Khang Tố La luôn biết xem sắc mặc người khác, đại khái cảm thấy Tạ Minh Thiên có thể tùy tiện đùa giỡn như vậy xem ra chuyện kia quả thật không đáng nhắc tới, tiếp tục tập trung vào ván bài dù trên căn bản đã sớm mất hết hứng thú. Mấy người đàn ông cũng không mấy hứng thú với đề tài kia, nên cũng quay lại vị trí của mình, thi thoảng nghe thấy mấy lời trò chuyện lặt vặt, Nhiếp Diệc ngồi nhàn nhã bên cửa thủy tinh, giống như đang thất thần. Tôi cảm thấy tình hình cũng không có gì để lưu tâm nữa, đúng lúc vú Lâm đi làm nước trái cây, liền đi lại đó giúp bà.

Vú Lâm nhẹ giọng nói chuyện với tôi: “Bắt đầu mùa đông rồi, trời lạnh, không khí cũng khô nên uống nước trái cây rất tốt, tôi có nhờ Đồng tiểu thư mỗi ngày chuẩn bị cho thiếu phu nhân, cô ấy không biết có quên hay không?” Tôi nói Đồng Đồng ngày nào cũng bắt mình uống, hóa ra là do bà ấy dặn dò, thảo nào cô ấy lại đột nhiên nhiệt tình thế. Vú Lâm lắc đầu: “Thiếu phu nhân và thiếu gia công việc đều bận rộn, nên mới phải đặc biệt bồi dưỡng thân thể.” Lại nói: “Mộc Sơn này sợ là không chuẩn bị cơm được cho khách, phòng ăn với từng ấy người sợ là sẽ chen chúc.” Tôi nghĩ để người đưa họ đi một quán ăn nào đó, không thì ăn ở sân hoặc là trong nhà kính trồng hoa, nhà kính khá rộng rãi, còn có ngẩng đầu lên là có thể ngắm sao.

Quyết định xong bữa tối, chúng tôi lại hàn huyên thêm mấy câu, mới biết Tạ Luân hôm nay tìm đến Nhiếp Diệc bàn công việc, Tạ Minh Thiên nghe nói tôi trở về nên cũng theo đến, trước khi tôi về không lâu thì bọn Hứa Thư Nhiên mới đến, mời khách ở lại đánh bài cũng là Tạ Luân.

Lúc mang nước ra thì nhìn thấy Khang Tố La đã trả lại chỗ cho Cố Ẩn, hoàn toàn rời khỏi ván bài, lại đang ở một bên gian khổ dụ Tạ Luân nói ra mối quan hệ của Ung Khả với bọn họ: “...... Nói như vậy, anh, Nhiếp Diệc, và cả Ung Khả đều học cùng trường Y năm đó? Ôi em với Phi Phi sau đó cũng vào trường Y, tuy rằng rằng năm đó Nhiếp Diệc đã về nước nhưng anh lại không, nói không chừng năm đó anh mà về chúng ta cùng trường lại có thể gặp nhau đấy.”

Tạ Luân ngả ngớn nói: “Chỉ cần lướt qua nhau thôi, Khang tiểu thư xinh đẹp như vậy nhất định để lại ấn tượng sâu sắc với tôi.”

Cố Ẩn gõ gõ bàn, Tạ Luân nhấc tay phải làm tư thế đầu hàng.

Khang Tố La cau mày, trịnh trọng nói: “Tạ tiên sinh khi đó thẩm mỹ không tốt như vậy thì cũng khó nói lắm.”

Tạ Luân nghẹn một hồi, nhíu mày nhìn Cố Ẩn. Cố Ẩn hòa nhã nói: “Cậu nhìn tớ làm cái gì, Khang tiểu thư nói cũng không phải không có đạo lý.”

Tạ Luận không thèm để ý đến bọn họ nữa, ngược lại hỏi Nhiếp Diệc: “Nhiếp Phi Phi hóa ra là học muội của cậu đấy?”

Liền nghe thấy Nhiếp Diệc nói: “Đại học hả? Tớ tốt nghiệp trung học hai năm cô ấy mới nhập học, cô ấy lên đại học tớ mới về nước, không có cơ hội gặp được.” Dừng lại một chút lại nói: “Nhưng cô ấy đúng là học muội.”

Tôi giật mình nói: “Anh biết?”

Hắn vừa xếp bài vừa nói với tôi: “Làm sao không thể biết?”

