*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Triệu Khải Thịnh đi thành phố B công tác, phải mất một tuần.

Chu Ngưng chuẩn bị tốt hành lý, đưa hắn đi xuống bãi đậu xe ở tầng hầm, thang máy dừng lại, cửa mở ra, lúc này Chu Tuân đang đứng ở bên ngoài, anh cầm di động xem tiểu thuyết, cho nên lúc vào thang máy suýt nữa đụng phải Chu Ngưng, Chu Ngưng liền nhanh chóng nhích lại bên cạnh Triệu Khải Thịnh, Triệu Khải Thịnh nhẹ nhàng đè lại bờ vai của cậu nói: “Em lỗ mãng cái gì?”

Sao lại thành em lỗ mãng? Chu Ngưng thầm bất mãn.

Chu Tuân lúc này phát hiện vấn đề, nhanh chóng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi.”

Chu Ngưng biết anh là hàng xóm, lập tức nói: “Không có việc gì, vào thang máy tốt nhất đừng nên nhìn điện thoại.”

“Cám ơn.” Chu Tuân đi vào, trước khi cửa thang máy đóng lại, anh nhìn chằm chằm bóng dáng Chu Ngưng cùng Triệu Khải Thinh, đột nhiên nhớ lại Chu Hủ nói người này là GAY có thể là thật.

Chu Ngưng lái xe đưa Triệu Khải Thịnh đến sân bay, Triệu Khải Thịnh một đường đi đều gọi điện thoại, sau khi đến sân bay, Triệu Khải Thịnh muốn mở cửa xe thì phát hiện cửa xe bị khóa lại nên không khỏi nhìn về phía Chu Ngưng, “Ngưng nhi, làm gì vậy?” Chu Ngưng cười cười chỉ mặt mình, Triệu Khải Thịnh bất đắc dĩ thở dài, nhanh nhẹn hôn gò má cậu  một chút, nói: “Được chưa, anh phải đi rồi, sắp trễ giờ bay.”

Lúc này Chu Ngưng mới mở khóa xe, lại nhẹ giọng oán giận một câu: “Em phát hiện anh vội đến lạnh nhạt, anh nói bao lâu rồi chúng ta chưa làm qua?”

Triệu Khải Thịnh đang muốn xuống xe, lại quay đầu lại nhìn cậu một cái, nói: “Em nhàn đến tìm thao có phải hay không? Chờ anh xong việc rồi nói sau. Lần này chính là hạng mục lớn, không dám ra vấn đề.”

Chu Ngưng cười cười với hắn, xuống xe giúp hắn lấy hành lý.

Chu Ngưng lái xe về nhà, nửa đường lại đi mua chút chai lọ vại bình cho phòng bếp, lại đi siêu thị một chuyến mua đồ ăn, đến khi về nhà thì thả Đào Đào ra khỏi phòng khách, Đào Đào tức giận đến muốn cào mặt cậu.

Chỉ có một người nên Chu Ngưng chỉ làm cơm trưa đơn giản, một cái trứng chưng tôm nõn đậu bắp, một cái nấm hương bọc thịt lợn, một cải thìa xào tỏi, trên bàn cũng chỉ để một cái chén cùng một đôi đũa.

(*) Nấm hương bọc thịt lợn: Là băm thịt, bọc bằng nấm hương, lăn bột rồi đem chiên. Tham khảo thêm ở đây: http://www.haodou.com/recipe/289269/

Mà chuẩn bị cho Đào Đào chính là canh cá hồi, lại bỏ thêm một ít thức ăn cho mèo.

Chụp tốt ảnh món ăn xong, lại viết một đoạn dài, sau khi đăng lên Weibo thì đồ ăn trên bàn đã nguội, mà Đào Đào cũng ăn no, lúc này ngoan ngoãn nằm ở phía trên nhìn Chu Ngưng ăn cơm.

Chu Ngưng duỗi tay xoa nó hai lần mới ăn cơm, vừa ăn vừa chơi, đến khi ăn cơm xong, nhìn lại đồng hồ, hẳn là Triệu Khải Thịnh đã xuống máy bay, lilieennhanh chóng gọi điện thoại cho hắn, không nghĩ đến phản hồi lại là máy bận, cậu đành phải tắt điện thoại, quét tước vệ sinh.

Quét dọn xong, cậu mới nhận ra một chuyện, Đào Đào biến mất.

Tìm khắp nơi trong nhà cũng không thấy, Chu Ngưng nghĩ đến lúc quét dọn thì cửa mở rộng, có thể Đào Đào chạy đi lúc đó, Chu Ngưng sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, nhanh chóng tìm chìa khóa ra cửa tìm mèo.

**

Thật vất vả không cần thay ca cuối tuần, Chu Tuân mở rọng cửa lớn làm phòng ở thông thoáng, khi bưng một ly trà chuẩn bị xem kênh nông nghiệp anh thích thì một mèo vàng lông xù nhỏ liền nhảy lên sô fa, ngồi trên vị trị anh hay ngồi.

Chu Tuân cảm thấy con mèo nhỏ này quá có cá tính, không khỏi lấy tay gãi gãi cằm nó, Đào Đào hưởng thụ híp mắt, cọ tới cọ lui trên ngón tay anh.

Chu Tuân nghĩ nghĩ, đứng dậy đi tủ lạnh tìm một lần, bên trong căn bản không có gì ăn, anh đành phải đi đến nơi Chu Hủ để đồ ăn, tuy không tìm được cá khô, nhưng lại nhảy ra một túi khô bò, anh cầm khô bò đi uy Đào Đào.

Đào Đào ngửi ngửi bò khô, liền quay đầu đi, một bộ “Ngươi đây là đang làm chuyện gì, trẫm không thích ăn cái này” biểu tình, Chu Tuân đem bò khô ném vào miệng mình, vừa xoa mèo vừa nói: “Mi không ăn thì ta ăn.”

Anh sờ mèo từ đầu tới đuôi vài lần, phát hiện chơi thích nhất là đuôi mèo, sờ lên, cái đuôi đập đập tay anh, rồi rụt lại, Chu Tuân đang chơi đến vui vẻ thì bên ngoài truyền đến tiếng gọi mèo: “Đào Đào, mi ở đâu?”

Chu Tuân nhanh chóng đi đến cửa, nói: “Cậu là tìm miêu sao? Ở phòng tôi.”

Chu Ngưng nhanh chân chạy tới, nhìn vào phòng anh một cái, Đào Đào nghe được tiếng cậu, đã từ trên sô pha nhảy xuống, dào dạt bước đến cửa.

Chu Ngưng muốn phát hỏa lại vô pháp phát, chỉ đi qua bế nó lên, lại nói với Chu  Tuân: “Cảm ơn anh, vừa rồi tôi mở cửa một lát, nó liền chạy ra.”

Chu Tuân nói: “Không có việc gì.”

Chu Ngưng nhìn thoáng qua bò khô trong tay anh liền chạy đi. 

Chu Tuân một tay cắm ở túi quần, một tay cầm khô bò, ở cửa nhìn cậu ôm mèo vào phòng, liền cũng đóng cửa phòng mình, tiếp tục ngồi trở lại đi xem tiết mục.

Trong TV đang ở truyền phát tin trồng cây đậu đũa, nhìn đến khắp lều treo đầy đậu đũa xanh biếc, Chu Tuân liền cảm thấy vo cùng vui mừng, cầm di động một bên lướt Weibo, một bên nghĩ, đêm nay kêu cơm hộp nên gọi đậu đũa xào, vẫn là dậu bắp trộn, nhìn nhìn phần mềm đặt cơm trên điện thoại, tìm tòi một chút, phát hiện thuận tiện nhất vẫn là ăn trứng chưng.

…………………………………………………..

Gà: Chương này cũng rất ngắn. Nhưng đối với một đứa lười nhớt thây như mình thì nhiêu đấy đủ rồi. 

Chú thích:

Trứng chưng tôm nõn đậu bắp: Cách làm: https://www.douguo.com/cookbook/1364364.html
Nấm hương bọc thịt:nấm hương bọc thịtjpg
Cải thìa xào tỏi:
Đậu bắp trộn:đậu bắp trộnjpg
Đậu đũa xào:đậu đũa xàojpg

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play