Đào Thanh Phong không quan tâm cái nhìn của mọi người, dù gì đã chết một lần, tới thời này lại biến thành đào kép. Chẳng sao hết, vì nơi này chẳng ai biết Đào Thanh Phong là ai.
Nhưng, Nghiêm Đạm thì khác, thuần túy là bạn chung chí hướng của Đào Thanh Phong, không liên quan gì tới Đào Thanh, không dính líu tới bất kỳ nhân tố khác nào khác. Giờ còn biến thành ân nhân cứu mạng trong lúc nguy cấp.
Trong mắt Nghiêm Đạm, Đào Thanh Phong chính là Thám hoa Đào Thanh Phong của Đại Sở, một minh chứng cho sự tồn tại của người tên là ‘Đào Thanh Phong’. Cho nên Đào Thanh Phong vô cùng xem trọng cái nhìn của Nghiêm Đạm về mình, vô cùng quan tâm Nghiêm Đạm nghĩ mình là người thế nào, có quá khứ ra sao. Dù Nghiêm Đạm sẽ không vì vậy mà ghét bỏ hay xa lánh, nhưng Đào Thanh Phong vẫn không cam lòng gánh tiếng xấu từ Đào Thanh.
Chuyện của Đào Thanh chắc chắn sẽ không giấu được. Chỉ cần cảnh sát điều tra, mọi người sẽ biết ngay. Trừ khi nói ra việc mượn xác hoàn hồn, nếu không hoàn toàn không cách nào lau sạch tiếng xấu. diên/xdla'fkdnql;lê/qutsd,ôđn Nhưng muốn phủi sạch, phải nói với Nghiêm Đạm thế nào đây? Nghiêm Đạm có tin không? Mặc dù biết Nghiêm Đạm là một người chính trực, Đào Thanh Phong vẫn không dám đảm bảo sau khi Nghiêm Đạm biết sự thật sẽ xảy ra chuyện gì.
Nghiêm Đạm thấy dáng vẻ chần chừ của Đào Thanh Phong, mắt tối sầm, chua xót nghĩ thầm: nếu đơn giản chỉ là tai bay vạ gió tại sao Tiểu Đào lại không nói? Tiểu Đào giấu giếm là bởi vì giữa hai người thực sự có mối quan hệ không đứng đắn nào đó? Thì ra Tiểu Đào cũng không phải là cậu bé đơn thuần tốt đẹp như trong tưởng tượng của mình?
Nghiêm Đạm lại thở dài, “Thôi, cậu cứ nghỉ ngơi đi, không muốn nói thì đừng nói.”
Advertisement / Quảng cáo
Đào Thanh Phong áy náy nhắm mặt lại, thật sự mệt mỏi đến gần như bất tỉnh. Sự thất vọng trong lời nói của Nghiêm Đạm, Đào Thanh Phong nghe ra, nhưng cậu không dám sơ ý nói hết tất cả. Cậu cần có thời gian suy nghĩ phải giải thích thế nào, một số việc có thể nói, nhưng một số việc chỉ có thể vĩnh viễn chôn ở đáy lòng…
Trong lòng Nghiêm Đạm mơ hồ nhen lên ngọn lửa giận khó hiểu, giống như trước giờ Tiểu Đào vẫn ở trong phạm vi của mình, bỗng một ngày phát hiện ra Tiểu Đào có quan hệ gì đó với Tạ Quốc Mân…
Tiểu Đào có nhiều bí mật quá…
Nghiêm Đạm ôm Đào Thanh Phong lên xe cứu thương xong, phải về trường dạy học, chỉ có thể dặn dò Đào Thanh Phong ngoan ngoãn phối hợp bác sĩ điều trị, rồi nói mấy câu gì đó với cảnh sát là đi ngay.
Đào Thanh Phong nằm trên băng ca xe cấp cứu, lắng nghe tiếng còi inh ỏi, cảm nhận xe đang chạy về bệnh viện thứ hai của thành phố Ninh Dương. Bên cạnh có một cảnh sát đi theo, bởi vì Đào Thanh Phong vẫn tỉnh, cảnh sát muốn nhanh chóng lấy lời khai.
Nếu chỉ bị trật khớp một chỗ thì ở trong xe cấp cứu cũng làm được. Nhưng Đào Thanh Phong bị cả vai và khuỷu tay, hơi phiền phức một chút, phải vào bệnh viện dùng bản thép cố định rồi mới chỉnh được.
Anh cảnh sát đi theo hỏi Đào Thanh Phong, “Cậu có muốn thông báo cho bạn bè hay người thân gì không?”
