Từ ngày offline ấy, Mạc Ly cùng Lâu thư bắt đầu những ngày tháng ở chung.

Mạc Ly nấu ăn khéo tay, sắc, hương,vị đều hấp dẫn, Lâu Thư mỗi lần ăn đều ăn uống cực kỳ tận hứng, thế nhưng lo lắng vị kia nhà mình khổ cực, nên mỗi lần Mạc Ly nấu cơm đều chỉ cho nấu ít thôi, đối với nam nhân không uống rượu mà nói, bàn cơm ba món vậy là đủ, huống chi Mạc Ly sức ăn nhỏ, mỗi lần chỉ non nửa chén cơm đã no rồi.

Mạc Ly làm thiết kế nội thất, căn nhà nhỏ của hai người được thiết kế vô cùng nhã nhặn, ấm áp. Lâu Thư thích nhất nằm ở sô pha phòng khách, chỉ cần cửa thư phòng hé ra là hắn đã có thể thấy được hình dáng chăm chú làm việc của Mạc Ly, nhất là cái gáy trắng nõn thẳng tắp hắn đã thèm nhỏ dãi bấy lâu nay.

Lâu Thư mở TV, kết quả mở ra một đoạn ngắn tình cảm mãnh liệt của phim truyền hình, hắn bực tức xem. Mạc Ly trong thư phòng đi ra lấy nước, nghe thấy thanh âm kỳ quái trong TV thì liếc mắt xem, kết quả nhìn thấy hình ảnh khiến khuôn mặt đỏ bừng, chén trà trong tay cũng rơi xuống đất.

Ánh mắt nóng bỏng của Lâu Thư dán chặt vào Mạc Ly, tư thế này như là muốn đem Mạc Ly ra xử tử tại chỗ. Mạc Ly mất tự nhiên khom lưng nhặt chén trà, “Em… Em trở lại thư phòng…” Nói xong liền quay lưng bỏ chạy, đóng cửa thật chặt.

Lâu Thư đứng giữa phòng khách thở dài, trong lòng nói, nếu như anh muốn ăn em thì đã sớm ăn rồi, không phải vẫn một mực chờ em sao.

Nhớ ra âm thô mới nhận được còn chưa nghe, Lâu Thư tắt TV, mở laptop, nghe xong một hồi đột nhiên thấy không thích hợp, mở kịch bản ra mới biết bên trong có H, chủ dịch thụ thở gấp liên tục, nếu như là Mạc Ly, nếu như là Mạc Ly… Lâu Thư điều khiển chuột mở một folder tên là “Mạc Ly”, bên trong có một đoạn âm tần chưa tới 5 giây.

Mạc Ly không phối H, thế nhưng cũng có ngoại lệ. Năm ấy cậu thích Quân lâm thiên hạ, trong bộ kịch hai người chủ dịch, Mạc Ly đã dâng ra lần đầu tiên, ngày phát kịch, Quân Mạc CP lâu từ mặt đất bằng phẳng dựng lên, qua một giờ đã thành nhà cao tầng.

Cũng vì 5 giây này mà Lâu Thư mới như bị ma nhập, rất muốn tiếp cận Mạc Ly, lại biết Mạc Ly hóa ra thật sự thích Quân lâm, khi nhắc tới Quân lâm, thanh âm trước nay luôn trong trẻo lạnh lùng của cậu lại bất giác mang theo chút tiếu ý, dường như chính cậu cũng không biết.

Một lát sau, Mạc Ly từ trong thư phòng đi tới nhà bếp làm cơm, hai tai vẫn còn một tầng phấn hồng, Lâu Thư đứng ở cửa nhà bếp ngắm một lúc, đi qua ôm lấy thắt lưng Mạc Ly, hé ra đầu lưỡi liếm liếm khóe môi. Mạc Ly cứng ngắc một lúc thì nhẹ nhàng giãy ra, “… Xin lỗi… Buông ra… A…”

Lâu Thư quay sang thận trọng hôn lên đôi môi mỏng còn cố gắng cự tuyệt, từng tấc cắn lên da thịt yếu đuối mà mềm mại, không để cho Mạc Ly cơ hội chạy trốn, cái tay túm chặt lấy cái ót yếu ớt của cậu. Lâu thư tay kia vẫn cảm thấy không đủ, từ vạt áo dò xét đi vào.

Bàn tay hắn nóng rực, Mạc Ly cả kinh mở to hai mắt, sau đó nhắm mắt thật chặt, cắn lấy cái lưỡi đang xâm chiếm trong miệng cậu, mùi tanh khiến Mạc Ly sợ hãi, nam nhân cường thế trước mắt này tựa hồ không tính buông tha cậu.

Tay Lâu Thu mơn trớn da thịt hắn ngày đêm mong nhớ, cuối cùng chạm vào một điểm gồ lên, xoa nắn, vân vê, điểm bên kia của Mạc Ly bất giác cọ lên ngực hắn, Lâu Thư nở nụ cười, “Em không phải cũng có cảm giác sao, làm gì phải bày ra bộ dáng thanh cao?”

Ngay lập tức Mạc Ly cho Lâu Thư một cái tát, hổn hển chỉ vào cửa, rống giận: “Anh cút đi! Cút ngay—–“

Lâu Thư bị chọc tức một mạch đẩy Mạc Ly lên giường phòng ngủ, từ trên nhìn xuống, “Lão tử mỗi tối cùng em ngủ chung giường, muốn làm em thật lâu! Em không muốn thật sao? Vậy lão tử cũng không cần phải quản em khó chịu không!”

Vừa nói hắn vừa kéo áo sơ mi và quần, đè hai chân của Mạc Ly, một bên bắt lấy địa phương yếu đuối nhất kia, một bên tháo cà vạt trong ánh mắt Mạc Ly không thể tin nổi, trói hai tay cậu lại, Lâu Thư vỗ vỗ mặt cậu: “Bảo bối, hảo hảo hưởng thụ đi.”

Giãy dụa của Mạc Ly chính là thứ thuốc kích thích tốt nhất, Lâu Thư chỉ cảm thấy mình cứng không chịu nổi nữa, ngón tay ở trong cơ thể Mạc Ly bị hút chặt tới mức thiếu chút nữa tước vũ khí đầu hàng. Khi rút ngón tay ra, đỡ lấy vật cứng đặt tại cửa vào, Lâu Thư đình chỉ hôn môi: “Bảo bối, hảo hảo nhớ kỹ đêm nay!”

Khi đi vào, Mạc Ly liều mạng ngửa đầu ra sau, dường như không thể nào chịu đựng được đau đớn. Cậu mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng lại bị Lâu Thư hôn trụ, hai tay vẫn bị trói lên đỉnh đầu. Cậu chưa từng nghĩ tới chuyện trong kịch bản lại phát sinh trên người mình, thế nhưng vì sao không phải là ngươi tình ta nguyện, cậu nghĩ, em đều không phải một mực nỗ lực yêu anh sao, em đều không phải một mực nỗ lực để chúng ta gần nhau hơn sao, vì sao lại dùng phương thức này để giữ lấy em, đối với anh, chiếm hữu em quan trọng hơn tình yêu sao?

Mạc Ly hoảng hốt không thể ức chế được nước mắt, Lâu Thư hình như phát hiện ra cậu khóc, thả nhẹ động tác, thương tiếc hôn cậu, thế nhưng cậu đã không còn cảm giác, chỉ có tận lực thả lỏng để thừa nhận, cậu nhớ những đêm ở bên Lâu Thư, một người quái dị như hắn kể chuyện cười cho cậu nghe, hát mấy khúc hát thiếu nhi cho cậu cười, khi sét đánh cho cậu dựa vào, ôm chặt cậu… Nghĩ đến vậy, cậu đối với nam nhân trên người tựa hồ cũng không chống cự nữa, dường như chính cậu cũng không nhận ra cậu đã yêu Lâu Thư từ khi nào.

Khi tỉnh lại, Mạc Ly vẫn tựa ở trong lòng Lâu Thư, cảm nhận được nam nhân phía sau đang liếm lên vai cậu, cậu từ từ nhắm mắt, nhỏ giọng nói: “Lần sau nhẹ một chút… Anh như vậy, em đau…”

Lâu Thư bật dậy: “Để anh xem xem?”

Không đợi Mạc Ly cự tuyệt, Lâu Thư đã xốc chăn lên, đã bật hệ thống sưởi rất ấm rồi, da thịt bại lộ trong không khí không thấy lạnh. Vết tích đêm qua nhìn thấy rất rõ ràng Mạc Ly thấy bên trong bắp đùi mình đều một mảnh xanh tím, mà người kia… Cư nhiên lại khác xa…

Lâu Thư cười: “Làm sao bây giờ, Tiểu Ly, nơi này rất rất

ẩm ướt



Nói còn chưa hết câu đã bị Mạc Ly ném cho cái gối vào mặt, Lâu Thư cười hi hi chạy ra ngoài. Mạc Ly thực sự quá mệt mỏi, một lát sau lại lăn ra ngủ.

Ngày nào đó, có một tòa CP lâu sửa lại tên —– Dì(1) ơi, thúc thúc nói hắn ăn không có no

~Mạc Ly dùng sức kéo lỗ tai của Lâu Thư đang vùi đầu vào hõm vai cậu ra, đuôi lông mày trong trẻo nhưng lạnh lùng khơi mào thẩm vấn: “Ăn không no? Vậy anh tới chỗ người khác mà ăn cho no! Ví dụ như cái tiểu thụ gọi là Thanh Thanh kia ấy, hình như rất nguyện ý uy anh, ăn, cho, no!”

“Bảo bối, em đang ghen tị có đúng không?! Bảo bối, trời đất chứng giám anh chỉ muốn em uy anh thôi a a a a a! Bảo bối, không nên đánh vào mặt!”

Thương thay cho thúc, cũng coi như là cả đời khó có thể ăn no!

*Chú thích:

(1) Nguyên văn là A di, tức là dì. Thúc là chú, vợ chú là dì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play