CHƯƠNG 3

Giang Hãn sửng sốt, sau đó là tức giận cười khổ, đánh nhẹ lên trán Bách Vị, nghiến răng nghiến lợi nói: ” Tiểu đông tây ngươi không muốn hầu hạ ta thì thôi sao lại có thể bịa ra loại lý do không thể tưởng tượng nổi như vậy, ngươi cho rằng mình là phụ nữ hả, sao lại mang thai được, nhìn hầu kết trên

cổ ngươi, mặc dù không rõ ràng như ta, nhưng chính xác là dấu hiệu của nam nhân biết không?”

“Không phải, mấu chốt ta là” Hai chữ yêu tinh bị Bách Vị nghẹn ngào nuốt lại vào trong bụng,

hắn đau khổ nhìn về phía Giang Hãn“Hãn ca ca, dù sao Dù sao chuyện hành phòng không được, chuyện khác thì tùy tiện ngươi, ngươi là

người đối xử với ta tốt nhất, hơn nữa ngươi lớn lên thật là đẹp mắt, so với ta cùng bọn Ngưu ca ca đẹp

mắt hơn nhiều.”

Bởi vì ở chung với 11 tên kia nên Bách Vị sớm đã miễn dịch với các khuôn mặt xinh đẹp rồi, ngược lại Giang Hãn tràn ngập khí phách tuấn dật càng làm cho hắn tâm động không thôi.

Giang Hãn giật mình, thầm nghĩ quá tuyệt vời, chỉ cần hắn cảm giác được ta so với Ngưu ca ca của hắn đẹp mắt hơn, đây là bước đầu tiên để kéo Bách Vị về phía ta.

Nghĩ tới đây, lại cảm giác được không nên dồn ép hắn quá, vì vậy giơ tay nhỏ bé của hắn lên đặt

trên đùi mình vuốt ve, một bên thấp giọng nói:

“Thông minh, Bách Vị ngươi dùng tay giúp ta giải quyết, này kỳ thật không tính là hành phòng, đừng nói ngươi là nam nhân, kể cả có là phụ nữ, loại phương pháp này cũng không bị mang thai, nếu như không đem dương tinh ở lại trong bụng ngươi, làm sao có thể hoài thai tiểu bảo bảo đây, có phải

hay không?”

Bách Vị ngẫm lại: uh, rất có đạo lý. Vì vậy lập tức tươi cười nói

“Nếu như vậy, Hãn ca ca tới đây đi, ta dùng tay giải quyết giúp ngươi, đến, ngươi cởi quần ra rồi

đến đây.”

Không đợi hắn nói xong, giang hãn gấp gáp thoát hạ y phục, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của Bách Vị , trong đầu ảo tưởng bàn tay n, đại khái thân nhân chết sớm, cho nên cái gì cũng đều không hiểu, không đúng hỏ xinh đó cầm lấy phân thân của chính mình mà ra sức ma sát, làm cho hạ thân lại càng thêm trướng lên vài phần.

“Đi xuống, ngươi đi xuống cho ta.” Bách Vị vươn tay, nhẹ nhàng chụp lấy cự vật to lớn, một bên dùng thanh âm vui vẻ nói chuyện với cự vật đó.

Sau đó ngẩng đầu vẻ mặt ngây thơ nhìn về phía Giang Hãn: “Hãn ca ca, là làm như thế này sao?

Ta vỗ vỗ nó, sau đó nói nó khôi phục nguyên hình, như vậy có thể giúp ngươi giải quyết rồi sao?”

Giang Hãn ngã lăn xuống đất, hồi lâu mới đứng lên, khóe miệng co quắp nói:

” Bách. . .Bách Vị , ngươi Ngươi rốt cuộc là lớn lên ở nơi nào? Ngươi Ngươi thoạt nhìn cũng mười tám tuổi rồi đi? Chẳng lẽ Chẳng lẽ ngươi cho tới bây giờ cũng không lấy tay tự giải quyết sao? Nam nhân hẳn là mười lăm tuổi đã có yêu cầu này vẫn là bình thường đi.