Tạ Luân lắc đầu: “Vậy mà hai người lại không gặp được nhau, duyên phận này của hai người cũng thật sự là.......”

Nhiếp Diệc hờ hững nói: “Duyên phận hả, là do cô ấy chân ngắn đi quá chậm.”

Ada có chút do dự nói chen vào: “Tổ trưởng cô.....”

Lại bị tiếng hô hoán của Khang Tố La lấn át:: “Phi Phi, cậu có nghe thấy không, Nhiếp Diệc nói cậu chân ngắn kìa.”

Khi ấy tôi đang nhân lúc bọn họ tán gẫu lấy cốc nước trái cây của Nhiếp Diệc đổi lại với cốc của mình. Vú Lâm đưa cho tôi cốc nước hoa quả đầy đến miệng, so với bọn họ quả thật chênh lệch quá lớn.

Tôi thành công đổi được cốc nước, hơi chột dạ trả lời Khang Tố La: “À, không sao, chân mình so với chân anh ấy thì đúng là ngắn thật.”

Khang Tố La oan ức: “Vậy sao mình nói gì động bồ chút liền đánh mình, Nhiếp Diệc nhà bồ nói sao cũng không bị xử lý tới là sao.”

Tôi nói: “Cái này không so sánh được nha, mình đánh không lại anh ấy đâu.”

Tạ Luân trêu chọc: “Xã hội văn minh bao nhiêu năm rồi mà quy tắc của Nhiếp gia vẫn là lấy bạo chế bạo hả?”

Nhiếp Diệc uống nước trái cây, không đáp, lại quay sang gọi tôi: “Nhiếp Phi Phi.”

Tôi chột dạ: “Hả?”

Hắn nhíu mày ra hiệu: “Đưa cốc nước trái cây trong tay em cho tôi.”

Tôi lại chột dạ, nhưng làm bộ không để ý nói: “Giống nhau cả, anh đừng có như trẻ con giữ đồ thế, nước trái cây nào chẳng là nước trái cây, sao cứ nhất định phải uống của em.”

Tức thì hắn lấy cốc nước từ trong tay tôi uống một ngụm, không thèm ngẩng đầu nói: “Đây mới là cốc nước của tôi.” Lại chỉ vào cốc nước hắn vừa đặt xuống bàn: “Đây mới là cốc của em.”

Tôi bị mụ não luôn, chỉ dựa vào uống một ngụm nước mà có thể đoán ra được? Nhưng vẫn liều chết nói: “Cốc nhỏ là của em, cốc lớn của anh, vú Lâm chính là chia như vậy đó.”

Hắn suy nghĩ một chút: “Vậy thì là do vú Lâm nhầm, cốc to này mới là của em.”

Thấy hai chúng tôi tranh chấp mãi cốc lớn cốc bé, Khang Tố La không nhịn nổi nói: “Nhiếp Diệc anh nhường Phi Phi một chút không được à, dù Phi Phi nhà chúng tôi thật sự rất nghe lời nhưng anh không được khi dễ cậu ấy như thế, không sao, Phi Phi đổi với mình nè.” Nói xong định mang cốc nước trái cây của mình đưa cho tôi.

Nhiếp Diệc cau mày ngăn cản Khang Tố La: “Trong ly nhỏ đều bỏ thêm dứa, cô ấy hồ đồ rồi đến cô cũng dung túng cho cô ấy luôn hả.”

Tôi nghẹn, nói: “Em không biết trong cốc nhỏ đều có nước dứa.”

Hứa Thư Nhiên không hiểu: “Dứa, dứa thì sao?”

Tôi đang định giải thích, Nhiếp Diệc đi trước một bước nói: “Cô ấy dị ứng dứa.”

Tôi nhỏ giọng nói: “Này ăn một chút thôi chắc cũng không sao mà.”

Nhiếp Diệc nhàn nhạt nhìn tôi một chút: “Một chút của em là bao nhiêu tôi còn không biết? Mỗi lần chỉ ăn một chút như vậy mà vẫn dị ứng? Trên mặt nổi đầy mụn đỏ thoải mái lắm phải không?”

Tiếng tôi đã có thể so với muỗi kêu: “Không kìm lòng được mà.”

Hắn gật đầu: “Rất thẳng thắn, vậy nên sau này với những đồ ăn dị ứng, em nghĩ cũng đừng nghĩ được chạm tới.”

