nổi, cũng không bắt buộc hắn, bất quá nàng nghĩ bạn già sớm muộn gì cũng sẽ thỏa hiệp, bởi vì bọn họ đều thương yêu con gái.
Bố Tạ phiền muộn hoảng hốt, hắn định lên sân thượng châm điếu thuốc, khi hắn lên sân thượng, thấy con gái cũng ngồi ở sân thượng. Con gái đang nhìn phương xa, ánh mắt không có tiêu cự, gương mặt còn dấu nước mắt chưa khô, một màn ưu thương như vậy làm cho tim bố Tạ quặn đau, trong nháy mắt này, tất cả kiên trì trong lòng bố Tạ đều đổ nát. Lúc này, bố Tạ nghĩ cái gì đều không trọng yếu, trọng yếu nhất là con gái có thể vui vẻ.
Bố Tạ nhẹ nhàng ho khan một chút, Tạ Khinh Dung tay hoảng chân loạn lau nước mắt, tựa hồ không muốn làm cho cha mẹ lo lắng.
"Ngày mai, con bảo Mộc Hãn tới nhà một chuyến." Bố Tạ rốt cục ra một quyết định gian nan.
Tạ Khinh Dung có chút nghi hoặc nhìn về phía bố Tạ, cô không xác định được ba ba nhà mình là buông lỏng hay muốn tạo áp lực cho Mộc Hãn, tuy rằng trực giác Tạ Khinh Dung mách bảo khả năng trước lớn hơn một chút, thế nhưng trước khi chưa xác định, Tạ Khinh Dung không dám quá cao hứng, bởi vì cô sợ vui mừng không công.
"Không phải con dự định cùng một chỗ với nó sao? Phải dẫn về gặp người lớn trong nhà chứ ..." Bố Tạ vừa nghĩ đến con rể là nữ thì trong lòng rất không được tự nhiên, cho nên lúc bố Tạ nói những lời này thì biểu tình thập phần lúng túng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT