Nhóm người kia không thấy rõ mặt Đào Thanh Phong, bởi vì khăn quàng cổ đã che kín hết, chỉ nghe tiếng đoán là một thanh niên. Người này giọng bình tĩnh như vậy phải chăng có lai lịch không nhỏ?!

Bọn họ là khách quen của quán vốn giả bộ say để bắt nạt Tiểu Bạch mới tới đánh đàn không lâu chưa tìm được núi dựa, bình thường dù bị chọc cũng phải cố chịu. Mấy tên này cũng không phải kẻ cùng hung cực ác, chỉ táy máy tay chân ‘ăn đậu hủ’ vậy thôi.

Mấy chỗ như quán bar vì thu hút khách hàng, từ quản lý đến nhân viên biểu diễn, nhân viên tạp vụ vân vân có lúc không thể không chịu sự quấy rối của khách hàng, thậm chí còn phải tươi cười. Bọn họ được nuông chiều riết thành quen.

Đào Thanh Phong dứt khoát đứng ra bênh vực Tiểu Bạch, khiến bọn họ tưởng Tiểu Bạch đã ôm được một núi dựa vững chắc, không dám làm lớn chuyện, chỉ mạnh miệng nói mấy câu, “Sao không nói sớm, thì ra là có anh trai thương rồi!” xong vội vã đi ngay.

Tiểu Bạch do dự nhìn Đào Thanh Phong một chút, nói “Cám ơn”. 

Đào Thanh Phong thấy rõ vẻ buồn rầu trên mặt Tiểu Bạch không những không giảm bớt, thậm chí càng tới gần càng thấy cơ thể Tiểu Bạch run rẩy.

Đào Thanh Phong không biết Tiểu Bạch đang sợ cái gì, nói thẳng, “Không cần cảm ơn, tôi có chút việc muốn hỏi cậu. Tới bên này một chút đi.”

Đào Thanh Phong quay về lại chỗ cũ, đi được hai bước, phát hiện Tiểu Bạch không đi theo, quay đầu lại nhìn Tiểu Bạch với ánh mắt nghi vấn. Tiểu Bạch đột nhiên lùi về sau một bước, vừa lúc tới chỗ giao nhau giữa sáng và tối.

Ngọn đèn màu xoay quét qua mặt Tiểu Bạch, chiếu rõ khuôn mặt sợ hãi, mím môi không nói gì. diễn.ndaf'lq/luds];'skđôn Tiểu Bạch thấy Đào Thanh Phong nhìn lại, miễn cưỡng bước đi.

Nét mặt kia giống như biết tới gần sẽ bị Đào Thanh Phong ăn thịt, nhưng không thể không tới.

Đào Thanh Phong nghĩ thầm: kỳ lạ! Đào Thanh ngày trước có kì lạ như vậy không?

Đào Thanh Phong ngồi xuống ghế. Tiểu Bạch định ngồi xuống bên cạnh nhưng Đào Thanh Phong ngăn lại. Trước giờ thấy mọi người ăn cơm đều ngồi đối diện nói chuyện cho dễ. Lần trước ăn cơm với phó giáo sư Nghiêm tuy trong phòng nhỏ chỉ có hai người cũng ngồi đối diện đấy thôi. Không hiểu sao Tiểu Bạch lại muốn ngồi bên cạnh?!

Đào Thanh Phong nói với Tiểu Bạch, “Cậu ngồi đối diện đi, dễ nói chuyện hơn.” Trong tối không thấy rõ mặt lắm, nhưng Đào Thanh Phong tựa hồ nghe được Tiểu Bạch thở phào nhẹ nhõm một hơi, hình như sắc mặt cũng thả lỏng hơn một chút.

Đào Thanh Phong hỏi thử, “Hiện cậu có đang đi học không?”

Bởi vì Đào Thanh nghỉ học rồi mới tới quán bar ca hát, nên Đào Thanh Phong muốn biết chẳng lẽ các quán bar đều thuê những đứa trẻ nghỉ học hay sao? Tiêu chuẩn kiểu gì vậy?!

Tiểu Bạch ủ rũ cúi đầu đáp, “Tôi sắp thi lên cấp ba, nhưng không thi.”

Đào Thanh Phong hỏi, “Sao không thi?”

Đây vốn là chuyện riêng, nhưng Đào Thanh Phong không biết quy tắc ở hiện đại là không được hỏi về việc học hành của người ta. Thời cổ đại, học hành thi cử chẳng phải chuyện bí mật gì, tất cả mọi người đều có tư cách hỏi thăm. Thứ nhất thi Viện thi Hương đều yết bảng công khai cho mọi người biết. Thứ hai thi cử thất bại là chuyện vô cùng bình thường, không phải chuyện đáng xấu hổ muốn chết. Cá chép hóa rồng không phải việc ai ai cũng làm được. d;miễn.ldndaf'lê.qýo'onđ"ôn Khác thời này, thi đại học không đậu, phải che che giấu giấu sợ người khác biết.

Tiểu Bạch cắn môi, dù bị hỏi cũng khó chịu, nhưng giọng người hỏi rất bình thản, không giống đang cố tình làm nhục. Hơn nữa tự nhiên cảm thấy, mặc dù đối phương không để lộ mặt, nhưng sau khi ngồi xuống nói chuyện lại cho người ta một cảm giác khá an tâm.

Tiểu Bạch thành thật đáp, “Học ngu. Không muốn học.”

Đào Thanh Phong hỏi thêm mấy câu, đã căn bản hiểu tình huống của Tiểu Bạch: cha mẹ đi làm xa, một mình lớn lên ở nông thôn, điều kiện học hành không được tốt lắm. Lên cấp hai cha mẹ đón vào thành phố học, nhưng Tiểu Bạch theo không kịp các bạn cùng lớp, lại bị nơi phồn hoa đô thị hấp dẫn, không tập trung học được. Cứ thế thành một vòng tuần hoàn ác tính, học hành càng ngày càng kém, cuối cùng tự giận mình, không thèm thi lên cấp ba luôn.

Mặc dù có rất nhiều từ Đào Thanh Phong mới nghe lần đầu như ‘đi làm xa’, ‘ở nông thôn’ này nọ, nhưng vẫn không gây trở ngại cho việc Đào Thanh Phong hiểu Tiểu Bạch xuất thân nghèo khó, không cách nào thay đổi số phận nếu không thông qua đi học.

Tiểu Bạch biết đàn piano?! Đào Thanh Phong mới thấy loại nhạc cụ này ở đây, thầm nghĩ to thế này hẳn không rẻ, không giống thứ những đứa trẻ có gia cảnh bần hàn có thể tiếp xúc được. Đào Thanh Phong bèn hỏi thẳng Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch giải thích, lúc học tiểu học ở trường nhỏ trong thôn, từng tiếp xúc với một cái đàn piano điện tử vô cùng cũ kỹ. Trường tiểu học nông thôn không có giờ âm nhạc chính quy, chỉ là hiệu trưởng thỉnh thoảng cho tụi nhỏ bấm bấm vài phím rồi hát hò cho vui không ngờ lại giúp Tiểu Bạch bộc lộ thiên phú ở phương diện này.

Sau khi vào thành phố học, thỉnh thoảng Tiểu Bạch sẽ theo mẹ tới nhà chủ nơi mẹ Tiểu Bạch giúp việc. Con nhà đó không muốn học piano, kêu Tiểu Bạch đánh giùm, giả bộ như đang tập, còn mình ngồi một bên chơi di động.

Sau, bị bà chủ phát hiện, bởi vì bà chủ cảm thấy con trai mình chẳng thể nào đàn tốt như vậy được. May mắn bà chủ tốt bụng, không trách mắng Tiểu Bạch, ngược lại để Tiểu Bạch học chung với con mình. Tạm thời không nói cậu kia, Tiểu Bạch thì càng ngày càng giỏi. Về sau, Tiểu Bạch học không nổi nữa, dựa vào chút tài đàn piano, cộng thêm vẻ ngoài không tệ, vào quán bar làm nhạc công. Đàn một đêm thu vào còn nhiều hơn cha mẹ đi làm cả tháng khiến ha mẹ Tiểu Bạch rất vui mừng.

“Có lúc…” Tiểu Bạch quẫn bách nhìn Đào Thanh Phong, muốn nói lại thôi.

Đào Thanh Phong nghĩ thầm, chắc là gặp phải loại khách sỗ sàng như vừa rồi không thể cự tuyệt?

Lúc trước Đào Thanh cũng gặp không ít phiền phức kiểu này? Không phải Đào Thanh được chủ quán đề cử vào công ty giải trí sao? Hoặc là nói, dù Tiểu Bạch hay Đào Thanh đều từng gặp những khó khăn còn nghiêm trọng hơn nữa? Đào Thanh Phong không dám nói mò khi chưa hiểu rõ.  

Đào Thanh Phong lấy ra tờ giấy viết một đống số và câu ‘Tôi muốn nằm trên bờ biển hít khói’, hỏi Tiểu Bạch, “Cậu có hiểu ý nghĩa những con số này không?”

Chỗ này vừa mờ vừa tối, Đào Thanh Phong phải lấy di động ra chiếu sáng Tiểu Bạch mới nhìn rõ. Tiểu Bạch đáp, “Là lời bài hát đúng không? Những con số này là giản phổ.” Tiểu Bạch dựa theo âm tiết hát lên, giai điệu tuy đơn giản nhưng rất tươi mới.

Thì ra là Đào Thanh sáng tác bài hát! Suy nghĩ khổ cực lắm mới ra được một câu?

Đào Thanh Phong cất tờ giấy vào, đang định tắt sáng điện thoại thì Tiểu Bạch bỗng thốt lên, “Mắt anh đẹp quá!”

Đào Thanh Phong ‘Cám ơn’ theo phản xạ, kín đáo kéo khăn quàng cổ lên cao hơn một chút.

Vấn đề kế tiếp Đào Thanh Phong muốn hỏi, hơi quá riêng tư, không xác định Tiểu Bạch có chịu trả lời không, nhưng để hiểu rõ tình huống của Đào Thanh bắt buộc phải hỏi. 

“Có từng gặp phải những tình huống càng khó xử hơn…”

Tiểu Bạch cắn môi, vẻ mặt cảnh giác, ánh mắt nhìn Đào Thanh Phong trở nên tối tăm phức tạp.

Đào Thanh Phong giải thích, “Tôi không có ý gì khác. Chỉ là tôi biết một người, vào quán bar biểu diễn lúc tuổi nhỏ hơn cả cậu nữa. Nhưng sau đó…” Đào Thanh Phong uyển chuyển tìm từ, “Đã đi một nơi rất xa.”

Tiểu Bạch nghe xong, sắc mặt bớt tái hơn, sắc bén hỏi ngược lại, “Đã qua đời sao? Nếu như không phải thì cho tôi xin lỗi.”

Đào Thanh Phong thở dài gật đầu, “Cậu nói không sai.”

Mặc dù Đào Thanh Phong không nói chuyện trực tiếp cũng không biết ý suy nghĩ của Đào Thanh, nhưng từ lúc tỉnh lại tiếp nhận số kí ức mơ hồ kia, không hề cảm nhận được chút vui sướng nào. Thậm chí Đào Thanh Phong còn hoài nghi, Đào Thanh là tự nguyện kết thúc sinh mạng, linh hồn đã đi trước một bước, Đào Thanh Phong mới có cơ hội mượn xác hoàn hồn sống lại.

Nếu như Đào Thanh Phong có thể liên hệ với những điều Tô Tầm biết, suy xét câu Tô Tầm nghe được ‘đứt bóng cho rồi’ có thể bằng vào trí nhớ của Đào Thanh hiểu được ý câu đó chính là: không bằng chết đi cho rồi. Nhưng hiện tại Đào Thanh Phong không biết, cho nên vẫn chỉ ở giai đoạn nghi ngờ.

Tiểu Bạch thấy trong mắt Đào Thanh Phong có vẻ nặng nề, mặc dù không biết Đào Thanh Phong nói thật hay giả nhưng tự nhiên tin tưởng ngay. 

Tiểu Bạch kể cho Đào Thanh Phong những tình huống ngay cả cha mẹ cũng không nói.

“Còn những chuyện khủng khiếp hơn lúc nãy nhiều.”

Kỳ lạ là lúc này Tiểu Bạch không còn vẻ mặt lo lắng sợ hãi như vừa rồi, giọng điệu bình thản, tựa như đã nứt rồi thì cho bể luôn.

“Có khách sẽ bắt anh làm vịt. Làm mấy lần là quen thôi. Có tiền mau.”

Trong tối Tiểu Bạch không thấy rõ mặt Đào Thanh Phong, hơn nữa còn có khăn quàng cổ che, nên dù Đào Thanh Phong có lộ vẻ mặt khó chịu, không thấy cứ xem là không có. Tiểu Bạch hờ hững nói, giống như rốt cuộc đã tìm được cơ hội phun ra chất độc tích tụ trong người bấy lâu.

“Ông chủ, quản lý, thậm chí có vài ma cũ cũng sẽ chơi anh lại không thèm trả tiền, rất phiền.”

Sau cùng Tiểu Bạch tổng kết: “Đều là những chuyện bắt buộc, muốn sống ở đây, phải vậy.”

Tiểu Bạch nói xong, bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Vậy mà người mang khăn quàng cổ kia lại chậm chạp không có phản ứng…


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play