Nhìn vẻ mặt hắn không giống như đùa giỡn, tôi suy tư hai giây, sau đó phóng khoáng nói: “Được rồi được rồi, dù sao em cũng không phải đặc biệt thích ăn dứa.”

Khang Tố La há hốc mồm: “Nhiếp Phi Phi, cái bản tính không thể nhượng bộ của bồ đi đâu rồi? Coi như không thích, nhưng không phải là bồ thích đối nghịch với người khác lắm sao?”

Tôi nói Khang Tố La đừng có âm mưu bôi nhọ, tôi đâu có khi nào như vậy đâu nha, mặt mày ủ rũ nhìn cốc nước lớn trước mặt không có dứa, nói với Nhiếp Diệc: “Nhưng mà thật sự là không uống được a.” Lại nghĩ hắn vừa rồi nghiêm túc như vậy, nhanh chóng bổ sung: “Cơ mà em sẽ uống hết haha.”

Hắn nghiêng đầu nhìn tôi: “Sao lại tự nhiên dễ nói chuyện thế?”

Tôi lập tức nói: “Bởi vì trong nhà này anh làm chủ hết mà.”

Thấy tôi thức thời lấy lòng, hắn cười chế diễu: “Vừa rồi ai còn nói uống không được mà.”

Tôi thầm nghĩ kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, xoắn xuýt nói: “Là em thấy không thể phụ lòng vú Lâm, bà ấy rất bỏ công sức chuẩn bị a.”

Hắn vân vê bàn tay tôi: “Uống không hết đưa cho tôi là được rồi.”

Tạ Luân gõ mép bàn nhắc nhở Nhiếp Diệc: “Này này, hai người các cậu đây là đang phân biệt chủ khách sao, còn đang trong ván bài đó.”

Tạ Minh Thiên gõ vai anh trai: “Anh vừa rồi tán gẫu với Khang tiểu thư lâu như vậy, chủ nhân nơi này là Nhiếp thiếu cũng đâu nhắc nhở anh.”

Tôi giơ ngón tay cái lên với Tạ Minh Thiên: “Chị em tốt.”

Đúng lúc chúng tôi đang trò chuyện thì đột nhiên vang lên tiếng lách cách, mấy người chúng tôi nhìn sang mới phát hiện là Ung Khả làm đổ chén trà. Chiếc chén sử đổ ra khỏi khay trà, xung quanh đều là nước, mấy quyển tạp chí bên cạnh cũng bị nước làm cho ướt hết, trợ lý cô ta đang ở một bên nhanh chóng lau dọn, còn cô ta đứng đó, (bát bát: nhục nhé con, ta điên cuồng gõ chữ chỉ để chờ cái giây phút này thôi đó há há) vẻ mặt thẫn thờ không nhúc nhích, trên mặt còn có vẻ hoảng hốt. Tôi hỏi thăm cô ta có chuyện gì, cô ta cũng không trả lời mà chỉ có người trợ lý nói: “Không có chuyện gì đâu ạ, cốc trà bất ngờ bị đổ. Tổ trưởng không cần bận tâm, đã dọn xong cả rồi.”

Đúng lúc vú Lâm cũng mang mấy dụng cụ quét dọn ra. Ada vẻ mặt khác thường nhìn tôi, thanh âm có chút phức tạp: “Vậy là, Nhiếp thiếu phu nhân là......” Nói đến đây không hiểu vì sao lại dừng lại.

Tôi sửng sốt một chút, hướng về phía cô ta nói: “Sao đột nhiên lại khách khí thế, cô gọi như vậy lại khiến tôi thấy lạ tai, người khác gọi như vậy rồi, đến mẹ chồng cũng gọi tôi là Nhiếp thiếu phu nhân nữa.”

Ada vẻ mặt khiếp sợ: ”Đúng là......” Nhưng ngay lập tức ngậm miệng.

Vẻ mặt và lời nói của cô ta rốt cuộc cũng khiến tôi hiểu ra, mất nửa ngày tôi rốt cuộc cũng nhớ ra phản ứng lại, dở khóc dở cười hỏi cô ta: “Mấy người làm khách ở nhà tôi nửa ngày mà đến bây giờ mới biết tôi là nữ chủ nhân của căn nhà này à? Thật uổng công tôi bưng trà rót nước cho mấy người cả một buổi trưa.”

Ada miễn cưỡng cười một tiếng, nhưng cách hai giây lại nói: “Trước đây không nghe cô nhắc qua.”

Tạ Minh Thiên lười biếng nói: “Hôm nay người giữ lại khách là anh trai tôi, tổ chức đánh bài cũng là anh trai, bữa tối quyết định quán ăn nào cũng là anh ấy với vú Lâm thương lượng, đoán chừng tất cả mọi người nghĩ rằng anh ấy là nữ chủ nhân nơi này luôn rồi.”

Tạ Luân giơ tay muốn đánh Tạ Minh Thiên, Tạ Minh Thiên la oai oái chạy mất. Hai anh em nhà kia thu hút một nửa khách nhìn đến. Tôi ngồi xuống hỏi nhỏ Nhiếp Diệc: “Người ta đến đây làm khách đều là Tạ Luân nhọc lòng mất sức, vậy anh ở nhà làm cái gì vậy?”

Hắn uống nước trái cây cũng thấp giọng đáp: “Tôi không cần làm gì cả.”

Tôi giáo huấn hắn: “Anh là chủ nhân nơi này, thông thường là những chủ nhân đáng tin cậy nhất định sẽ có việc để làm, anh không phải là có thói quen chuyện gì cũng phải tự mình hoàn thành sao?”

Hắn giương mắt nhìn tôi: “Thông thường người ta cũng nói, khi gặp phải tình huống như vậy thì người đàn ông đáng tin trong nhà sẽ phải chờ nữ chủ nhân về để xử lý đại cục.”

Tôi: “......”

Hắn tựa người vào ghế mây, nói như là chuyện đương nhiên: “Vì vậy nên tôi đang chờ em trở về.”

Tôi bị lời ngụy biện của hắn đánh cho thua không còn manh giáp, nhưng vẫn giãy giụa nói: “Nhưng lúc em chưa trở về thì anh cũng phải ra dáng chủ nhân một chút a, dù sao đi nữa Tạ Luân cũng là khách.”

Hắn lắc lắc cốc nước: “Tôi thấy cậu ta cũng rất hưởng thụ mà.”

Vừa bắt đầu quá trình chụp ảnh, bản tính thô lỗ của tôi lại bắt đầu nổi lên, nhịn không được đấm hắn một cái: “Lại vênh váo, dẫu sao ở đây thì Tạ Luân vẫn là khách mời.”

Hắn xoa xoa cánh tay: “Ờ, Nhiếp Phi Phi, học được thói bạo hành gia đình rồi.”

Tôi nhìn bộ dạng của hắn, đột nhiên cảm thấy buồn cười, cũng xoa xoa tay hắn: “Vậy sau này anh thay đổi đi, như vậy em cũng không phải đánh anh nữa.”

Hắn nói: “Nghe như vậy là em còn muốn có lần sau nữa? Ai vừa mới nói đánh không lại tôi vậy?”

Tôi nói: “Như vậy chính là do em ỷ lại rằng anh sẽ không thật sự ra tay đánh em mà, đúng không?”

Hắn đột nhiên đưa tay nâng cằm tôi lên, ngắm nghía một hồi, nói: “Gầy.”

Tôi được chiếc bàn phía sau chống đỡ, còn anh ấy ngồi dựa lên cửa sát đất. Ngoài cửa sổ trời dường như đã tối, nhưng cũng không quá tối nên vẫn có thể thấy được hoàng hôn phía xa. Bởi vì nơi này ở trên cao, nhìn từ cửa kính lại có cảm giác cảnh sắc ở rất xa, giữa núi mây bay lập lờ, lá cây trong đình viện lay động, tựa như còn có thể thấy gió.

Tôi cũng đưa tay muốn nâng cằm hắn, lại bị hắn né tránh, tôi mím môi: “Vì sao anh có thể đánh giá em, còn em lại không thể chứ.”

Hắn rất quả quyết lắc đầu: “Phi Phi, nhìn em rất không đáng tin, tôi có cảm giác sẽ bị em hành hung.”

Tôi bảo đảm với hắn: “Sẽ không, thật sự là không đâu, ngoan nào, để em nhìn chút.”

Hắn nở nụ cười, hơi nghiêng đầu nhìn tôi: “Vậy em gần lại đây.”

Lúc này không có ai chú ý đến chúng tôi, Nhuế Mẫn và người trợ lý đứng ở hành lang đang nói gì đó, Hứa Thư Nhiên có lẽ là đi nhà vệ sinh; đầu bên kia bàn đánh bài Cố Ẩn với Khang Tố La đang chụm đầu lại, Cố Ẩn đang chỉ cho Khang Tố La phép tích phân gì đó; Tạ Luân tựa ở đầu cầu thang đang giáo huấn Tạ Minh Thiên.

Tôi ho một tiếng, đến gần hơn một chút rồi nâng cằm hắn lên, xoay trái xoay phải nhìn nhìn, vài phút sau hắn mỉm cười nhìn tôi: “Gầy à?” Âm thanh rất thấp.

Phía góc cửa sổ sát đất có một giàn hoa lê, hoa nở mang một vẻ đẹp thanh nhã, lúc này đột nhiên tỏa ra hương thơm đầy ngọt ngào.

Tôi thu hồi ngón tay như bị bỏng lại, nhẹ giọng nói: “Sao mà không gầy cho được? Mỗi lần công tác về anh đều rất gầy.”

Hắn nói: “Lần này được chăm sóc rất tốt.” Cúi đầu nhếch khóe miệng: “Không phải là em đã uy hiếp bọn họ rồi sao?”

Tôi nheo mắt lại: “Tên tiểu bạch kiểm kia lại nói gì với anh nữa?”

Hắn suy nghĩ một chút, nhìn tôi: “Cậu ta bảo em đã nói nếu như lần này trở về phát hiện tôi gầy thì sau này bọn họ đừng mong được mang tôi đi lần nữa.”

Tôi nghẹn họng một hồi, đúng là tôi đã từng nói lời này, sau đó tôi thậm chí còn nói nếu như bọn họ còn bóc lột Nhiếp Diệc của tôi rồi không cho hắn ăn cơm ngon, lần sau dù là lão Thiên cũng đừng hòng tôi giao người.

Tôi đỏ mặt, ngồi đó nhất thời không biết nên nói gì. Hắn cũng không nói, ung dung nhìn tôi.

Rốt cuộc một lát sau tôi không chịu được ánh mắt đó, tay cuốn cuốn tóc cố gắng trấn định nói: “Chỉ là đùa một chút thôi, bọn họ nếu như lần nữa đến đây đòi người em cũng không có cách nào a, cơ quan quốc gia quan trọng đến nhường nào nha! Thật ra em có nói hay không thì bọn họ cũng thật lòng muốn chăm sóc cho anh thật tốt, chỉ là bọn họ không biết thói quen của anh thôi.” Lại trấn định lại hơn chút nữa, lên giọng giáo huấn hắn: “Anh cũng thật là, tại sao có thể kén ăn đến thế, mà kén ăn cũng không tính đi nhưng vì sao không ăn còn không chịu nói ra cho người ta biết.”

Hắn đột nhiên nhổm người dậy nghiêng về phía tôi: “Tóc rối rồi.”

Đèn trong phòng khách sáng lên, Nhiếp Diệc lúc này đã ngồi trở về chỗ cũ nhưng bên tai và vai tôi vẫn còn vương lại xúc cảm từ ngón tay hắn. Tiếng Tạ Luân đột nhiên ở bên cạnh vang lên: “Hai người các ngươi trốn chỗ này làm cái chi vậy nha?” Giọng điệu trêu tức.

Một giây sau tôi lập tức ngồi thẳng, hếch cằm lên vênh mặt nói với hắn: “Còn có thể làm gì, chúng tôi sau kết hôn lại cách xa nhau cả tháng trời, tôi chính là đang đùa giỡn anh ấy.”

Tạ Luân đánh giá từ trên xuống dưới Nhiếp Diệc một lượt: “Vậy nên bây giờ là cậu đang như một chú cừu non ngồi đây, ngoan ngoãn để mặc cho vợ cậu đùa giỡn? Không được rồi Yee, khí thế đàn ông của cậu để đâu hết rồi.”

Tôi nói: “Chú cừu nhỏ một mét tám hả, Tạ thiếu à anh cũng quá đề cao những chú cừu non ngày nay rồi.”

Nhiếp Diệc ném cái hộp diêm qua: “Ván bài kết thúc rồi, cậu tránh xa chúng tôi ra một chút.” Tạ Luân bắt được hộp diêm, ném trở lại.

Thanh âm của Ung Khả đột nhiên vang lên, bởi vì bầu không khí trong phòng khách lúc này đang khá ôn hòa, thanh âm kia vang lên thậm chí nghe thành có mấy phần sắc bén, nhưng dù sắc bén cũng là loại lạnh nhạt sắc bén, hướng Hứa Thư Nhiên từ rất xa nói: “Đạo diễn, tôi cảm thấy cơ thể không thoải mái, có thể về nghỉ trước không?” Ada lập tức đứng dậy đi đến cạnh cô ta, luôn miệng hỏi: “Coco cậu làm sao vậy, chỗ nào không thoải mái?”

Hứa Thư Nhiên sửng sốt một chút, lại không hỏi nhiều mà rất nhanh gật đầu đáp ứng: “Thân thể là quan trọng nhất.” Lại hỏi tôi: “Phi Phi, bên của cô ngày mai phải chụp ảnh hả?”

Tôi từ trong góc đứng lên, thật sự không hiểu nổi lý lẽ của hai người này, nhưng vẫn nhanh chóng quyết định rồi nói: “Thân thể đã không thoải mái thì còn quay về làm gì, chỗ bên kia mấy người cách đây nửa giờ đi xe, trước tiên vào phòng ngủ cho khách nghỉ ngơi một chút đi.” Quay đầu gọi vú Lâm nói: “Vú Lâm mời hộ con bác sĩ Trần qua đây một chuyến nhé.” Lại nghĩ đến câu hỏi vừa rồi của Hứa Thư Nhiên, nói với anh ta: “Xem bác sĩ Trần nói thế nào đã, nếu như thật sự không xuống dưới nước được thì chỉ có thể đổi lại lịch trình, chờ họ ở trạng thái tốt nhất thì bắt đầu.”

Ung Khả chăm chú nhìn tôi, cứng ngắc nói: “Không cần gọi bác sĩ.” Trong đôi mắt không có chút nhiệt độ: “Cô không cần lo lắng tôi sẽ ảnh hưởng đến tiến độ của cô Nhiếp Phi Phi, ngày mai tôi nhất định sẽ đến đúng giờ.” Sau đó ánh mắt dao động đến phía sau tôi thì ngừng lại. Tôi theo hướng đó nhìn theo thì thấy Nhiếp Diệc lúc này đang cau mày nhìn Ung Khả, dường như cảm giác được ánh mắt của tôi liền chuyển ánh mắt lên người tôi, tôi không kịp giả bộ không nhìn hắn nên tầm mắt cứ như vậy đối nhau, hắn bình tĩnh mà đánh giá hai giây: “Sao nhìn tôi chằm chằm vậy, tôi là đồ ăn à?” Tôi ngược lại đáp một câu không liên quan: “Em cảm thấy vẫn là nên gọi bác sĩ đến kiểm tra một lượt, phòng dành cho khách......” Cửa lớn bỗng nhiên rầm một cái, tôi bị dọa ngồi phịch xuống, theo bản năng nắm lấy cánh tay Nhiếp Diệc.

Nhìn thấy trên ghế sô pha đã hoàn toàn trống trơn mới nghĩ được ra tiếng đóng cửa vừa rồi là tác phẩm của ai, tôi hỏi Nhiếp Diệc: “Cô ta thật là không thoải mái? Sức mạnh đó cũng không giống như là thân thể có vấn đề gì, có điều người đóng cửa cũng có thể là Ada, hay là vẫn mời bác sĩ Trần qua xem một chút?”

Hắn nhìn cánh tay của mình: “Tôi cảm thấy cánh tay này cũng sắp bị em ôm đến bầm tím lên rồi.”

Tôi lôi tay hắn ra lắc lắc: “Nào có yếu ớt như vậy.” Lại tiếp tục hỏi hắn: “Có muốn để bác sĩ Trần qua xem luôn không?”

Hắn thuận miệng nói: “Tùy em quyết định hết.”

Tạ Luân tựa người bên cạnh ghế của Nhiếp Diệc tiếp lời: “Không cần để ý đến cô ta, cô ta chỉ là nóng giận giận cá chém thớt, vẫn nghĩ mình là trẻ con, ai cũng phải nhường cô ta không bằng.”

Tôi không biết nhiều về Tạ Luân, nhưng biết được Tạ thiếu đối với con gái phong độ vẫn luôn rất lịch thiệt, lại nói ra mấy lời đánh giá như vậy với Ung Khả nhất thời có chút giật mình, nửa ngày không biết tiếp lời thế nào. Một hồi lâu sau mới nói: “Tính cách này quả thật rất hiếm có, hồn nhiên thẳng thắn.”

Hắn liền ý tứ không rõ cười cười, không tỏ rõ quan điểm gật đầu: “Hắn là hồn nhiên thẳng thắn, ha.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play