Bách Vị nghe câu hỏi của hắn, vội trả lời:

“Ta Ta lớn lên trên núi a, ta cũng không chỉ mười tám tuổi thôi đâu nhưng Hãn ca ca, ngươi nói

những lời này là có ý tứ gì hả?”

Hắn vừa nói như vậy, Giang Hãn liền tự giải thích trong lòng:

Oh, nguyên lai Bách Vị là lớn lên trên núi a, đại khái thân nhân chết sớm, cho nên cái gì cũng đều

không hiểu, không đúng hả, hắn không phải nói có cái gã Ngưu ca ca gì đó sao?

Oh, đại khái lão Ngưu kia cũng là một chính nhân quân tử, cho nên cho tới bây giờ vẫn không dạy qua hắn cái đó đi.

” Bách Vị a, không nên như thế này mãi đâu.” Giang Hãn thở dài, nghĩ thầm thấy mình quả thật đáng thất vọng a, tiểu thiếp không tuyển được, khó khăn lắm mới có một người vừa mắt, kết quả cái gì cũng không làm được, còn phải để ta dạy cho sao, quên đi, nhanh chóng dạy cho hắn đi, chỉ cần dạy hắn là được mà, nếu không dạy hắn, ta nhất định sẽ bị nghẹn mà chết.

Nghĩ tới đây, hắn liền nắm tay Bách Vị đặt lên phân thân của mình, nhẹ giọng nói với hắn

” Nhìn thấy chưa Bách Vị, phải làm như vậy, ngươi lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve hắn, ngẫu nhiên

xoay tròn tay một chút . . .”

Giọng hắn ngày càng gấp gáp, bởi vì theo động tác của Bách Vị, máu trong thân hắn đã hành quânhết xuống chỗ tiểu huynh đệ dưới bụng đó rồi, khoái cảm lạ thường kéo tới, làm cho hắn say mê rồi.

Chỉ bất quá vừa nhìn thấy vẻ mặt của Bách Vị , cái cảm giác mê say cũng không còn nữa, giang hãn không nói gì, ngả người xuống giường, nhìn thấy Bách Vị là dang bày ra một bộ mặt chăm chú thay mình an ủi tiểu huynh đệ, vẻ mặt căn bản không có chút xấu hổ hay cảm xúc gì.

“Uh, Sao lại lớn như vậy? Tại sao càng chà xát nó lại càng lớn hơn?”

Bách Vị một tay di chuyển liên tục trên cự vật của Giang hãn, lấy thái độ tích cực nghiên cứu mà

lầu bầu

“Bằng không ta đổi một phương pháp khác thử xem.”

Nói tới đây, hắn vội vàng hăng hái thu tay về, lấy ngón tay đâm vào trên đỉnh phân thân của Giang

Hãn, nghiêng đầu nói

“Này, hai chúng ta thương lượng một chút đi, ngươi khôi phục nguyên hình nhanh một chút có được hay không? Ta còn muốn đi ăn cỏ xanh đây, đến đến đến, ta xem xem, ngươi như vậy là không đúng a,

hả, ngươi còn không chịu xẹp xuống đi, vậy ngươi muốn thế nào mới nghe lời hả?”

Đồ vật kia tiểu dương hắn càng chuẩn bị càng lớn, cuối cùng Bách Vị không khỏi tức giận, lớn tiếng

kêu lên

“Ngươi rất không nghe lời rồi, như thế nào có thể như vậy đây, ta đã cố gắng rất lâu rồi đấy”

Hắn một bên rống giận , Giang Hãn sớm đã cười bò ra trên giường, chợt nghe Bách Vị nghi hoặc

nói

“Di ? Lúc trước chuẩn bị lâu như vậy cũng không có xẹp xuống, sao bây giờ nói xẹp xuống là xẹp

xuống ngay nhỉ?”

Tay hắn lại đặt lên cự vật nọ, cười hắc hắc nói

“Uh, để ta nhìn xem ngươi rốt cuộc là có bộ dạng gì nào, a, nguyên lai ngươi lại mềm mềm thế này a, nhìn trông như cái nấm, uh, mới vừa rồi bên trong là có dấu vật gì sao?A A A . . . Chuyện gì xảy ra?

Tại sao nó lại đứng lên rồi?”

Bách Vị sợ đến nhảy phắt lên giường, nhìn Giang Hãn hoảng sợ nói

“Hãn ca ca, ngươi xem . . .ngươi xem một chút, nó Nó vừa lại biến mạnh rồi, hả, không liên

quan Không liên quan đến ta là ta Là ta chỉ chuẩn bị trước một chút thôi mà.”

” Cái tên tiểu yêu tinh này.” Giang Hãn cười đến rút ruột xoa xoa hai gò má Bách Vị

“Tốt lắm tốt lắm, bảo bối thông minh, đến, lần này ngươi không nên nói chuyện, hảo hảo chà xát chà xát nó, đợi sau khi nó bắn ra một cỗ dịch trắng là ngươi đã thành công mà thoái lui được rồi,

ngươi thích ăn món gì?”

“Vừa mới nghe thấy ngươi nói thích ăn rau, tốt lắm, ngày mai ta cho phòng bếp làm bánh bao thịt

cho ngươi có được hay không?”

Hắn vừa mới nghe Bách Vị nói rau cỏ thành cỏ xanh, kỳ thật cũng hơi khó hiểu, nhưng khi đó Gang Hãn cũng không chuyên tâm nghe Bách Vị nói, cho nên nghe lầm cũng là rất bình thường mà.

Bách Vị bày ra vẻ mặt cầu xin, nhưng rốt cuộc không thể không phụ trách, hai tay mềm mại không xương trên dưới bận rộn , có đôi khi dùng lực hơi mạnh làm Giang Hãn bi thảm kêu một tiếng, làm cho Tiểu Dương hắn sợ đến run rẩy, không thể không chăm chú làm việc, bận rộn như thế hồi lâu, chợt thấy cự vật cứng ngắt đó đứng thẳng lên, làm cho Bách Vị sợ đến hồn phi phách tán, một khắc sau, cùng với một tiếng gầm nhẹ của Giang Hãn, một cỗ dịch thể trắng đục phun ra, văng hết lên y phục trắng tinh của Bách Vị .Bách Vị tò mò nhìn chất dịch trăng trên người mình, liếc mắt nhìn cự vật cuối cùng cũng chịu yên ổn

kia một cái sau đó hắn dùng tay khều khều một chút, thì thào lẩm bẩm:

“Thật là kỳ quái, cuối cùng cũng xẹp xuống rồi hả, kỳ thật bắn ra cái chất này cũng không nhiều lắm

mà sao lúc nãy nó lại trướng đến như vậy a?”Bởi vì Bách Vị lớn lên trên núi, chưa từng có ai dạy cho hắn về những thứ này, cho nên hắn không

biết trên thân thể mình cũng có loại biến hoá như thế này.

“Bách Vị , lại đây nằm với ta.”

Giang hãn xê dịch trên giường, sau đó mỉm cười nhìn Bách Vị nhu thuận mà bò lên, hắn ôm chặt

Bách Vị vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt vô cùng mịn màng của tiểu bảo bối, nỉ non hỏi

” Bách Vị ngươi có nhũ danh không? Nói cho ta biết, tương lai gọi nhủ danh của ngươi cho thân

mật hơn.”

” Nhũ danh?”

Bách Vị nghiêng đầu

“Uh, lúc còn ở trên núi, bọn Ngưu ca ca đều gọi ta là Tiểu Dương, bất quá tên này không đủ uy

phong, nhưng nếu Hãn ca ca thích nó, thì có thể gọi ta như vậy.”

Hắn nói xong, Giang Hãn liền ha hả cười nói

“Uh, Tiểu Dương, tên này không sai, thật sự rất phù hợp với ngươi, vậy quyết định rồi nhé , sau

này ta cũng gọi ngươi là Tiểu Dương, ha ha ha”

Bách Vị bĩu môi , bất mãn nói

“Bất hảo, Hãn ca ca hay ngươi gọi là là Dương Vương được không, tên này còn có một chút uy

phong, hắc hắc, ta là Dương Vương, Hãn ca ca ngươi thấy thế nào?”

Giang Hãn cười ha ha nói

“Gọi ngươi là Dương Vương? Đưng làm ta chết cười chứ nếu ngươi làm Dương Vương, đám dê

này còn không đi theo vết xe đổ của ngươi hả, một đám dê đi theo người ta bị người ta bán đi mất, sau

đó còn phải đếm tiền hộ người ta. . . Ha ha ha!”

Hắn nhớ tới chuyện Bách Vị bị bán liền không nhịn được mà cười ha ha

Bách Vị khuôn mặt tối sầm, hướng Giang Hãn nhe răng trợn mắt, nhưng là nửa điểm tác dụng cũng không có, đối phương còn đang cười ha ha, cuối cùng chính hắn lại không nhịn nổi nữa, kéo kéo tay áo

Giang Hãn mà hỏi

” Vậy Hãn ca ca thì sao? Ngươi có nhũ danh hay không hả?”

“Ta cũng có a.”

Giang Hãn phát giác chính mình rất thích nói chuyện cùng Bách Vị, hắn đùa giỡn với mái tóc mềm

mại của Bách Vị , một bên nói

” Lúc ta sinh ra, là con thứ năm ở trong nhà, cho nên phụ thân và nương gọi ta là Ngũ Lang, cho tới

bây giờ, nếu như cha, nương về nhà đều gọi ta là Ngũ Lang.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bách Vị trắng bệch một mảnh, nghĩ thầm trời ạ, xong đời rồi, ta lọt vào trong ổ sói rồi, ô ô ô, một con còn không đủ sao, lại còn gọi là Ngũ Lang.

Hắn rụt rè nhìn Giang Hãn

“Vậy Hãn ca ca, đại ca nhị ca của ngươi bọn họ sẽ không phải đều là gọi lang đi?”

“Đúng vậy, đại ca của ta là Đại lang, nhị ca là nhị lang, , sau đó tiếp tục cộng lên, đê đệ nhỏ nhất của

ta gọi là thất lang,như thế nào? rất kỳ quái sao? Rất nhiều nhà cũng gọi thế này mà.”

Bách Vị sợ đến suýt nữa ngã xuống đất, nghĩ thầm lần này hoàn toàn xong đời rồi, thất lang a, hắn chỉ là một tiểu dương, như thế nào có thể thoát được a. Bất quá lại nghĩ, mình chỉ là xuống nhân gian tìm kiếm đáp án, sau khi tìm được đáp án có thể quay về Vụ Ẩn Sơn phi tiên rồi.

Chỉ bất quá không biết tại sao, nghĩ đến sau khi phi tiên sẽ không còn được gặp lại Giang Hãn, tư tưởng của Bách Vị lại sinh ra một tia khó khăn, liền làm hắn giật nảy mình kinh ngạc, chính mình là yêu tinh tu luyện ngàn năm a, như thế nào hội Như thế nào có thể sau một đêm nói chuyện lại đối với một

con người sinh ra quyến luyến thế này?

P/s: edit chương này mà ta mún đâm đầu vào gối mà chít a, giời ơi là giời, sao lại có người ( í lộn yêu tinh) ngây thơ thế này hả trời

Bất quá chuyện phi tiên bây giờ đối với Bách Vị mà nói, hiển nhiên vẫn còn rất xa vời, hắn từ nay về sau đã có thể yên tâm ở lại Giang phủ mà từ từ tìm đáp án rồi.

Mỗi ngày buổi tối lấy tay giúp Giang Hãn giải quyết vấn đề sinh lý một chút, ban ngày đi xem hoa cỏ, thừa dịp không có người biến thành về nguyên hình ăn vụng vài khẩu cỏ xanh tươi mới.

Mỗi khi Giang Hãn phải đi làm việc, bọn hạ nhân trong phủ cũng đi thu tiền các nơi, hậu viên toàn bộ không có ai, hắn liền biến thành một con dê thật lớn đi ăn cỏ ở khắp nơi, ngày ngày trải qua một cuộc sống thật dễ chịu.Nhắc tới mười hai yêu tinh, thật không có mấy người biết nghe lời, ngẫm lại thì cả Bạch Thự, Vương Hổ, Cư Nguyệt . . .không có ai là không hiện nguyên hình ở nhân gian.

