Hồ tổng quản dẫn Chu Kỳ vào rồi cũng kiếm đại cái cớ chạy biến ra ngoài.
Trong chủ trướng chỉ còn lại Hiên Viên Phù, và Chu Kỳ.
Hiên Viên Phù vẫn ngồi yên không nhúc nhích, đầu khẽ ngẩng lên quan sát y.
So với dáng vẻ gầy yếu tái xanh khi còn ở Lũng Tây khi xưa, thì nay, tuy chỉ vận bố y đại chúng, nhưng dường như Chu Kỳ đã sống khá hơn nhiều lắm, chỉ rằng không biết mấy năm nay lưu lạc nơi nao, sắc mặt vốn đã nhợt nhạt lại càng thêm phần trắng bếch. Thời gian cũng chỉ để lại những dấu vết thật mờ nhạt trên khuôn mặt y, nếu bỏ qua vẻ hốc hác, đôi mắt lạnh nhạt, đoản sam sơ sài, thì chẳng khác là bao với thiếu niên đắc ý mới vào Lương Châu năm xưa.
Bất giác hít sâu một hơi, tầm mắt Hiên Viên Phù đưa lên, chạm vào tầm mắt y.
Đôi mắt hoa đào trong trẻo xinh đẹp tuyệt trần nguyên sơ giờ trở nên thật tĩnh lặng, tựa như giếng cổ sâu trong lòng Giang Nam, lại như đầm Hưu Chư tận cùng biển cát, chẳng dậy nổi nửa cơn gợn sóng.
Khuôn mặt y không biểu tình, chỉ chăm chú nhìn gã như đang đối diện với một kẻ xa lạ.
Rồi y nhẹ nhàng nói: “Vương gia vạn phúc.”
*
Cả chặng đường từ Gia Châu về phương bắc, Chu Kỳ đã tự hỏi không biết bao nhiêu lần, nếu gặp lại Hiên Viên Phù, y nên làm gì, nên nói gì mới có thể khuyên nhủ gã an phận thủ thường, trọn chức tận trách của đạo quân thần.
Dắt theo đủ loại tâm tư vào quân doanh của Tĩnh Tây Vương, chỉ thấy quân kỳ phấp phới, quân dung túc mục, sát khí vẫn ào ạt như trong dĩ vãng. Lại thấy ngoài chủ trướng Trương Khuê đang đứng, trong màn có Hồ tổng quản trông coi, nhất thời lòng y dấy lên thứ cảm xúc thật khó tả, đã bao nhiêu năm đi qua, lưu lưu chuyển chuyển, vậy mà những việc được chứng kiến, những người được tương phùng, dường như chưa hề thay đổi.
Cho tới khi được dẫn vào bên trong trướng, trông thấy Hiên Viên Phù.
Không biết có phải vì gã đang ngồi hay không mà so với thân hình to lớn vĩ ngạn trong ấn tượng xưa kia ấy, giờ đây trông gã gầy đi trông thấy. Lại gần mấy bước y mới giật mình thảng thốt, chẳng biết mấy năm nay gã đã gặp phải những chuyện gì, mà hai bên tóc mai đã điểm bạc, khóe mắt uốn lượn từng nếp nhăn nhàn nhạt, giữa hai hàng mày cũng lõm một đường nông cạn, cả thân y phục đen tuyền trước kia cũng trở nên xác xơ quá đỗi.
Khiến những thiết tưởng ban đầu của y, như “Nhiều năm không gặp, biệt lai vô dạng” hay “Đã lâu không thấy, ngài vẫn bình an chứ” đều ứ lại mà phải nuốt trở về, cuối cùng cũng chỉ ngây dại hai tiếng “vạn phúc” nghẹn ngào vô lực.
*
Thật lâu sau, Hiên Viên Phù mới gật đầu đáp lễ: “Dạo này Chu công tử thế nào?”
Chu Kỳ cười cười: “Nhờ phúc Vương gia, cũng không tệ lắm.”
Lòng rối bời là thế song khuôn mặt gã vẫn treo ý cười, vui vẻ như gặp lại bạn cũ lâu năm.
