CHƯƠNG 96

Tề Duyệt nhắm mắt lại cầu nguyện, thổi nến. Hai mắt cậu vẫn còn sưng đỏ, cậu có chút ngại ngùng né tránh tầm mắt mọi người, nhưng chính bộ dạng đó lại càng hấp dẫn ánh mắt của đám sắc lang kia.

Không gian thực an tĩnh, xung quanh tản ra mùi đất hòa lẫn với hương thơm của hoa quả.

Ban đêm ở trong không gian rất đẹp, bầu trời đầy sao phá lệ sáng ngời.

Không khí thật tốt, thật vui, vì thế cho nên Tề Duyệt bị đám người kia … nổi sắc tâm chuốc cho say đến mơ màng. Tề Duyệt say rượu quả nhiên không khiến vài người thất vọng, phá lệ động lòng người.

Sau một đêm tình cảm mãnh liệt thì hậu quả chính là Tề Duyệt hai ngày sau lại không xuống giường được. Lần này cậu thật sự bị bệnh, bị hoàn toàn chơi hư, cho dù là người mình đồng da sắt cũng ăn không tiêu, phao ôn tuyền cũng không thấy hiệu quả. May mà nữ nhân biến thái kia sưu tập vật tư rất phong phú, Tề Duyệt giống như lão nhân tuổi già không thể tự sinh hoạt nan kham phơi mông nằm ở trên giường, không thể động đậy, địa phương phía sau đổ đầy thuốc mỡ.

Lúc đầu, mấy người kia cẩn thận chiếu cố khiến cậu có chút thụ sủng nhược kinh. Nhưng theo thời gian trôi qua, cậu càng nghĩ càng cảm thấy mình đáng thương. Chỉ vì một khối bánh ngọt liền đem bản thân mình bán đi, càng làm cho cậu hối hận chính là, ngày đó cậu uống rượu, không hiểu sao lại khóc cầu bọn họ đến thượng.

Không gian của Liễu Nguyệt cần gì cũng có, chắc hẳn cô ta cũng phải tốn rất nhiều công sức. Các loại vật tư cũng được phân loại tốt lắm, cây ăn quả thì đủ loại. Trong không gian còn có một cái tầng hầm ngầm, phi thường lớn, bên trong đều là các loại thực phẩm. Khiến mấy tên nam nhân kia vừa lòng chính là, trong không gian còn có các loại phương tiện giải trí cùng sách báo.

Nhìn chồng sách chất thành núi nhỏ trước mặt, cài gì mà 《 Như thế nào để làm bà chủ một gia đình. 》, 《 Lấy lòng lão công ba mươi sáu kế 》, 《 Như thế nào để làm cho nam nhân ở trên giường đạt được thỏa mãn. 》, 《 Cuộc sống về đêm của tân hôn phu phu. 》

Đáng giận, hút một ngụm lãnh khí, mặt sau của cậu như muốn rách ra. Tề Duyệt hai mắt lệ tuôn rơi nhìn mấy người ngồi cách đó không xa… làm thành một bàn đánh bài.

Đường gia vốn muốn tuân theo nguyên tắc chung sống hoà bình, nhưng lần này bị hành động của Liễu Chính Nam phái người ở trên phi cơ gian lận chọc giận, việc Đường Khả, Viêm Bân cùng vài người khác biến mất như là giọt nước tràn ly, bọn họ quyết định đem Liễu Chính Nam giải quyết sạch sẽ.

Mấy ngày gần đây, những người khác đều rất bận rộn, vội vàng xử lý cục diện rối rắm mà Liễu gia lưu lại, còn có công việc của căn cứ M. Tề Duyệt hiện tại có chữa khỏi dị năng, vì vậy cũng bắt đầu đi đến bệnh viện trong căn cứ để hỗ trợ .

Tề Duyệt bị vài người cưỡng chế lưu lại chỗ Lâm Vũ Trạch, bản thân cậu cũng đồng ý, chủ yếu là bọn họ nhiều người, như vậy xuất xuất nhập nhập thật không tiện.

Mấy người kia rất bận, không còn công phu quản cậu, Tề Duyệt mừng rỡ tự tại, Lâm Vũ Trạch cũng thực hưu nhàn, mỗi ngày phần lớn thời gian hai người đều cùng một chỗ. Những người khác, chỉ có thể ở thời điểm cơm chiều đến nhìn người.

Một người là tiểu bạch nhãn lang (kẻ vô ơn), một người là tiểu hồ ly, hai người từ lúc ra khỏi không gian liền ghé vào nhau nói nhỏ. Kỳ thật phần lớn thời gian đều là Tề Duyệt ở một bên nói, Lâm Vũ Trạch ở một bên nghe, chỉ cần Tề Duyệt không quá phận, Lâm Vũ Trạch tất cả đều vô điều kiện tiếp thu lời nói của cậu. Nhưng nhìn thấy Tề Duyệt chỉ xoay quanh Lâm Vũ Trạch, mấy khác người không hẹn mà cùng ghen tị, tên tiểu bạch kiểm tự bế này thật sự rất âm hiểm.

Từ khi vị trí kia của cậu vì sử dụng quá độ mà bị thương, bọn họ đều rất có tự giác không còn dây dưa vấn đề ở trên giường nữa. Bất quá, bọn họ sẽ từ sáng tới tối thay phiên lại đây một người cùng cậu ngủ. Từ lúc ra khỏi không gian, vài người ở chung thực hài hòa, Tề Duyệt không dám hỏi bọn họ, chỉ có thể co đầu rút cổ tự tưởng tượng.

Tề Duyệt rất sớm liền ly khai bệnh viện, bình thường đều đến chiều cậu mới trở về, buổi tối còn cùng bọn họ ăn cơm. Buổi sáng Hàn Phi có phái tiểu đệ đến báo cho cậu trưa nay bọn họ sẽ đến ăn cơm. Vừa đi vừa cân nhắc, Viêm Bân cùng Hàn Phi vẫn chưa có trở về căn cứ L.

Tề Duyệt đặc biệt đi đến sàn giao dịch trong căn cứ, dùng tinh hạch để đổi một chút rau dưa mới mẻ, những rau dưa này đều được trồng trong vườn cách ly. Mới vừa đi tới góc đường cậu liền nhìn thấy một thân ảnh vừa xa lạ lại quen thuộc.

“Lão bà kia, bà nhàn hạ tôi còn chưa nói, ai cho phép bà trộm tinh hạch của tôi.” Một nam tử vừa nói vừa đuổi theo quyền đấm cước đá một phụ nữ trung niên.

“Không nhàn hạ, tôi thực sự sinh bệnh mà, tôi còn đi khám.”Người phụ nữ trung niên phản bác lại nhưng không dám lớn tiếng, bà cuộn thân mình lại, trên người đều là vết thương.

Còn chưa giải được hận, nam tử kia tiến lên đạp thêm hai cước, “Bà còn dám tranh luận, suốt ngày chỉ biết hết ăn lại nằm.”

Lúc này một nữ tử trẻ tuổi mặc đồ hở hang lắc lắc thân mình đi tới, ôm lấy cánh tay nam tử, chán ghét nhìn nữ nhân trên mặt đất mà mở miệng.

“Ca, chúng ta trở về đi, quan tâm đến bà ta làm gì?”

Nam tử đắc ý vươn tay nhéo nhéo cái mông của nữ tử, *** tục nói: “Vẫn lẳng lơ như thế, đêm qua còn không có đã nghiền sao?”

Hai người căn bản không thèm để ý người xem náo nhiệt bên cạnh, lời đưa tiếng đẩy trêu đùa nhau. Người phụ nữ trung niên thoạt nhìn có chút già nua gầy yếu, dinh dưỡng không đầy đủ, rụt rè sợ hãi ngồi dưới đất.

Không nghĩ tới cậu lại trùng hợp mà gặp lại bọn họ, cùng với kiếp trước hoàn toàn bất đồng, bà ta sao lại lưu lạc đến hoàn cảnh như vậy. Tề Duyệt đứng ở xa xa, nhìn này hết thảy, cau mày. Tiết Vãn Nghi với cậu không có tình cảm, nhưng đối với hai người kia sinh hoạt hơn mười hai mươi năm thì phải xuất phát từ nội tâm. Tề Duyệt lặng lẽ đi theo bọn họ, mắt thấy ba người đi vào một ngõ hẻm trong khu C mới trầm tư rời đi.

Trở lại chỗ ở, Tề Duyệt làm mấy món mà mấy người kia thích ăn, làm một bàn thật lớn. Đều là đại nam nhân vì vậy sức ăn rất lớn, các món ăn rất đa dạng, đủ loại khẩu vị.

Vốn tưởng rằng giữa trưa chỉ có Hàn Phi cùng Viêm Bân trở về thuận tiện mang theo những tiểu đệ nhu thuận, không ngờ Đường Khả cùng Lâm Vũ Trạch cũng trở về.

“Buổi chiều anh phải về căn cứ L.” Hàn Phi thừa dịp Tề Duyệt ở phòng bếp bưng thức ăn mà nói với cậu.

“Ngạch.” Tay cầm chén đĩa của Tề Duyệt khựng lại, cậu khẽ gật đầu.

“Cùng bọn anh về đi.” Hàn Phi tiếp nhận chén đĩa trong tay Tề Duyệt bỏ qua một bên, vươn tay nâng lên cằm của cậu, cưỡng bách cậu phải nhìn hắn.

Tề Duyệt im lặng, nhìn đối phương thật lâu, sau đó khẽ lắc lắc đầu, cúi đầu càng ngày càng thấp.

Hàn Phi nhìn Tề Duyệt, qua một hồi lâu mới cam chịu thở dài, vươn tay ôm lấy cậu. Dùng cằm khẽ vuốt ve mặt Tề Duyệt, “Anh nên bắt em làm thế nào mới tốt đây?”

Tề Duyệt nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn.

“Chờ anh đem sự tình công đạo tốt rồi sẽ trở lại.”

“A? Kia căn cứ L phải làm sao?” Tề Duyệt có chút do dự hỏi.

“Giao cho Viêm Bân, dù sao anh ta mới là lão đại. Căn cứ L là của anh ta, muốn làm như thế nào thì làm như thế ấy, dù sao cũng không phải chuyện của anh.” Hàn Phi bình thản nói, xem ra hắn đã sớm có chuẩn bị.

“n.” Tề Duyệt mân miệng, gật đầu, thoạt nhìn thực vui mừng.

Thấy phản ứng của Tề Duyệt, Hàn Phi thực vừa lòng, yêu thương hôn lên môi cậu, hơi có chút ủy khuất nói: “Duyệt Duyệt, anh đi chỉ sợ mấy ngày mới có thể trở về, chờ chút nữa cơm nước xong em phải giúp giúp anh.” Nói xong còn ám chỉ dùng hạ thân đụng đụng Tề Duyệt.

Tề Duyệt nhăn nhó, mặt có chút phiếm hồng, trong lòng vừa có chút ngọt ngào lại có chút thẹn thùng, người này sao lại có thể tùy thời động dục vậy chứ.

Nhưng vừa nghĩ tới đối phương phải đi mấy ngày, trong lòng cậu cũng có chút không nỡ nhẫn tâm cự tuyệt.

“Vợ yêu của anh, anh cả ngày chỉ nghĩ đến em, ngay cả ngủ cũng không ngủ được, nơi này lại đau dữ dội, em phải hảo hảo an ủi anh.”

Hàn Phi thấy Tề Duyệt có chút tâm động, càng thêm dũng khí ghé vào bên tai Tề Duyệt nhỏ giọng dụ hống, vừa nói vừa cầm hai tay Tề Duyệt ấn vào giữa hai chân của mình.

“Xuống địa ngục đi, ai là vợ yêu của anh chứ.”

Nhiệt khí của đối phương thổi tới bên tai khiến Tề Duyệt đỏ mặt.

“Em chính là vợ yêu của anh, không nên chối cải a, chúng ta cũng đã động phòng rồi. Em quên rồi sao? Vào cái đêm sinh nhạt của em đó, em còn cầu anh, nói cái gì mà anh phải ”

Tề Duyệt vội dùng tay bịt miệng đối phương không cho hắn tiếp tục nói nữa.

“Cơm nước xong rồi.”

“Vợ yêu, đây chính là do em đáp ứng, lát nữa không được chối.” Hàn Phi thấy mục đích đã đạt được cũng biết thức thời không tiếp tục bàn về đề tài kia nữa.

Tề Duyệt mặt từ hồng chuyển sang trắng, liên tục gật đầu, “n, ân, ăn cơm trước đã.” Nói giỡn, còn nói sinh nhật ngày đó, cậu xấu hổ muốn chết.

Hàn Phi buông Tề Duyệt ra, bưng chén đĩa đi ra ngoài.

Tề Duyệt kéo lại góc áo của hắn, “Cái kia, năm năm trước, anh đã gặp qua, ưm, nữ nhân đã sinh ra em.”

Hàn Phi híp mắt nhớ lại, một lúc sau mới gật gật đầu, ý bảo Tề Duyệt tiếp tục nói.

“Em vừa rồi thấy bà ta, bà ta hiện tại ở khu C, hình như hoàn cảnh cũng không tốt lắm, con gái bà ta cũng không đối xử tốt với bà ấy. Nếu tiện, ngạch, anh có thể giúp bà ấy tìm một công việc, có thể áo cơm vô ưu là được rồi?”

Tề Duyệt vốn muốn nói cho Đường Khả, nhưng nghĩ lại vẫn cảm thấy Hàn Phi đi thì thích hợp hơn.

“Đã biết. Đi thôi, đi ra ngoài ăn cơm, anh đói bụng rồi.”

Hàn Phi cái gì cũng không hỏi, chỉ gật gật đầu, bất động thanh sắc dời đi đề tài.

Bởi vì Hàn Phi cùng Viêm Bân buổi chiều sẽ rời đi nên lúc ăn cơm Tề Duyệt dị thường trầm mặc, lại hay ngẩn người nhìn Viêm Bân. Những thế trước kia, Viêm Bân vẫn luôn ở căn cứ L, Tề Duyệt từ đầu tới đuôi cũng không hé răng, không biết lạc vào cõi thần tiên nào, chỉ có mấy người kia ngẫu nhiên bàn luận một chút sự tình trong căn cứ.

Không biết vài người đã hiệp nghị như thế nào, ăn cơm xong, thời điểm Tề Duyệt dọn bàn lại bị Hàn Phi ôm vào trong phòng, mà mấy người kia đều không có cảm thấy ngoài ý muốn.

Lúc này đây Tề Duyệt phá lệ nhiệt tình đáp lại, mới vừa hưởng qua ngon ngọt lại phải bị cấm dục mấy ngày, Hàn Phi có vẻ khó dằn nỗi. Hai người ở trong phòng nháo đến thanh âm ở ngoài phòng khách cũng nghe được, về sau Viêm Bân cũng nhịn không được mà gia nhập, ba người giằng co thật lâu. Thời điểm Hàn Phi cùng Viêm Bân rời đi, Tề Duyệt đã muốn mệt đến ngủ mê mang.

Chạng vạng, sau khi Tề Duyệt tỉnh lại, thấy giường lớn chỉ còn một mình cậu, lại nhìn cảnh sắc bên ngoài mà có chút phiền muộn. Không biết Hàn Phi khi nào thì trở về, còn có Viêm Bân nữa, kỳ thật cậu cũng luyến tiếc cùng bọn họ tách ra. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play