Chỉ có Thảo Long là vì thay Long Hoàng tử ngăn cản thiên kiếp mới lộ ra nguyên hình, còn có Nộn Thảo là vì đáy lòng cực độ sợ hãi mới lộ ra nguyên hình, hai người này xem như bị ép đi, còn lại thì đều là . . ., hôm nay tới Tiểu Dương Bách Vị này, vẫn là vì tham ăn mà biến về nguyên hình một con dê

lớn

(trường hợp này người ta gọi là chết vì ăn he he)

Trên đời không việc gì có thể che giấu mãi, huống chi Bách Vị này đã là một con dê tu luyện ngàn năm nên rất to lớn. Bọn hạ nhân Giang phủ ngẫu nhiên đi qua hậu viện, thường nhìn thấy một mạt màu trắng thoáng qua trong vườn, dần dà lâu ngày, đã có lời đồn đãi là có chuyện ma quái.

Bách Vị thấy nha đầu cùng bọn người hầu bàn luận trong phủ hình như trong phủ có quỷ quái yêu tinh, sợ đến hồn vía lên mây, an phận được vài ngày, thật sự không nhịn được, một ngày trước khi đi ngủ

cùng Giang Hãn, sự bất an trong lòng hắn đạt tới đỉnh điểm, nằm trên giường lộn xộn lật qua lật lại.

“Tiểu Dương, ngươi làm gì vậy? Nếu còn uốn éo nữa, ngươi phải dùng miệng an ủi huynh đệ ta một

phen rồi.”

Giang Hãn bị thân thể mềm mại của hắn qua lại cọ xát , hạ thân đã có xu thế ngẩng cao đầu, đành phải vội vàng lên tiếng cảnh cáo.

Quả nhiên, lập tức làm Bách Vị sợ đến động cũng không dám động, một hồi lâu sau, mới rụt rè cãi lý

nói nói

“Ta. . . Ta này không phải đang uốn éo, ta. . .Ta chỉ là đang xoay người mà thôi, ngươi. . . Ngươi

đó là vu khống.”

Giang Hãn nhất thời chịu không nổi Tiểu Dương dùng giọng điệu chỉ trích mà lại rụt rè nhút nhát như vậy, cảm thấy máu bốc lên tận đầu, xoay người hung hăng mà đem Bách Vị đặt ở dưới thân, do dự vuốt ve mặt hắn một lúc, cuối cùng dứt khoát cúi xuống hôn hắn, đem lưỡi luồn vào trong cái miệng nhỏ xinh như quả anh đào kia dây dưa một hồi, không quá nửa khắc mới tách ra, hai người đều đã thở hổn hển.

Trên mặt Bách Vị lúc này đỏ ửng động lòng người, , khóe miệng vẫn còn vương lại một sợi tơ bạc, thật sự là quá mê hoặc lòng người.

Mấy ngày qua, Giang Hãn cũng thường đột nhiên tập kích hắn, Bách Vị đã quen rồi, hắn cũng dần dần trở thành tham luyến sự đụng chạm này của Giang Hãn.

Bách Vị dùng đôi mắt to mê hoặc mê mẩn nhìn Giang Hãn, thấy vậy hắn thiếu chút nữa hộc máu, nghĩ thầm Tiểu Dương a Tiểu Dương, ngươi này không phải là công khai câu dẫn ta sao? Hết lần này tới lần khác còn muốn giả dạng làm xử nam làm gì, là ngươi quá thuần khiết hay là ngươi muốn hành hạ tiểu

huynh đệ của ta hả?“Tiểu Dương, ta. . . Thật sự là không nhịn được rồi, không bằng đêm nay, ngươi cho ta ăn đi.”

Giang Hãn nói, giọng hắn vì dục vọng mà trở nên khàn khàn doạ cho Bách Vị đang ở dưới thân hắn sợ đến giật mình. Chỉ cảm thấy chính trái tim mình cũng rất hỗn loạn, hận không thể lập tức giải trừ quần áo, cùng nam nhân cường tráng luôn làm mình động tâm này lăn lộn trên giường vài lần.