“Bản Vương cứ ngỡ ngươi sẽ trở về Giang Nam, nhưng tìm khắp cả Giang Nam mười sáu đạo vẫn chẳng bắt được tung tích nào của ngươi. Mấy năm nay, ngươi ở đâu?”
Gã hỏi thật nhẹ nhàng, song âm thanh lại ép xuống tới cực điểm, nếu đổi lại là người khác, e đã sớm lạc giọng rồi.
Chu Kỳ đan hai tay trong tay áo, dáng đứng thẳng tắp: “Bẩm Vương gia, hạ quan… bỉ nhân trồng trà ở Nhã Châu.”
Hiên Viên Phù hoảng hốt ngẩng đầu nhìn y, thần tình phức tạp. Chu Kỳ thấy vậy thì nhíu mày, y nhìn quanh trướng một vòng, cuối cùng dừng trên án kỷ trước mặt Hiên Viên Phù.
Bên cạnh đôi chén trà phỉ thúy, là một bao giấy dầu.
Chu Kỳ biết, bên trong là ba lạng Cam lộ Mông đỉnh.
Hiên Viên Phù mấp máy môi, chừng như muốn nói gì đó, nhưng rồi vẫn lặng thinh.
Chu Kỳ hiểu, cuối cùng cũng nhẹ hỏi: “Vương gia định khi nào thì quay về Lương Châu?”
Hiên Viên Phù buồn bực nhìn y, lặng mất quá nửa chén trà mới hỏi ngược lại: “Khi nào thì ngươi quay về Tây Thục?”
Chu Kỳ nhắm mắt, chầm chậm mỉm cười: “Nếu Vương gia không chê, Chu Kỳ nguyện trở thành trâu ngựa, suốt đời hầu hạ dưới trướng Vương gia.”
Lúc này đây nắm tay vẫn giấu dưới ống tay áo mới dần buông lỏng, gã gọi vọng ra: “Trương Khuê!”, khuôn mặt gã cũng chẳng vui sướng là bao, “Truyền lệnh xuống, khởi giá hồi Lương Châu.”
*
Chu Kỳ mang theo một thân nhuốm gió bụi, chỉ kịp tắm rửa qua loa đã bị nhét vào mã xa.
Cảnh vật bên ngoài vội vàng lao ra sau, để rồi bỗng dưng khiến y nhớ về mười mấy năm trước, mười mấy năm trước ấy xe nhẹ đường đơn, đai ngọc mũ trổ, một mình dấn thân vào Lương Châu, mà giờ đây, chỉ áo vải mộc mạc lại có mấy vạn thiết kỵ theo tòng, so ra cũng chỉ có thể thán một tiếng số mệnh vô thường.
Buồn vui trên đời nào ai thấu, cảnh vật thay đổi nào dễ tha…
“Đói không?”
Chu Kỳ đang mải thương cảm sự đời thì đột nhiên Hiên Viên Phù cất tiếng hỏi.
Thoáng ngẩn người, Chu Kỳ lắc đầu, “Cũng bình thường.”
Hiên Viên Phù lấy thực hạp từ trong góc xe, bày ra trước mặt y: “Đều là điểm tâm bình thường trong phủ, ngươi ăn tạm đi.”
Y nhìn hộp điểm tâm hiếm hoi lắm mới xuất hiện ở Lũng Tây, sau thì chăm chăm nhìn gã, cười hỏi: “Sự việc của Giang Ước, Vương gia đã điều tra rõ chưa?”
Gã bốc một chiếc cho vào mồm, miếng bánh vừa vào đã tan, ngọt, xốp, mềm, vậy mà gã lại nhịn chẳng đặng mà nhíu chặt mày, “Chuyện trước kia, quả thật là Bản Vương trách lầm ngươi, nhưng…”
Nói tới đây thì gã thoáng ngập ngừng, rồi như thở dài nói: “Việc đã làm với ngươi cũng là xuất phát từ chủ tâm, Bản Vương không hối hận.”