Mấy ngày nay, Đào Thanh Phong đã cho Tô Tầm nghỉ phép. Tô Tầm có một thói quen, khi nghỉ sẽ tắt điện thoại, và tuyệt đối không lên xem tin nhắn công việc cho nên lúc này có gọi cũng vô ích. diênalfnd';qydsponldnd. Cô bé trợ lý cũng nghỉ nhưng sẽ không tắt điện thoại giống Tô Tầm. Đào Thanh Phong nghĩ hay là gọi điện thoại cho cô bé đó đi, dính tới tầng quản lý của Tinh Huy, phải có người của công ty bên cạnh mới được… Đào Thanh Phong chợt nhớ ra, di động của mình đã bị bẻ gãy.
Anh cảnh sát nhanh chóng đưa một chiếc di động màu đen cho Đào Thanh Phong, nói, “Đây là điện thoại thầy Nghiêm đưa tôi. Thầy ấy đã tìm được di động của cậu, may mắn tuy bị bẻ làm hai nhưng sim không hư nên đã lắp vào đây, bảo cậu chịu khó dùng tạm. Cái này là di động cũ của thầy ấy.”
Đào Thanh Phong nhận lấy, nói cám ơn, áy náy và cảm kích với Nghiêm Đạm càng ngày càng tăng.
Đào Thanh Phong không thể nhúc nhích hai tay, bèn nhờ anh cảnh sát bấm gọi cho Hứa Dung Dung, giải thích ngắn gọn sự việc. Không nhắc đến Tạ Quốc Mân, chỉ nói mình không cẩn thận bị kẻ xấu bắt cóc, hiện đang tới bệnh viện thứ hai của Ninh Dương, nhờ cô tới ngay.
Hứa Dung Dung đang đi mua sắm với bạn thân, nghe xong, sợ tới mức mấy túi đồ đang xách trên tay rớt hết xuống đất, lập tức chạy đi.
Đào Thanh Phong lại nhờ anh cảnh sát gọi cho dì Thẩm. Cuộc gọi vừa thông, cảnh sát chưa kịp mở miệng đã nghe dì Thẩm nói một tràng gì đó. Vẻ mặt anh cảnh sát càng ngày càng lạ, cuối cùng bật loa ngoài để cạnh tai Đào Thanh Phong, nói, “Cậu tự nghe đi.”
Thì ra, dì Thẩm đang ở nhà, nghe tiếng mở khóa cửa, cho rằng Đào Thanh Phong về, không ngờ lại là một người đàn ông xa lạ bước vào. Người kia mặt hầm hầm nói: đây là nhà của tôi. Mấy người là khách thuê do bạn tôi kiếm đúng không? Chẳng phải bạn tôi đã bảo mấy người nhanh chóng dọn đi rồi sao? Quả nhiên là đồ đạc nhiều quá sức…
Dì Thẩm kinh hoảng nói, “Cậu Đào, người đó cho dì xem giấy tờ nhà đất, hình như đúng là phòng của cậu ta thật. Cậu ta nói cậu ta đi nơi khác làm ăn, phòng này cho bạn bè dùng đã rất nhiều năm. Đột nhiên sáng sớm hôm nay người bạn kia gọi điện báo có mấy người thuê phòng ăn vạ không chịu dọn đi, muốn nhờ chính chủ ra mặt giải quyết, bèn tức tốc ngồi xe lửa về đây đuổi người… Cậu Đào đây không phải là nhà cậu à? Trước giờ có nghe cậu nói đóng tiền thuê gì đâu? Rốt cuộc là sao vậy?!”
Advertisement / Quảng cáo
Đào Thanh Phong cũng chẳng hiểu ra sao, bèn hỏi, “Người đó từ đâu đến ạ?”
Dì Thẩm nói là từ Chương Thành tới, chỉ cách Ninh Dương một lúc ngồi xe lửa. Đào Thanh Phong tính thử thời gian, đoán hẳn là trong lúc cậu bị Tạ Quốc Mân bắt.
Sau khi Đào Thanh ký hợp đồng với Tinh Huy, trên hợp đồng có nói sẽ cho nghệ sĩ một căn hộ khoảng 60 mét vuông. Trang Vũ Huy giả bộ đi kiếm cho Đào Thanh, thực chất là mượn một căn chung cư của bạn cho Đào Thanh ở. Dù sao chứng minh thư và thẻ ngân hàng của Đào Thanh đều ở trong tay Trang Vũ Huy. Đào Thanh cứ ngu ngốc cho rằng đây là phòng Tinh Huy mua cho mình.
Khi Tạ Quốc Mân muốn dạy dỗ Đào Thanh, chắc chắn đã nói với Trang Vũ Huy. Tên kia không muốn làm mất lòng ‘thái tử’ lập tức giở thủ đoạn ‘không chế tài sản’ thường làm để Đào Thanh phải khốn đốn. Vu cho Đào Thanh Phong là khách trọ ở lỳ không đi không chịu đóng tiền thuê.
Khi đó, chắc chắn Trang Vũ Huy không thể ngờ, chưa tới một tiếng sau, thái tử đã bị rơi đài. Dù Trang Vũ Huy nghe thấy tiếng gió chuẩn bị chạy, cũng chẳng còn tâm tư nào thông báo cho người chủ phòng hồ đồ kia.
Không thể không nói, phỏng đoán của Đào Thanh Phong cơ hồ không sai tí nào, trừ một điều: người chủ căn hộ kia biết Đào Thanh ở đây, nhưng vẫn không nói cho Đào Thanh biết đó là phòng anh ta. Lần này phối hợp Trang Vũ Huy giả bộ tới ‘dạy dỗ’ Đào Thanh để nịnh bợ thái tử.
Đào Thanh Phong đứng trên lập trường của đối phương, cho rằng người ta không biết gì, chính là cái đức ‘nghĩ người là thiện’ mà không phải ‘nghi người làm ác’ vậy.
Đào Thanh Phong suy nghĩ cẩn thận rồi, nói với dì Thẩm, “Căn hộ đó đúng là không phải của tôi. Chỉ là công ty phân cho ở. Chắc là có hiểu lầm gì đó. Dì đừng lo lắng, tôi sẽ giải quyết. Tiền lương tháng này bên công ty đã gửi cho dì chưa?”
Dì Thẩm thuộc quản lý của công ty giúp việc hợp tác với Tinh Huy. Mỗi tháng Tinh Huy sẽ trả tiền cho công ty, rồi công ty mới phát tiền lương cho nhân viên.
Dì Thẩm vội đáp, “Hôm qua vừa chuyển khoản rồi.”
Đào Thanh Phong muốn thoát khỏi Tinh Huy, đầu tiên phải giải quyết căn hộ, giờ đúng là thời cơ tốt. Nhưng bất ngờ không biết phải sắp xếp cho dì Thẩm thế nào. Dì Thẩm đối với mình rất tốt, quan trọng hơn là nấu ăn rất ngon…
Trong lúc Đào Thanh Phong châm chước tìm từ, dì Thẩm đã ấp úng nói, “Cậu Đào, thật ra thì… có một chuyện dì muốn nói nhưng cứ lần lữa mãi. Con dâu dì đi làm ở Hạng Thành, đã mang thai tám tháng, hai vợ chồng nó sợ là lo không xuể…”
Đào Thanh Phong thầm nghĩ đúng là trời cũng giúp người, vội nói, “Vậy dì cứ yên tâm đi chăm cháu đi. Tôi sẽ nói với công ty là cuối tháng này dì nghỉ, cho họ gởi thêm một tháng lương cho dì. Bên này, dì nhớ mang hết đồ của mình đi. Còn phòng tôi, nhờ dì nói với chủ phòng, nội trong hai ngày tới tôi sẽ dọn sạch sẽ.”
Dì Thẩm mừng rõ nói, “Cám ơn cậu nhiều! Vậy dì lập tức đặt vé chiều nay đi, mai là tới nơi. À, đúng rồi, cậu gọi có gì không? Đã ăn cơm chưa? Có cần dì làm canh cá cách thủy đem qua không?”
Mặc dù dì Thẩm hầm canh ăn rất ngon, nhưng… Đào Thanh Phong cười khổ nghĩ nếu biết mình bị trật hai tay phải nằm viện, hẳn là dì Thẩm sẽ không nỡ đi ngay.
Advertisement / Quảng cáo
Đào Thanh Phong bình tĩnh đáp, “Không có gì đâu. Trưa này tôi ăn ở ngoài, gọi diện báo cho dì biết vậy thôi. Dì nhớ giữ gìn sức khỏe, lên đường bình an.”
Tới bệnh viện, Đào Thanh Phong được dìu vào phòng bệnh. Anh cảnh sát muốn xem chứng minh thư để điền vào hồ sơ nhập viện. Đào Thanh Phong hất hất đầu chỉ tấm chứng minh thư trong túi nói, “Chứng minh thư thật của tôi bị Trang Vũ Huy, phó giám đốc Tinh Huy, giấu rồi. Đây là chứng minh thư giả ông ta đưa.”
Anh cảnh sát ngơ người không biết đáp sao, tiếp tục ghi một tội nữa cho Tạ Quốc Mân và Trang Vũ Huy.
Anh cảnh sát đích thân tới phân cục xin cho Đào Thanh Phong một giấy chứng minh nhân dân dùng tạm để bổ sung vào hồ sơ bệnh án. Trong lúc đó, Đào Thanh Phong đã được bác sĩ chỉnh khớp lại, phả nằm viện theo dõi mấy giờ, có thể sẽ bị sốt nhẹ, nếu không có gì thì đến tối là xuất viện được.
Hai cô điều dưỡng tới bôi thuốc giảm sưng cho Đào Thanh Phong. Một cô trong đó vô tình thấy mặt Đào Thanh Phong, bôi thuốc xong, lột găng tay ra, lấy điện thoại di động tìm tìm gì đó, xong giật mình hỏi Đào Thanh Phong, “Cậu… cậu chính là… khụ khụ… là Đào Thanh? Nghệ sĩ Đào Thanh?!”