Chỉ là nghĩ đến chính mình là yêu tinh, tương lai còn có thể mang thai, mặc dù phi tiên đối với chính

mình nay đã không còn quan trọng, nhưng là Giang Hãn hắn có thể chấp nhận chuyện này thực sao?

Nghĩ đến Giang Hãn sau khi biết mình vốn là yêu tinh có thể thay đổi thái độ, Bách Vị sợ đến rùng mình một cái, dục vọng gì cũng không còn nữa. Hắn vội vàng tách khỏi người Giang Hãn, ngập ngừng

nói

“Ngươi. . . Ngươi cho ta thêm thời gian để chuẩn bị rồi ta. . . Ta đáp ứng ngươi, tương lai. . . Tương lai có ngày, . . . có thời điểm thích hợp, nếu như. . . Nếu như ngươi vẫn không vứt bỏ ta, ta. . .

Ta liền cùng ngươi ở một chỗ.”

Giang Hãn thở dài, nhìn thấy thần sắc Bách Vị phòng bị như vậy, sự hưng phấn của hắn cũng biến mất

rồi. Hắn một lần nữa nằm xuống, ôm vai Bách Vị

“Ta thật không biết ngươi còn băn khoăn cái gì, cái gì gọi là thời điểm thích hợp, ta đã nói rồi, mặc kệ ngươi là loại người gì, ta cũng không ghét bỏ ngươi. Bách Vị , ngươi vẫn còn không rõ tâm ý của ta sao? Ta là thật sự thích ngươi, ta thề ta sẽ chỉ lấy một người phụ nữ vào phủ để có con nối dõi tông đường thôi, sau đó ta sẽ không không bao giờ cho bất cứ một người nào bước chân vào phủ nữa, ngươi nhát gan, ta cho địa vị chủ nhân bậc nhất của Giang phủ, , cũng tuyệt không cho phép có bất luận

kẻ nào khi dễ ngươi, Bách Vị ta đã nói như vậy rồi, ngươi rốt cuộc còn nghi ngại cái gì vậy?”

Tâm tư Bách Vị cũng rất khó xử, vươn tay ôm lấy ngực Giang Hãn, thủ thỉ trấn an hắn, lẩm bẩm nói

“Ta. . . Ta thật là có nỗi niềm khó nói, Hãn ca ca, bây giờ ta không có đủ dũng khí để nói với ngươi chân tướng sự việc, ngươi, chờ ta chuẩn bị tốt, đủ dũng khí rồi sẽ nói toàn bộ mọi việc cho ngươi, khi đó chỉ cần tâm ngươi không thay đổi, Bách Vị ta nhất định sẽ cùng ngươi sinh tử, cay đắng

ngọt bùi có nhau, có được hay không?”

Hắn nhủ thầm

Hãn ca ca a, ngươi vừa rồi đã nói, vô luận ta là người như thế nào, ngươi cũng không ghét bỏ ta, này là được rồi a, ngươi xem điều kiện tiên quyết là người a, nhưng mà ta không phải là người, ta là

một yêu tinh, như vậy sẽ ghét bỏ ta sao? Ôi!

Hắn nghĩ như vậy, toàn bộ dũng khí vừa có được liền biến mất hết, càng ở chung với Giang Hãn, lại càng không nỡ rời đi, thế cho nên hắn chỉ cần nghĩ đến tình cảnh sau khi đối phương biết chính mình vốn là yêu tinh sẽ đuổi mình đi, trái tim sẽ quặn thắt đau đớn, toàn tâm toàn ý muốn làm con rùa đen rút đầu, thầm nghĩ có thể vui vẻ ở với hắn ngày nào tốt ngày đó, nếu không phải có sự tình nào đó cực lỳ cần thiết sẽ không biến về nguyên hình nữa.

