*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tạ Quốc Mân chẳng sợ hãi gì mấy, trước giờ đã vào đồn mấy lần, sợ thì sợ nhưng đã có chút kinh nghiệm, giả bộ bình tĩnh hỏi, “Ai cho phép mấy người tự ý xông vào nhà dân! Mấy người dám lục soát?! Lệnh lục soát đâu?”
Cảnh sát dẫn đầu dường như đã sớm đoán được Tạ Quốc Mân sẽ hỏi như vậy, lập tức đáp, “Mười phút nữa sẽ có.”
Tạ Quốc Mân cực kỳ tức giận, giùng giằng bò dậy, bất ngờ đụng đầu vào một người cảnh sát, bèn quát, “Mấy người không thể bắt tôi!”
Anh cảnh sát kia lộ vẻ mặt vô tội, giang hai tay, nói “Không hề bắt.”
Tạ Quốc Mân nhìn tường người xung quanh, giận tới mức giọng run run, “Tôi… tôi phải đi…”
Cảnh sát tạo thành vòng vây quanh Tạ Quốc Mân, kín tới mức nước chảy cũng không lọt. Cảnh sát dẫn đầu đáp, “Xin cứ tự nhiên.”
Tạ Quốc Mân thấy người này quen quen, hình như đã gặp trong đồn cảnh sát nào đó rồi, chắc ngứa mắt mình nên mới cố ý thế này đây. Tạ Quốc Mân giận suýt ngất, muốn chen qua tường người, nhưng chen không nổi, “Mấy người không tránh ra, tôi đi thế nào được?!”
Cảnh sát dẫn đầu nghiêm trang nói, “Chúng tôi nhận được tin nặc danh báo có án bắt cóc, mong anh phối hợp điều tra với cảnh sát, ít nhất là cho tới khi xác nhận rõ thông tin.”
Tạ Quốc Mân ngơ người. Bắt cóc? Báo án?
Đào Thanh Phong không thấy rõ tình huống bên ngoài, hai cánh tay đau nhức không cách nào đứng dậy nổi, sắc mặt tái nhợt, trán đẫm mồ hôi, khẽ nói, “Tay… tay của tôi…”
Lúc cảnh sát xông vào cũng có thấy Đào Thanh Phong, nhưng mặc dù nút áo bị mở, ít nhất quần áo vẫn đang ở trên người. diên/xna"flkqleq.,,syđôn Căn phòng này được cách âm quá tốt, ở ngoài không nghe thấy gì hết, sau khi vào Tạ Quốc Mân đã bị đạp tới chân giường, Đào Thanh Phong không bị trói, cũng không có vẻ gì là bị uy hiếp, nên cảnh sát không dám chắc có chuyện gì hay không.
Một anh cảnh sát nghe thấy tiếng kêu yếu ớt của Đào Thanh Phong, mặt biến sắc, hỏi “Tay cậu bị thương?! Cố ý gây thương tổn?” Đào Thanh Phong cố gắng nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Quốc Mân, ý bảo đúng vậy.
“Thì ra là vậy! Mau! Gọi 120!” Cảnh sát dẫn đầu hô to.
Một anh cảnh sát lập tức kéo tay Tạ Quốc Mân bắt chéo sau lưng, không them quan tâm tiếng hét thảm thiết như heo bị làm thịt của hắn ta, “Mấy người không có lệnh bắt, không có quyền bắt tôi!”
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng xe mô tô thắng lại, sau đó một anh cảnh sát vừa chạy vào vừa hô, “Lệnh lục soát và lệnh bắt!”
Hiện không có bác sĩ đi theo, nhưng cảnh sát nhìn nhiều quen, biết Đào Thanh Phong đang bị trật khớp, trước khi xe cứu thương tới, tốt nhất không nên cử động, bèn đỡ Đào Thanh Phong nằm trên giường nghỉ ngơi.
Đào Thanh Phong vốn đã thả lỏng, bỗng phát hiện Nghiêm Đạm đang đứng đằng sau nhìn về phía mình với ánh mắt phức tạp.
Đào Thanh Phong chưa kịp gọi tên, Nghiêm Đạm đã nhanh chóng lách người vào trong, đến bên cạnh giường. dieânlfjqq/"dfanleq.uykđôn Cái giường thật sự quá lớn, Nghiêm Đạm phải cúi người
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT