____________________________________________

Bầu trời dần bị bao phủ bởi những đám mây đen vô tình ghé chơi. Từng hạt mưa tý tách rơi, ngồi gần cửa sổ, hắn vươn tay đón lấy những hạt mưa nặng trĩu.

Lan Lan bưng bát cháo trắng đến.

" Anh... anh ăn chút gì đi..."

"......."

" Anh à!"..... " Anh!!! Anh làm sao thế!! Tỉnh lại mau!!!"

------------------

Cách đó vài ngày.

Hắn vẫn tự giam mình lại.

" Bác Chi... cháu có thể nói chuyện với Lãnh một chút được không?"

" Ừ ừ...." Sở Vương Chi mệt mỏi phất tay.

Dương Lâm đứng trước cửa phòng Vương Lãnh. Đứng ngoài mà khí lạnh từ trong phòng tỏa ra ngoài khiến Lâm ớn lạnh.

" Vương Lãnh... tao có chuyện muốn nói... về Vũ Vũ..."

" Vào đi."

Dương Lâm vận trên mình bộ comple đen cao cấp ngập ngừng đẩy cửa tiến vào.

Đập vào mắt cậu là hình ảnh hắn đang ngồi ngắm ảnh Vũ Vũ, tay cầm ly rượu vang đỏ nồng.

Ảnh Vũ Vũ everywhere!

" Mày muốn nói chuyện gì?"

Dương Lâm cố gắng lấy bình tĩnh, thấp giọng.

" Mày phải hứa với tao... sau khi nghe xong cấm mày nổi điên. Cấm mày đánh tao! Phải thật bình tõm cho bố!"

Hắn không đáp, hai con ngươi màu hổ phách dán chặt vào hình ảnh cậu đang cười.

" Vũ Vũ... em ấy...."

Nghe thấy tên Vũ Vũ hắn dừng lại, quay đầu nhìn Lâm.

" Em ấy.... này! Mày phải kìm nén nghe chưa!"

" Không nói thì biến!"

" Hôm nay... tao đến đám...t...ang... em ấy...."

" Choang!!!!"

Chiếc ly thủy tinh từ tay hắn bị buông lỏng rơi xuống đất.

" Tao đéo đùa đâu!... mày troll tao bao nhiêu lần tao éo để tâm! Nhưng mà mày dám lôi em ấy xa nói linh tinh đừng trách tao vô tình!!!"

Dương Lâm ngoắc tay ra hiệu cho người hầu dọn.

" Tao đéo đùa! Mày nghe kĩ cho bố! Em ấy mất từ hôm qua rồi! Tao đến đây để đưa mày đến dự đám tang em ấy!"

" Câm mồm!"

Dương Lâm bất lực, rút điện thoại nhấn một dãy số rồi đưa cho hắn.

" Dương Lâm à con? Đã.... báo cho.... Lãnh .. biết... chư..a?"

Hắn ngạc nhiên, đây đích thị là giọng của mẹ Vũ Vũ!

" Cô Thanh, là cháu."

Uyển Thanh bên này sửng sốt một hồi.

" Vương Lãnh.... bây giờ con có thể đến đây được...không?"

Hắn ném điện thoại cho Dương Lâm, lao vội ra ngoài.

" Cậu chủ! Chưa có lệnh của ông chủ cậu không thể đi!"

" Cút!"

" Cậu chủ! Đừng trách chúng tôi!"

Một đám vệ sĩ đứng sẵn trước cửa vây lấy hắn.

--------

15p sau hắn bước ra khỏi nhà, đầu tóc rối mù, quần áo tả tơi.

" Lên xe nhanh!" - Vũ Vũ lái con xe Audi R8 V10 được dát vàng đến trước mặt hắn.

Bỏ lại đằng sau là 18 tên vệ sĩ cao to đang nằm vật vã trên mặt đất.

----------------

Chiếc xe dừng bánh trước cửa nhà Vũ Vũ.

Hắn bước xuống.... sững người.

Căn nhà ấm áp xinh đẹp ngày nào bây giờ đã bị những dải băng đen quấn lấy. Cửa nhà mở rộng, bên trong mọi người xếp hàng, ai nấy mặt mày trầm xuống, tất cả đều mặc đồ đen...

Họ làm cái gì vậy? Ai đó trả lời cho tôi được không?

" Lãnh, mày...vào đi.."

Không cần Dương Lâm nhắc, hắn đã bước vào rất nhanh. Cả gian phòng bị không khí u ám bao trùm.... tiếng nấc..... rồi tiếng khóc tràn lan...

..... Cái éo gì thế? Mấy người này khóc cái gì?

Hắn nhìn thẳng.... liền thấy khuôn mặt rạng ngời đang cười trong nắng của Vũ Vũ...... được in ra ảnh... được đóng khung...

....

Mắt hắn phủ đầy màu trắng... hắn khụy xuống. Ngây dại nhìn tấm ảnh trước mặt, bất giác chạy đến giật đi tấm ảnh ôm vào lòng, giật đi dải băng trắng. Thét lên.

" Tôi hỏi mấy người khóc cái gì? Hôm nay là ngày giỗ cha mẹ mấy người à? Giỗ tập thể hay sao mà xúm lại đây để gào?! Còn nữa? Thiếu gì ảnh mà lại để ảnh Vũ Vũ???!!!! Mấy người muốn em ấy chết sao???.... Vũ Vũ! VŨ VŨ đâu???"

Hắn ôm thật chặt tấm ảnh trong lòng, điên loạn lục tìm cậu.

Vũ Vũ em đâu rồi? Trả lời anh????!!!! Vũ Vũ!!....

Chiếc quan tài vàng ánh kim hiện ra trước mắt hắn! Hắn gồng sức đẩy nắp quan tài.

Hắn chết lặng.

Đó là Vũ Vũ.... Vũ Vũ nằm đó, hai mắt nhắm nghiền. Hàng mi cong chẳng hề động đậy.... Cậu vẫn như thế... vẫn xinh... nhưng sao cứ nằm im thế??

" Vũ Vũ em mê ngủ cũng phải có chừng mực! Dậy ngay cho anh!!!"

Hắn vươn tay định kéo lấy cậu liền bị Dương Lâm giữ lại lôi ra.

" Lãnh! Em ấy mất rồi!"

Hắn ra sức vươn tay đến Vũ Vũ...

" Này? Em nằm trong đó làm cái gì?.... Em chỉ ngủ thôi đúng không?... Nếu.. nếu thế thì dậy ngay cho anh! Em có biết là em đang làm tim anh đau không? Dậy ngay!!! Nghe thấy không!!! VŨ VŨ!!!!"

Mọi người thấy hắn gồng sức, Dương Lâm dùng cả hai tay giữ lấy một tay của hắn mà sắp không trụ nổi liền xúm vào giữ lấy hắn.

Hắn bị đè chặt hai vai, ghìm chặt hai chân, chỉ bất lực nằm úp xuống nền. Chỉ có thể cố ngẩng mặt lên, chỉ có thể giương hai con mắt nổi đầy tơ máu nhìn chiếc quan tài, chỉ có thể kìm lại những giọt nước mắt.

Tim hắn nhói lên từng hồi.... Đau quá!.... Cổ họng hắn khô rát....Trái tim của hắn bị bóp nghẹn như muốn vỡ ra... đau quá! ....

Hắn muốn nói! Muốn gọi tên cậu! Mà lại chẳng thể.... Muốn vồ lấy cậu, ôm chặt cậu mà chẳng thể... Hắn sợ hãi! Sợ sẽ phải chấp nhận điều đó! Hắn không thể!! Thật sự không thể!!

Bất lực nằm im, tay phải giữ chặt lấy bên ngực trái... hắn dùng sức... bàn tay phải nắm chặt lấy vải áo.... ghìm chặt lấy da thịt... cứ thế mà ghìm sâu... như thể muốn xoáy thật sâu vào lồng ngực... để moi tim ra.... tốt nhất là ném nó đi! Hắn.. hắn không chịu được! Cái cảm giác trái tim bị giày vò đến nát vụn từ từ này.... thật đau.....

Hắn khóc..... nhưng nước mắt chảy ngược vào trong... cái vị mặn chát lan tỏa.... lục phủ ngũ tạng của hắn quặn đau....

Vũ Vũ....Vũ Vũ...... Anh nói em đợi anh mà?.... Em hư lắm.... sao không đợi anh??? Tại saooo!!!!!

Thấy hắn nằm im, mọi người mới buông lỏng dựng hắn dậy.

Lưu Uyển Thanh đã chứng kiến tất cả, lúc này mới đến gần hắn.

" Vương Lãnh.... cô biết chuyện của hai đứa.... hôm nay Vũ Vũ..." nói đến đây bà Thanh không thể kìm lại những giọt nước mắt.." Cô biết cháu đau lòng.... nhưng...."

" Vũ Vũ chưa chết đúng không cô?"

" Lãnh,,,, Vũ Vũ đi rồi..... là lỗi do cô..," Bà gạt đi những giọt lệ, đưa cho hắn hai tập vở dầy cộp " Đây là nhật kí của Vũ Vũ... trước lúc mất nó muốn cô đưa cho cháu..."

Hắn nhận lấy cuốn nhật kí.

" Tại sao... em ấy..."- Hắn đau đớn phải chấp nhận.

" X-.....Nó đã tự tử.... cô đã dồn ép nó.... là lỗi của cô... cô... cô không xứng đáng làm mẹ... cô đã ép nó vứt bỏ niềm hạnh phúc.... ép nó vứt bỏ cả sinh mạng..."

Bà Thanh nói đến đây thì ôm ấy ngực mình, cúi mặt xuống để che dấu đôi mắt đỏ hoe.

Từ ngoài, vẫn đám vệ sĩ đó lao đến vồ lấy hắn.... hắn không hề chống cự.... hai tay của hắn chẳng buồn chống trả....

_______________________________________________________

Vẫn căn phòng lạnh ngắt, hắn khẽ mở trang đầu tiên của cuốn nhật kí.

Mở đầu là : Đây là sách của: Thu Vũ Vũ ( Vợ ác ma

Chữ của cậu đẹp, ngay ngắn, có chút dễ thương hệt như con người cậu.

Vũ Vũ a! Anh đẹp trai có phải em đâu mà khoe....

Ngày xx/xx/xxxx

Đậu xanh! Cái tên ác ma kia hôm nay không biết xấu hổ chen vào chơi cùng mấy đứa trẻ ranh a! Cái ánh mắt của hắn nhìn mình như chết đói! Ghét hắn! Dám dí sát cái miệng hư đốn đó gần tai mình!!! Phắc!

Trời.... anh không đọc chắc chả biết em có cái suy nghĩ này.

-

Ngày xx +4..../xx + 4../xxxx

Aaaaaa!!! Hắn ta dám dùng cái bản mặt đẹp trai để cưỡng ép mình để hắn đưa đi học!!! Đệt! Bất quá nếu mình có sức mạnh của siêu nhơn Gao đỏ mình sẽ đập nát mặt hắn... Phắc!

..... Anh không biết em có ý nghĩ phản động dữ dội vậy đâu!

-

Ngày xx + 5/ xx+4/xxxx

Hôm nay đi học cứ nghĩ hắn sẽ đập mình to sọ. Này! Ai bảo anh ngủ muộn! Anh đi muộn anh không chết nhưng tôi chết đó!.... hắn ta bơ mình chứ! Này vui lên! Được tự do rồi......

Phắc!

-

Ngày xx + 6/ xx+4/xxxx

Hắn ta lại bơ mình!! Ê ác ma anh giận dỗi sao dai hơn cả bọn con gái thế.... bất quá sao hôm nay mình lại khóc... tại sao ôm lấy hắn! Tại sao hắn lại ôn nhu đến thế! Loạn rồi!!!

Phắc!

-

Ngày xx/xx/xxxx+2

Aaaa~ năm 2 trung học rồi a! Nào mấy cô gái!! Bơi vào bể tình của Vũ Vũ này đi!!!

Ê! Mấy cô bị mù hả! Đâm đầu vào tên ác ma làm gì!!!??? Này nhé hắn ta vừa chơi lầy vừa đần! Các cô quá ngây thơ rồi!

Ngày hôm nay xin được Phắc Ác Ma!

...... Tư tưởng phản động....

Ngày xx+3/xx/xxxx +2

Ngu người! Hắn ta hôn mình quá thường rồi! Hôm nay muốn đổi mới hôn công khai trước mặt một cô gái! Anh muốn chứng tỏ cái gì đâyy!! Anh hại đời tôi đó! Biết không!?

Phắc!

... Sao anh biết được!...

-

Ngày xx+n/xx/xxxx +2

Sở Vương Lãnh!!! Anh là ác ma đấy! Biết không?

.... Biết!

Cái tuyên bố chết tiệt của anh hại đời tôi rồi! Anh có biết bây giờ tinh thần + dạ dày của tôi bị lũ fan vũ nhục không??

.... Không biết!... này cái dạ dày liên quan?

Anh sống không yên đâu! Phắc!

...... Này này! Có nhất thiết phải " Phắc" không? Em muốn thông anh đến thế à! Không có cửa đâu!

-

Ngày xx+5/xx/xxxx +2

Xe của tên Gỗ Mục đẹp vler (/^).... Hôm nay chính thức làm người yêu tên ác ma rồi nhé! há Há !!! mình mong chở cảnh hắn cúi đầu quỳ lạy mình yêu quý hắn!! ahahahah.....

Cái tên trết tiệt! Nói còn ngập ngừng làm mình tưởng nhầm!

Cái gì mà đánh gãy chân mình! aaa~ ác ma ơi ác ma~~anh rơi vào lưới tềnh của tôi rồi!!! Trúc mừng đã đi lạc vào con đường không lối về!!

Yêu!

....... Anh chưa bao giờ nghĩ đến em còn hỗn như thế! Sai chính tả tùm lum kìa!

-

Ngày xx/xx/xxxx+3

..... Chồng à?

Đến lúc anh đọc được những dòng chữ này thì xin lỗi..... em đã thất hứa.... em đã khóc chồng ạ?

Chồng bảo không được khóc.... nhưng....

Nếu như trước đây em chạy anh còn không kịp thì bây giờ... Em muốn quấn lấy anh cả ngày! Kể cả khi anh muốn trốn khỏi em!....

Nếu như hôm nay em đồng ý mẹ rời khỏi anh.... chắc em cũng sẽ đau tim, thiếu vắng anh mà chết... thôi thì tự lựa chọn cái chết thanh thản nhất....

Rời xa anh là điều em không muốn.... nhưng ở bên anh, xin lỗi....em không thể làm được....

Anh à? Xin anh đừng lấy vợ nhé!!!! Đời này anh chỉ có 1 vợ duy nhất là THU VŨ VŨ này mà thôi!!

......... em nói đùa đó...hahaha.... anh sẽ có tương lai chỉ khi không có em. Anh sẽ gặp và sẽ yêu một cô gái nào đó! Nhưng mà, cầu anh trong một khoảnh khắc nào đó, anh sống chậm lại và ... nghĩ đến em nhé!

Điều em hối hận nhất đến bây giờ không phải là yêu anh! Yêu anh là điều em chưa bao giờ hối hận!

Em hối hận.... tại sao em lại là con trai? Tại sao là con trai còn yêu anh cũng là con trai!

Em không hiểu!............

Không biết có phải em đang ảo tưởng không nhưng mà em chợt nghĩ. À! Có khi nào đọc đến đây anh sẽ vì em mà tự tử theo không?

Ahahaha.... Cấm nhé! Anh phải sống! Anh phải sống hết phần của em! Anh phải sống để hồn của em còn có chỗ mà ám nghe chưa!

........ Em yêu anh.. Chồng yêu!

P/s: Anh nhé! năm đó tại anh không trả vở bài tập sinh nên mới bị giáo viên gọi về cho mẹ em! Làm em bị mắng cả buổi! Ghét anh!...

-

Hắn vùi đầu vào quyển nhật kí thứ 2 .... giọt nước mắt vô tình lăn dài trên má, vô tình rơi xuống trang sách, vô tình làm nhòe đi từng con chữ, vô tình làm hắn quặn đau....

... Tất cả đều có giới hạn mà thôi!.... đến giây phút này hắn không thể kìm nén được.

-------------------------------------------------------------------------------------

Hiện tại

Hắn nằm trên giường, nhìn lên tấm trần đen, hình ảnh Vũ Vũ cười thật đáng yêu với hai má núm đồng tiền hiện lên. Hắn cố dơ tay lên bắt lấy.... hình ảnh đó vụt tắt tan vào hư vô... Đau!

Chẳng còn hơi ấm khi ta ngồi sát nhau.......Đau!

____________________

Lão Sở nhìn con trai ngày càng vô hồn thấy một cỗ đau xót.... Lão không nghĩ mọi việc sẽ như vậy! Nhìn hắn, lão nhớ lại hình ảnh của mình khi bị ngăn cấm lấy mẹ của Lãnh... Lão sai rồi!! Lão đã quá sai!.....

Sinh ra đã không có tình yêu của mẹ.... vậy mà Lão đã cướp đi nốt cái hạnh phúc duy nhất của nó! Giá như thời gian quay trở lại.....

________________________________________________

Hắn rơi vào trầm cảm nặng, phải điều trị mất 1 tháng.

______________________________________________________

2 năm sau.

Hắn sở hữu công ty của bố, trở thành 1 trong 10 gương mặt doanh nhân xuất sắc nhất trên thế giới!

Đã 2 năm rồi, chưa ai thấy trên gương mặt anh tuấn này một nụ cười. Con người này sinh ra là để cho công việc, hắn lao đầu vào công việc để rồi đêm đến thu mình trong căn phòng.... ôm lấy di ảnh của cậu...

Vũ Vũ, đã 2 năm rồi....

Em biết không?.....anh đang chết dần chết mòn vì đau đớn....

Vẫn luôn là bầu trời này, như bao ngày khác

Chỉ có một điều khác là em không còn ở đây

Có lẽ anh đã để em đi mà không chút vương vấn

Không , không phải...

Anh không thể để em ra đi như thế được....

Mong mỏi em, anh đang mong mỏi em....

Bởi anh nhớ em....

Nên mỗi ngày anh gọi em trong cô độc

Anh nhớ em, anh nhớ em Nhớ đến nỗi cứ gọi tên em trong vô thức, hôm nay cũng vậy....

Ngày qua ngày, anh tưởng như mình đang chết...

Anh phải làm gì đây?

Yêu em, yêu em

Anh rất yêu em Anh phải để em ra đi dù chưa kịp nói hết lòng mình

Xin lỗi em, xin lỗi em

Em có nghe thấy anh nói không?

Em có nghe thấy lời thú nhận muộn màng của anh không?

Anh yêu em.

( Because I miss you)

Bất quá em biết anh yêu em mà.

-----------------

" Suy nghĩ gì mà đăm chiêu thế? Chả hợp với cái hình tượng ác ma của anh gì cả!"

Hắn giật mình.... giọng này... cái chất giọng mà hắn đã mất đi từ 2 năm trước!

" Vũ Vũ...."

_______________________________________________________________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play