Giang Hãn sống chung với Bách Vị đã lâu, lại càng thương hắn, lúc này nghe hắn nói thương tâm như vậy, đâu nỡ nhẫn tâm ép buộc hắn, mọi ngày hắn buôn bán làm ăn luôn dùng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn nhưng ở trước mặt Bách Vị , tất cả đều không muốn dùng. Hắn cười khổ một chút, không thể làm gì

khác hơn là ôm chặt lấy Bách Vị , lẩm bẩm nói

“Tốt lắm, Tiểu Dương ngươi tốt nhất cầu khẩn lý do của ngươi là tuyệt đối xác đáng, nếu không một khi ta phát hiện ngươi chỉ là bởi vì một việc nhỏ nhặt không đáng kể mà bắt ta nhẫn nại lâu như

vậy , xem ta thu thập ngươi như thế nào.”

Hắn nhìn Bách Vị trong nháy mắt mặt đỏ bừng lên, nghĩ đến tương lai đại chiến trên giường, không tránh khỏi hết sức mong chờ.

Bách Vị ngập ngừng nói

“Ngươi yên tâm đi, lý do tuyệt đối xác đáng, đến lúc đó ngươi biết rồi, không đuổi ta đi đã là tốtlắm rồi.”

Hắn nói tới đây, đột nhiên nghĩ muốn thử dò xét thái độ Giang Hãn đối với lời đồn đại trong phủ,

vì vậy rụt rè lôi kéo tay áo Giang Hãn nói

“Hãn ca ca Hãn ca ca, ngươi nghe được lời đồn đại trong phủ rồi chưa?”

“Lời đồn đại gì?”

Giang Hãn cầm bàn tay nhỏ bé của hắn, nắm chặt trong tay mà vuốt ve

“Ta luôn luôn không thích bọn hạ nhân nói bậy, như thế nào, bọn họ có thể nói ra lời đồn nhảm

gì?”

Hắn nói xong, Bách Vị liền đến gần hắn, lặng lẽ nói

“Mọi người trong phủ nói, trong phủ chúng ta có thể là có ma quỷ lộng hành, nhiều người nói rõ

ràng ban ngày nhìn thấy ở hậu viện có một cái bóng trắng.”

Giang hãn khẽ nhíu mày, hừ một tiếng nói

“Bọn người kia đúng là mọi ngày thoải mái quá, ở không không có việc gì mà, ngay cả lời đồn đại

hoang đường như vậy cũng dám lưu truyền trong phủ. Hừ, ta phải trừng trị bọn họ mới được.”

Hắn xoay người ôm Bách Vị

“Tiểu Dương, ngươi đừng sợ, trong phủ vốn là mới xây dựng, chưa bao giờ nghe nói trước kia vốn

là bãi tha ma , hơn nữa mặc dù ta buôn bán có chút lạnh lùng, nhưng cũng không phải gian thương, cũng không có bức người nào nhà tan cửa nát thê cách tử tán, cho nên trên tay cũng không có oan hồn

lệ quỷ gì đến quấy phá gây chuyện đâu.”

“Còn nữa, phàm là gia đình có lệ quỷ, tất nhiên âm khí dày đặc cực kỳ thê thảm, nhưng phủ chúng ta cũng không có cảm giác gì không thoải mái, trọng yếu nhất là, Quỷ Hồn chỉ dám xuất hiện vào buổi

tối, làm gì có lệ quỷ nào có dũng khí xuất hiện lúc ban ngày ban mặt đâu.”

Hắn nói như vậy, tâm tư Bách Vị thoáng cái đã được thả lỏng, thầm nghĩ Hãn ca ca không nghi ngờ là

tốt rồi. Bất quá trong lòng vẫn có điểm bất an, lại lôi kéo tay hắn nói

“Nhưng là. . . Nhưng là mọi người nói, nếu không phải lệ quỷ, cũng. . . cũng là yêu tinh.”

Hắn nói xong, liền khẩn trương nhìn Giang Hãn, trong lòng rối bời, thầm nghĩ Hãn ca ca sẽ giải

đáp ta thế nào đây? Nếu như. . . Nếu như hắn thật sự thể hiện thái độ không chán ghét, ta. . . Ta có phải hay không có thể nói cho hắn chân tướng sự việc rồi.

Giang Hãn nhíu nhíu mày, thản nhiên nói

“Yêu tinh? Những người này càng ngày càng nói bậy rồi, không có khả năng này đâu, không có yêu tinh nào chưa tu luyện thành hình người mà dám chạy dến nhân gian đâu, một khi gặp phải hòa thượng

hoặc đạo sĩ có pháp lực cao cường, lập tức có thể làm cho hắn hình thần câu diệt.”

Hắn sở dĩ nói như vậy, là vì sợ bị Bách Vị hiểu lầm chính mình cùng yêu tinh cấu kết, cho nên sợ hãi, bởi vì trên đời này cũng có hạng người phạm pháp, hơi một tí là thông đồng gọi về cái gì Tà Thần, yêu địa hại người lợi mình, làm cho người chết vô số, cho nên Giang Hãn sợ Bách Vị hiểu lầm mình mà sợ đến mức phải chạy trốn, vội vàng biểu lộ rõ ràng lập trường của mình.

Bách Vị cả người run run, vốn định nhân cơ hội buột miệng nói ra nhưng lại phải nuốt trở lại trong

bụng, tâm lý âm thầm bi ai nói

Xem đi xem đi, Hãn ca ca cũng là chán ghét yêu tinh, ô ô ô, hắn nói người và yêu không thể cùng tồn tại, còn nói có hòa thượng đạo sĩ có thể làm cho yêu tinh hình thần câu diệt, ô ô ô, không thể nói, đánh chết ta cũng không có thể nói, ô ô ô, nhưng là. . . Nhưng là cũng không thể gạt được cả đời a, đến lúc đó làm sao bây giờ? Ô ô ô. . .

Giang Hãn nào biết ý nghĩ trong lòng Bách Vị , nếu hắn biết, chỉ sợ sẽ hận không thể cắn đứt lưỡi mình luôn, bởi vì những lời này của hắn ngược lại đã kéo xa khoảng cách giữa chính mình cùng Bách Vị .

Lập tức cảm giác được thân thể Bách Vị run rẩy trong lòng mình, còn tưởng rằng hắn đang sợ hãi, vìvậy lại nói

“Tiểu Dương ngươi không nên lo lắng, nếu thật sự trong lòng ngươi sợ hãi, ta sẽ thỉnh chủ trì Bạch Vân Tự tới đây làm pháp sự có được hay không? Ta hàng năm cũng quyên không ít bạc, bọn họ nhất định sẽ đến đây, đến lúc đó cái gì yêu ma quỷ quái đều phải chịu thua thôi. Nếu ngươi thật sự vẫn còn lo lắng, ta sẽ gửi thư đến kinh thành, mời Quan Sơn đến đây một chuyến, hắn là quốc sư, tu vi đã gần

đến tiên cảnh, nếu như hắn đến, khẳng định không có gì yêu ma quỷ quái có thể chống đỡ được. . .”

Hắn càng nói Bách Vị càng sợ hãi, cuối cùng nhào vào trong lòng Giang Hãn, lớn tiếng nói

“Không muốn không muốn. . . Không mời những người đó lại đây có được hay không?”

Hắn nghĩ thầm ta bất quá chỉ là ăn vụng một ít cỏ thôi mà, hoàn toàn không hề sát sinh, ông trời ơi

ta đích xác là có nỗi khổ không thể nói ra mà.

Giang Hãn thấy hắn khóc thành như vậy, không thể biết hắn là đang chột dạ, còn tưởng rằng hắn bản

tính thiện lương, vỗ lưng hắn cười nói

“Hảo hảo hảo, Tiểu Dương nói không mời thì sẽ không mời, dù sao ta dương khí đủ mạnh, cho dù

có yêu tinh, cũng tuyệt đối có thể trấn áp được.”

Hắn chưa nói hết, Bách Vị mặt đang đầy nước mắt cũng phải phá ra cười, nghĩ thầm ngươi muốn trấn áp loại yêu tinh nào đây, bây giờ yêu tinh đang ngồi ngay trong lòng ngươi mà ngươi còn không phát hiện được thì ngươi trấn áp cái gì đây, hắc hắc hắc, chỉ cần hòa thượng cùng đạo sĩ các không đến, ta đây không thèm sợ ai hết. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play