Ác mộng bao năm đằng đẵng đeo bám vậy mà lại bị gã gạt phăng đi chỉ bằng một câu nhẹ nhàng bâng quơ, khiến bao nỗi phẫn uất, bất cam, nhục nhã và bất đắc dĩ đột nhiên trào dâng trong y, để rồi cuối cùng giận dữ hóa thành trào phúng, y cười lạnh, “Được Vương gia sủng ái, Chu Kỳ vô cùng cảm tạ ơn Vương gia đã cất nhắc.”
Gã nhẹ nhàng nói: “Về Lương Châu, chuyện giường chiếu Bản Vương sẽ không ép bách ngươi. Ngươi chỉ cần ở lại Lương Châu, còn về sự tình ở Bắc Cương, Bản Vương tự có quan tâm.” – thấy vẻ mặt y không tốt, gã lại bổ sung thêm: “Chỉ cần không tổn hại tới cơ nghiệp Lương Châu và thanh danh của Bản Vương, mọi yêu cầu của ngươi, Bản Vương đều sẽ tận lực đáp ứng.”
Da đầu phát run, gân xanh nổi lên chằng chịt, ngay cả thở cũng muốn đứt hơi, y dứt khoát nhắm chặt mắt, cho tới khi nhịp thở bình ổn trở lại mới chậm rãi nói: “Nếu ta muốn Vương gia xuất binh tấn công Yến Vương, Vương gia có nguyện ý?”
Gã chau mày, “Bản Vương không đánh huynh đệ trong nhà, bất quá… Bản Vương có thể xuất binh phạt Đột Quyết.”
“Được, vậy nếu ta để Vương gia nghị hòa với Đột Quyết, vĩnh viễn không xuất binh thì sao?”
Gã thẳng thừng đáp, “Diệt Đột Quyết trả thù quốc đòi hận nhà, là tâm nguyện cả đời của Bản Vương, e là chuyện này Bản Vương cũng không thể đáp ứng ngươi.”
Chu Kỳ cười lạnh, “Điều này không được, chuyện kia chẳng ưng, rốt cuộc Vương gia có thể đáp ứng tại hạ cái gì?”
Hiên Viên Phù chăm chú nhìn y, “Ta biết, ngươi vẫn canh cánh nỗi oán tránh với Bản Vương, … nửa năm rồi một năm, ba năm hay năm năm, có lẽ từng ấy thời gian cũng chẳng thể tiêu tan hết bao nhiêu chuyện đã qua.” – gã vén mành xe, phóng mắt nhìn theo từng chuỗi bụi cát mịt mùng, “Bản Vương đã gần bốn mươi, nếu mệnh ngắn thì có lẽ chỉ sống được chục năm nữa, mong là ngày Bản Vương gặn nạn ấy…”
“Vương gia!” – có tiếng Trương Khuê bấm báo bên ngoài mã xa.
Hiên Viên Phù bị người cắt ngang, giận dữ quát: “Chuyện gì?”
Trương Khuê cẩn trọng ướm lời: “Vương gia, Trần đại nhân cầu kiến.”
Chừng như chợt nhớ ra gì đó, gã liếc nhìn Chu Kỳ, “Trần Nhân Hòa?”
Có lẽ là do hiểu biết tính tình của gã mà Trần Nhân Hoa chỉ quỳ gối bên ngoài mã xa, chưa tiến vào.
“Hạ quan chuẩn bị lên đường, trước khi đi bạo gan tới hỏi Vương gia, gặp Bệ Hạ phải trả lời thế nào.”
Ánh mắt gã vẫn dán chặt vào đôi mắt y, “Bản Vương nguyện xuất binh từ cánh trái chặn Đột Quyết, giải vây Bắc Cương.”
Người ngồi bên như thở phào ra thật khẽ, biếng nhác dựa vào bên ô cửa nhìn bốn xung quanh, tâm can cũng đột nhiên nhẹ bẫng, tựa như bao nhiêu chuyện sau năm Vĩnh Gia thứ tư ấy, chưa hề phát sinh.
Chưa từng có vạn lý Tây phong, tương tư vô lối.
Cũng chẳng còn mộng mị mười năm, mưa gió thiên nhai. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT