Ừ! – Jaejoong cười hạnh phúc – Anh cũng như em, rất ngạc nhiên! Anh thật sự không tin đấy! Anh rất vui… Chưa bao giờ anh biết đến cảm giác này! Yunho cũng vui… Anh ấy không biết phải nói gì ngoài ôm anh…
Chúc mừng anh! Em chúc mừng anh! Vậy em sắp được làm cô rồi! Ha ha ha! Em mừng quá anh ba àh! Mẹ và chị hai biết anh sống hạnh phúc như thế này chắc chắn sẽ được yên lòng.
Hớp ngụm trà sữa khi nhìn thấy sự vui mừng của Ok Bin. Jaejoong cảm thấy lòng mình phấn chấn hẳn khi biết cơ thể đang nuôi dưỡng một sinh linh bé bỏng mà sáu tháng sau cậu sẽ được trọn vẹn bế bồng bằng chính đôi tay của mình. Cậu không nói với nó việc Yunho đề nghị phá thai và thái độ của hắn không hề vui như cậu đã nói. Tự trấn an mình bởi ý nghĩ cả hai còn quá trẻ để có thể chăm sóc tốt con cái của mình từ Yunho, Jaejoong biết rằng hắn không phải không muốn giữ, hắn chỉ sợ bản thân không thể đem lại cuộc sống sung túc và không thể trở thành người cha hoàn mĩ trong mắt con mình. Nhất định hắn đã nghĩ đến đều đó và hắn lo lắng bản thân không thể chăm sóc tốt cậu và bé con của mình.
Em chúc mừng anh! Hy vọng em là người đầu tiên anh thông báo! – Ok Bin nháy mắt tinh nghịch.
Tất nhiên rồi, em là người đầu tiên đấy! – Jaejoong gõ nhẹ lên trán em mình, vẫn còn một người nữa cậu muốn cho biết sau nó và cha mình. Nhưng… cậu lo lắng và cậu sợ hãi khi đối diện với người đó – Hyunbin… dạo này sao rồi?- Jaejoong hỏi nhỏ.
Anh ấy bây giờ trở thành tỷ phú trẻ nhất Hàn Quốc rồi! – gương mặt Ok Bin thoáng buồn – Anh ấy đang cạnh tranh với anh rể đấy anh biết không? Anh ấy đang bỏ vốn vào Kim gia chúng ta để có thể dứt điểm kỳ hạn trả nợ của công ty với KrBank. Với số vốn lớn này, chẳng mấy chốc, Kim Gia sẽ độc lập khỏi KrBank! – Ok Bin thở dài – Nhưng em sợ… anh ấy không phải là con người kinh doanh nhưng anh ấy không nghe lời em… anh ấy…
Jaejoong cúi mặt, cậu không biết phải nói gì và cũng không dám đối mặt cùng Hyunbin. Anh bây giờ không còn là một thầy giáo nghèo hiền lành nữa. Anh đã là một doanh nhân và anh đang muốn ăn thua đủ với Yunho. Anh dồn tất cả tiền bạc của mình vào những tờ giấy mỏng và anh đầu tư vào công ty cậu như một cách trả thù sự phản bội của cậu, trả thù cho tình yêu cuồng nhiệt của anh, trả thù cho tất cả những điều mà cậu đã gây ra cho anh. Chính cậu đã biến anh trở thành con người khác, chính cậu đã khiến anh không còn là chính mình nữa.
Anh ba! – Ok Bin nắm vội tay Jaejoong khi nhìn thấy nó run lên theo những suy nghĩ nào đó – Anh đừng tự trách mình. Thật ra anh Hyunbin không biến thành người xấu, anh ấy cũng không phải trả thù gì cả! – nó nói như thể đã nắm bắt được những suy nghĩ của Jaejoong – Anh ấy chỉ muốn mạnh mẽ hơn mà thôi. Em nghĩ rằng, anh nên nói cho anh ấy nghe về chuyện này. Em tin rằng anh ấy sẽ chúc phúc cho anh và anh rể.
Anh…
Em sẽ gọi anh ấy ra nhé, anh ấy cũng ở gần đây thôi. Anh đừng lo, anh ấy nhất định sẽ chúc phúc cho anh.
Jaejoong nín thở nhìn con người đang bước chậm vào nhà hàng, gương mặt anh đã gầy đi rất nhiều chỉ với vài ngày không gặp, đôi mắt anh sâu và thâm quầng đến đáng sợ, Jaejoong không còn nhận ra một thanh niên khỏe mạnh và hiền lành ngày nào nữa rồi. Tội của cậu quá lớn, cậu đã biến một người trở thành như thế này, cậu thật sự có tội.
Jaejoong! – Hyunbin mỉm cười và ngồi đối diện cậu như chưa từng có chuyện gì xảy ra giữa hai người – Ok Bin nói em có chuyện muốn nói với anh.
Àh… em… em có thai rồi! – Jaejoong cẩn thận nói, cậu không quên nhìn những biểu hiện dù là nhỏ nhất trên gương mặt hốc hác của anh.
Chúc mừng em! Bao lâu rồi?
Jaejoong ngạc nhiên bởi cách cư xử quá sức bình thường từ Hyunbin. Dường như trước mặt cậu, anh đã trở thành một con người xa lạ và lạnh lẽo, anh không còn là Hyunbin của cậu nữa, cách nói chuyện rụt rè, cái nhìn dễ thương và lời nói nhẹ nhàng của anh dường như đã được thay thế bởi vẻ ngoài lạnh lùng và không còn sức sống nữa. Anh ngồi đó, đối diện cậu nhưng lại mang cảm giác thật xa cách, cách anh cười, cách anh nhìn cậu và cách anh nói chuyện khiến cậu không còn nhận ra đó là Hyunbin nữa. Anh thật sự đã thay đổi.
Bác sĩ nói… chỉ mới một tháng thôi! – Jaejoong lắp bắp – Anh… dạo này vẫn ổn chứ?
Em nhìn anh có chỗ nào không ổn? – Hyunbin mỉm cười và uống một ngụm café.
Anh uống café? Anh không uống được café mà? – Jaejoong lại một lần nữa ngạc nhiên.
Anh có thể uống!
Mỉm cười yếu ớt, Jaejoong không thể ở đây thêm một giây phút nào nữa, cậu cần phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Cậu không dám đối mặt với một người thay đổi quá nhiều như anh. Cậu không thể… thật sự không thể!
Anh về thôi, anh cảm thấy không khỏe! – Jaejoong cười nhạt với Ok Bin – Em… em về… – cậu chào nhanh Hyunbin và vội đi ra ngoài.
Nhìn cơ thể mỏng manh ấy đang dần rơi xa mình, Hyunbin cho phép cơ thể mình được thả lỏng. Anh thở dài và nhìn sang Ok Bin, nó hiểu anh đúng không? Nó biết anh vì sao đối xử lạnh nhạt với Jaejoong như thế. Anh đã không hận cậu, không trách cậu, không giận cậu. Anh thật sự muốn cậu yên tâm rằng anh vẫn là một người khỏe mạnh, vẫn tự tin đối mặt với mọi thứ và sẽ có một cuộc sống hạnh phúc trong tương lai. Anh muốn cậu thôi bận tâm về anh, muốn cậu toàn tâm toàn ý chăm sóc cho gia đình nhỏ của mình. Nhưng… nhìn Jaejoong, nghe những gì cậu nói, trái tim anh một lần nữa rướm máu. Anh đau quá, cái đau vô hình như những con dao nhọn xuyên thấu trái tim vẫn chưa thôi tổn thương, vẫn chưa thôi thổn thức. Anh tập cho mình một cuộc sống khác, anh tập nói, tập cười một cách bình thản. Cổ họng anh khô khốc bởi những giọt café đắng nhưng anh vẫn phải uống nó như một sự thay đổi bản thân. Anh thay đổi, cơ thể anh thay đổi, tiếng nói và biểu cảm của anh cũng thay đổi nhưng… Trái tim anh vẫn chưa thể thay đổi, nó vẫn đang đập vì cậu, vẫn đang cố làm mọi thứ để cậu hạnh phúc và đâu đó… vẫn le lói niềm hy vọng cậu sẽ quay về…
Anh thực sự phúc phúc cho Jaejoong, em biết phải không? – Hyunbin nhìn Ok Bin với gương mặt buồn – Anh thật sự đã rất muốn ôm em ấy, rất muốn nói rằng… hãy về với anh… Anh ngốc lắm phải không?
Không! Anh rất mạnh mẽ… Anh rất mạnh mẽ Hyunbin àh!
Chưa bao giờ Ok Bin thôi yêu con người này, anh mạnh mẽ lắm, anh cao thượng lắm khi vẫn còn lo lắng cho Jaejoong, vẫn còn có thể chúc phúc cậu bằng cả tình yêu của mình. Nó biết, nó mãi mãi không thể thay thế Jaejoong bên cạnh anh, nó mãi mãi không thể nhận được tình yêu vĩ đại từ anh… nhưng nó vẫn yêu anh, vẫn rất yêu anh.
Bên ngoài, Jaejoong giật mình khi cổ tay đau nhói bởi một lực kéo bất ngờ. Yunho đã đến từ bao giờ và hắn đang nổi giận khi nhìn thấy cậu nói chuyện cùng Hyunbin. Nỗi sợ hãi của hắn tăng lên cao mỗi khi nhìn thấy nụ cười của Hyunbin và ánh mắt của anh… Hắn biết, nếu hắn không giữ cậu lại, hắn nhất định sẽ mất cậu, nhất định sẽ mất cậu.
Anh làm em đau Yunho àh! Bỏ tay ra! Đau em! Anh làm gì vậy? Bỏ em ra!
“BỘP”
Lưng Jaejoong đập mạnh vào tường khi cả hai rẽ vào một khúc quanh gần đó. Cổ tay cậu vẫn còn gào thét đòi tự do từ bàn tay to lớn đang siết chặt trong khi cơ thể cậu đang được bao bọc bởi vòng tay của chồng mình. Hắn đang nhìn cậu bằng đôi mắt dò hỏi và gương mặt nghiêm nghị của hắn đang khiến cậu run rẩy.
Anh… anh làm gì vậy? Sao lại kéo em đến đây? Bỏ tay em ra… em đau… – cậu cố gắng rút tay về.
Sao em đến đây? – Yunho bấy giờ mới lên tiếng – Đến gặp Hyunbin để làm gì?
Em…
Hai người vẫn còn qua lại? Em đã hứa gì với anh? – không để Jaejoong giải thích, Yunho lại hỏi những câu hỏi tiếp theo như chất vấn, như trách móc và như trừng phạt cậu. Ánh mắt của hắn, ngôn từ của hắn đều khiến cậu sợ hãi – Em hứa gì với tôi? Em nhớ đã hứa gì với tôi không?
Em đến nói chuyện với Ok Bin, em nói với nó rằng em đã có thai… và… tình cờ em gặp Hyunbin… Em không có hẹn anh ấy, tin em đi, em thật sự không có!
Nói chuyện có thai? Đó không phải là vấn đề lớn lao để phải thông báo với mọi người.
Anh nói sao? – Jaejoong tròn mắt – Đó không phải là chuyện lớn? Anh nghĩ chúng ta có con là chuyện nhỏ sao? Anh nghĩ đó không đáng quan tâm sao?
Không được gặp hắn ta nữa! – hắn gằng giọng và bỏ ngoài tai những câu chất vấn của cậu – Từ bây giờ, không được ra khỏi nhà nếu không có tôi đi cùng!
Anh làm sao vậy? Anh biết như thế là ích kỷ lắm không? Em không có gì với Hyunbin cả. Em và anh ấy chỉ là gặp nhau và anh ấy chúc phúc con của chúng ta. Anh nói như vậy chẳng khác nào anh không tin tưởng em? Em đã nói là không có mà! Anh không tin em sao?
Jaejoong đẩy mạnh Yunho, dường như sự tức giận khiến cậu thêm mạnh mẽ. Nhìn xoáy vào đôi mắt của Yunho, cậu phải cho hắn biết cậu không hề phản bội hắn, cậu không hề lén lúc với Hyunbin sau lưng hắn và những lời nói của hắn đã khiến cậu rất đau lòng. Bây giờ, cậu và hắn đã có con, vì sao hắn vẫn không tin tưởng cậu, vì sao hắn lại ích kỷ như vậy?
Em nói sao cũng được, tóm lại… em không được ra khỏi nhà nếu không có tôi đi cùng. Bây giờ thì em về nhà đi. Tối nay chúng ta sẽ nói chuyện! – cố dìm cơn giận của mình xuống, hắn không muốn nói nặng cậu và hắn càng không muốn cậu đau lòng vì hắn.
Còn anh! Anh đến đây làm gì? Có phải anh vẫn còn hẹn với Min Ah không? – Jaejoong không kiềm nổi cơn giận mà nói một câu không suy nghĩ.
Về nhà và tối nay chúng ta sẽ nói chuyện! – Yunho lặp lại với thái độ mất bình tĩnh trước khi đi nhanh về hướng nhà hàng.
Bước nhanh để không phải nghe thêm những lời nói từ Jaejoong, Yunho cảm thấy hắn luôn mất bình tĩnh với những việc liên quan đến cậu. Hắn cảm thấy sợ hãi, hắn cảm thấy ghen tỵ khi cậu ngồi đó cùng với Hyunbin và trong đôi mắt ghen tuông ấy đã không có sự tồn tại của Ok Bin. Hắn sợ, nỗi sợ hãi mơ hồ về một ngày nào đó Jaejoong sẽ cười tươi trong vòng tay của Hyunbin mà không phải là hắn, đứa bé trên tay cậu là kết tinh của hai người và hắn chỉ là một kẻ van xin tình yêu từ Jaejoong. Hắn sợ hãi, hắn muốn cậu mãi trong tầm mắt của mình, hắn muốn đôi tay này luôn nắm lấy tay cậu… Hắn ích kỷ lắm, hắn vốn rất ích kỷ và hắn sẽ không cho phép bất cứ người nào chạm vào Jaejoong của hắn. Nhất định không!
Còn lại một mình, Jaejoong vẫn chưa nguôi ngoai cơn giận đang trực trào của mình, cậu đón chiếc taxi gần đó và về nhà. Tối nay cậu nhất định phải nói chuyện nghiêm túc với Yunho.
Một lúc sau
“SOẠT”
Đây là cái gì? – Yunho nhướng mày.
Đây là tiền của Kim gia đã nợ KrBank. Tôi sẽ trả nửa còn lại vào ngày gần nhất.
Yunho nhếch mép nhìn Hyunbin, hắn cảm thấy thật buồn cười khi anh hẹn hắn đến đây chỉ vì số tiền nợ của Kim gia và nhìn xem, anh nghĩ rằng hắn là xã hội đen cho vay nặng lãi sao? Đưa tiền mặt như thế này? Ha ha ha! Hắn không thể nhịn được cười, hắn thật sự không hiểu tại sao Jaejoong đã từng yêu một kẻ ngốc như Hyunbin.
Anh nghĩ tôi là xã hội đen àh? Cho vay nặng lãi để rồi anh phải đem tiền đến trả như một chủ nợ àh? – Yunho cười to – Anh biết kinh doanh là cái gì không? Công ty vay của ngân hàng để làm gì anh biết không? Anh đã đọc qua quyển sách kinh doanh nào chưa? Anh biết nếu doanh nghiệp muốn thoát khỏi một ngân hàng thì họ phải làm gì không? – hắn lại nhướng mày và đẩy số tiền trên bàn về chỗ Hyunbin – Anh đừng làm tôi mất mặt và làm chính mình mất mặt! Tôi cảm thấy mình thật mất thời gian khi ngồi đây nói chuyện này với anh, tôi tự hỏi tại sao Ok Bin không cản anh việc này?
Cô ấy không biết tôi hẹn anh. Thế nào cũng được, chúng tôi muốn thoát khỏi ngân hàng của anh! – Hyunbin nghiêm giọng.
Ha ha ha tôi nói cho anh biết! – Yunho đưa mặt lại gần Hyunbin – Dù anh có khoác lên người bộ vest đắt tiền, ăn ở nhà hàng sang trọng và khiêu vũ ở những sàn nhảy dành cho người giàu thì anh vẫn không thoát khỏi cái bản chất nghèo mạt của mình. Thầy giáo dù có bỏ nghề cũng vẫn là thầy giáo mà thôi. Và… Đừng có lại gần Jaejoong!
ANH!…
Tôi hy vọng đây là lần cuối cùng chúng ta nói chuyện như thế này. Anh cứ tận hưởng những giây phút làm tỷ phú của mình đi. Ha ha ha ha ha ha ha!
Yunho cười lớn trước khi đi ra ngoài, hắn cảm thấy bản thân thật thoải mái khi khiến anh xấu hổ và bẽ mặt như thế. Kim gia là một tập đoàn lớn, tuy có sa sút nhiều về tài chính nhưng nếu nằm trong phạm vi kinh doanh của hắn, hắn nhất định sẽ vực nó dậy và giúp nó lấy lại vị thế như ngày xưa. Tuy nhiên, hắn sẽ làm điều đó nếu như Kim gia cho hắn làm chủ và tất cả mọi quyền hành đều nằm trong tay hắn. Hyunbin – anh muốn Kim gia thoát khỏi sự kìm kẹp của KrBank chỉ với số tiền ít ỏi như thế ư? Anh có quá ngốc nghếch không? Hay anh là một người quá thật thà đến nỗi khờ dại đây?
Anh phải đem lại hạnh phúc cho Jaejoong, em ấy đã chọn anh!
Dừng bước khi câu nói của Hyunbin vang lên bên tai mình, Yunho cảm thấy trái tim mình đang thắt lại một cách đau đớn. “Em ấy đã chọn anh!” Chọn sao? Đúng! Cậu đã chọn hắn, tại sao kẻ chiến bại kia vẫn không buông tha cho cậu và hắn? Tại sao lại khiến hắn nghi ngờ chính vợ của mình? Mọi chuyện nếu không có sự xuất hiện của Hyunbin thì sẽ tốt hơn rất nhiều.
Còn anh… – Yunho nghiến răng – Đừng chạm vào vợ của tôi một lần nào nữa!
Nhất định anh phải làm em ấy hạnh phúc! Nếu không… Tôi nhất định sẽ giành lại, tôi sẽ không để anh làm khổ em ấy đâu! Tôi nói được là làm được!
Bỏ ngoài tai những lời còn lại của Hyunbin, Yunho cho xe chạy nhanh đến những nơi đã được hẹn trước. Ha! Không bỏ cuộc àh? Không đứng yên àh? Sẽ giành lại àh? Jaejoong đã chọn hắn, cho dù cậu không chọn hắn thì hắn vẫn sẽ giữ cậu bên cạnh mình mãi mãi. Trái tim và linh hồn của hắn đã thuộc về cậu, hắn yêu cậu… rất nhiều!
Ngồi phịch xuống ghế và uống cạn ly nước lọc trên bàn, Hyunbin đan hai tay vào nhau để cố gắng che đi cảm giác run rẩy của mình. Yunho có một thứ bá khí mà anh không thể nào có được. Hắn nhướng mày, hắn nhếch mép, hắn từ từ tiến tới và nói từng lời vào tai anh… tất cả đều khiến anh chấn động. Tại sao hắn có thể bình tĩnh đến vậy? Tại sao hắn có thể lạnh lùng đến như vậy? Tại sao… Tại sao Jaejoong lại có thể yêu con người đó? Tại sao… Chẳng lẽ vì hắn luôn bình tĩnh, chẳng lẽ vì hắn rất tự tin vào chính mình, chẳng lẽ… anh không bao giờ có thể so với hắn sao?
“Hãy tận tưởng những phút giây làm tỷ phú trẻ tuổi đi. Ha ha ha ha ha ha”
Tôi sẽ không tận hưởng, tôi sẽ sở hữu nó như một sự uy hiếp để anh không thể làm Jaejoong đau lòng. Tôi phải mạnh hơn anh… nhất định phải mạnh hơn anh!
Fashion Shop
Cái này! – Ara chỉ vào chiếc đầm dạ hội sang trọng màu bạc.
Chị thật biết cách chọn. Đây là mẫu mới nhất đấy ạ, chị khoác lên người chắc chắn sẽ rất sang trọng.
Cô còn phải nói àh? Gói cái đó lại cho tôi đi!
Ara nhướng mày khi bản thân được khen ngợi, nó tiếp tục đi vòng quanh cửa hàng để xem những mẫu váy và giày dép mới về nhưng sự hứng khởi của nó lập tức bị dập tắt khi nhìn thấy gương mặt cau có của mẹ mình.
Mẹ ngồi đó cau mày cau mặt liệu có được gì không? Mẹ làm con mất hứng mua sắm đấy! – Ara cằn nhằn.
Mày biết gì mà nói, thời điểm dầu sôi lửa bỏng như thế này mà mày còn cười được sao? – bà Jung quát thầm – Cái thằng đó, nó dùng đủ mọi phương kế để ở lại. Bây giờ bác sĩ cũng nói nó có thai, hừ!
Có thai thì sao? Con không thích anh ta thật nhưng đừng chạm vào con thì con sẽ không tự ý gây sự! – nó ngồi phịch xuống ghế để thử vài đôi giày vừa chọn.
Mày bị nó tẩy não rồi con ạ!
Xỉ vào đầu Ara trước khi trở về chỗ ngồi của mình, bà Jung cảm thấy bản thân mình đang giận dữ cực điểm mỗi khi nghĩ đến việc Jaejoong mang thai và cậu sẽ không bao giờ ra khỏi nhà của mình và Min Ah sẽ không thể bước vào nhà họ Jung được. Rồi bà sẽ có cuộc sống không yên ổn suốt quãng đời còn lại.
Không được, phải gọi cho Min Ah thôi. Tội nghiệp con bé!
Đúng! Tội chị Min Ah quá!
Mini Café
Có thai? Cậu ta có thai?
Ly café trên tay rơi xuống bàn khi nghe bà Jung nói Jaejoong đã có thai, cô không tin đây là sự thật. Không thể là sự thật được.
Đúng! Nó có thai, haizzz… Min Ah àh! Bác thật chia buồn với cháu.
Nhưng… con cũng đang có thai… của anh Yunho.
Cái gì?
Để tay bà Jung lên bụng mình và để bà bấu chặt vào đó thay cho nỗi đau đớn của mình. Có thai, Jaejoong đã có thai và cô thì không. Cậu có đứa con của anh, cậu sẽ là vợ chính thức của Yunho về giấy tờ lẫn tình cảm. Còn cô? Cô trao mọi thứ cho hắn và nhận lại được gì ngoài sự đau đớn và cơn tức giận tột độ. Sau khi Yunho biết tin cô có thai, hắn chỉ thất thần một thời gian ngắn và bỏ đi không liên lạc. Hắn không quan tâm đến dù cô đã lấy cái thai ra để giữ hắn lại. Phải chăng hắn không quan tâm đến cô nữa, không quan tâm…
Sao mà trớ trêu thế này…
Xoa nhẹ bụng Min Ah, bà Jung cảm thấy bản thân mình cần phải làm một cái gì đó để bảo vệ đứa con dâu trong lòng mình và cả đứa cháu hãy còn trong bụng này nữa. Bà sẽ rất vui nếu Min Ah đã là con dâu mình và bà chắc rằng sẽ tổ chức tiệc ngay lập tức nếu biết tin cô có thai.
Bác àh… – Min Ah nhìn thẳng vào bà Jung – Có thể cái thai đó không phải của anh Yunho. Con nghe nói cậu ta đã có bạn trai trước khi lấy anh ấy và sau khi kết hôn, cậu ta vẫn còn qua lại với người đàn ông đó.
Cái gì? – bà Jung trợn mắt – Có chuyện đó sao?
Cái gật đầu của Min Ah khiến bà Jung như phát điên, bà không thể chấp nhận được con người như Jaejoong. Có chồng mà vẫn hẹn hò cùng với người đàn ông khác thì mặt mũi của Jung gia còn ra gì nữa? Cậu không xứng đáng là con dâu của Jung gia, không xứng đáng là vợ của con trai bà. Bằng mọi cách, bà phải tống cậu ra khỏi nhà.
Được rồi, bác tự có cách giải quyết!
Buổi trò chuyện kết thúc trong sự tức giận của cả hai, mỗi người đều chạy theo suy nghĩ của riêng mình nhưng cả hai đều có chung mục đích là Jaejoong. Họ sẽ loại cậu ra khỏi nhà họ Jung.
Kim Jaejoong! Tôi bắt cậu phải cuốn gói khỏi nhà tôi!
Kim Jaejoong! Cậu có thai thì được gì? Cậu không đấu lại tôi đâu! Mãi mãi không lại!
END 35
ĐẮNG CAY (C36 – 40)
by RỒNG
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT