"Một lát nữa tôi sẽ qua đó, mọi người nhớ chuẩn bị tài liệu đầy đủ." Sơ Tranh đang từ trong thang máy bước ra thì bị một người chắn đường, cô dịch người sang bên cạnh, người nọ cũng dịch sang theo.
Sơ Tranh ngước mắt lên nhìn.
"Cố tổng." Tô Tửu nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Sơ Tranh ngó ra đằng sau xem thử, hắn tới một mình.
"Anh đến đây làm gì?"
Tô Tửu chắp hai tay sau lưng, thân thể hơi nghiêng về phía Sơ Tranh, khóe miệng khẽ cười: "Tôi đang chờ Cố tổng."
Sơ Tranh lạnh nhạt: "Chờ tôi làm gì?"
Tô Tửu nghiêng đầu, mấy sợi tóc mềm mại theo động tác của cậu rủ xuống một bên: "Lần trước Cố tổng đã cứu tôi nên giờ tôi chỉ muốn cảm ơn Cố tổng mà thôi, không biết có thể mời Cố tổng một bữa cơm được không?."
"Không rảnh." Sơ Tranh từ chối nhanh đến không thể nhanh hơn.
"Không phải Cố tổng muốn tôi cảm thấy cô là người tốt sao? Cô không muốn ăn cơm với tôi, làm sao tôi có thể cảm nhận sự tốt đẹp từ cô được?"
Sơ Tranh đối đầu với ánh mắt của Tô Tửu, chỉ thấy nét cười trên mặt anh càng thêm xán lạn, con ngươi trong trẻo ngây thơ, bộ dáng cũng mười phần vô hại.
Con gà bệnh này.... sao lại có điểm không giống lúc trước, hay là lên cơn rồi?
【Chị gái nhỏ, chị phải mau chóng tận dụng thời cơ! Thẻ người tốt đang vẫy gọi chị đó a!】Vương giả khẩn cấp xúi giục.
"Cố tổng, được chứ?" Tô Tửu hỏi lại.
Sơ Tranh gật đầu: "Nhưng bây giờ tôi còn việc."
"Hôm nay tôi không có việc gì cả, nếu cô không ngại, tôi có thể đi theo cô." Tô Tửu lập tức tiếp lời: "Tôi sẽ chờ đến khi cô xong việc."
Sơ Tranh ngẫm nghĩ một chút rồi đồng ý với đề nghị của anh.
Ngồi trên xe, thỉnh thoảng Tô Tửu lại liếc Sơ Tranh một cái, chuyện lần trước... có vẻ cô ấy không thèm để ý chút nào.
Mà dường như, vốn cô cũng chưa từng để ý mọi việc xảy ra xung quanh...
Tô Tửu ở trên xe chờ Sơ Tranh đi xử lý công việc, đợi mãi mà không thấy Sơ Tranh trở về, Tô Tửu quyết định xuống xe xem sao, kết quả lại phát hiện thấy xe đã bị khóa.
Tô Tửu: ""..."
Tô Tửu cố ngồi đợi thêm một lát, rồi móc điện thoại ra nhắn tin cho Sơ Tranh.
[Tô Tửu: Khi nào cô quay lại?]
[Sơ Tranh:?]
[Tô Tửu: Cô khóa mất cửa xe rồi, tôi... muốn đi WC.]
Tô Tửu mím môi, hai bên má đã bắt đầu nóng hổi.
Sơ Tranh không trả lời tiếp nữa, Tô Tửu nhìn chằm chằm vào điện thoại, ngay thời điểm anh cho rằng mình sắp nghẹn chết mất thì cửa xe "cạch" một tiếng mở ra.
Sơ Tranh mở cửa xe, đứng từ ngoài nhìn vào chằm chằm.
"Cố tổng, tôi thật sự sắp không nhịn được nữa rồi" Gương mặt Tô Tửu ửng đỏ, biểu tình cực kỳ vô tội.
Nhiễu chuyện.
Muốn "xử lý" hắn quá!
Sơ Tranh hít sâu một hơi rồi tránh sang một bên, Tô Tửu đeo khẩu trang lên, xuống xe tìm WC công cộng, lúc cậu trở về vẫn thấy Sơ Tranh đang đứng dựa vào xe, đứng yên tại chỗ.
Xung quanh cô đã có không ít người vây quanh, có vẻ có fan hâm mộ đã nhận ra, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng hét hưng phấn chói tai.
Thế nhưng lại không có ai dám tiến đến, dường như khí chất trên người cô khiến ai ai cũng phải sợ hãi.
Tô Tửu vừa quay về, lập tức có người phát hiện ra anh.
"Đó là Tô Tửu sao?"
"Có lẽ là vậy... dáng người và kiểu tóc khá giống nha."
"Thế nghĩa là hai người họ đang hẹn hò thật sao?"
Tơ Tửu chậm chạp đến trước mặt Sơ Tranh, Sơ Tranh vừa mở cửa, anh đã lập tức chui vào xe, Sơ Tranh liền lái xe đến chỗ đỗ xe ở nơi khác.
Lúc Sơ Tranh chuẩn bị rời đi, Tô Tửu bỗng giữ tay cô lại: "Cô có thể đừng khóa cửa được không?"
"Ừ."
Sơ Tranh vừa xuống xe, Tô Tửu đã lại nghe thấy tiếng khóa sập, khóe miệng anh run rẩy, chỉ biết nhìn qua cửa sổ xe mà dõi theo bóng dáng Sơ Tranh rời đi.
-
Lần này Sơ Tranh quay về khá nhanh, Tô Tửu liền giơ điện thoại ra cho cô xem: "Cố tổng, chúng ta lại lên hotsearch rồi."
Vừa rồi bọn họ bị người khác chụp lại, mới chỉ qua một lát mà đã lên hotsearch.
Sơ Tranh lãnh đạm liếc nhìn một cái, không nói một lời khởi động xe.
Tô Tửu quan sát cô một lúc rồi lên tiếng: "Cố tổng, nếu cô thấy bọn họ nói lung tung phiền phức thì có thể đứng ra giải thích."
"Anh lắm điều quá."
"...."
Tô Tửu mím môi ngậm chặt miệng, vậy là cô ấy không định thanh minh sao?
"Ăn ở đâu?" Xe đi được một đoạn, Sơ Tranh mới hỏi Tô Tửu.
Tô Tửu nói ra một địa chỉ.
Đó là một nhà hàng có tính bảo mật rất tốt, Tô Tửu đã đặt sẵn bàn, chỉ cần lái xe vào hầm để xe rồi vào luôn tầng lầu.
Tô Tửu vừa ngồi vào ghế đã cởi khẩu trang ra, anh mới định đẩy ghế ra cho Sơ Tranh ngồi, thì ngược lại đã bị cô cướp mất, tự mình kéo ghế ra, ngồi xuống.
Tô Tửu thu tay lại rồi ngồi xuống cạnh cô, còn cố ý dịch ghế gần thêm chút nữa: "Cố tổng, cô vẫn luôn như vậy sao?"
"Như nào?"
"...." Luôn không hiểu tình cảm con người là gì sao... Đương nhiên, lời này Tô Tửu không dám nói ra, chỉ lắc đầu cười: "Không có gì, Cố tổng như vậy rất tốt."
Nếu cô trở nên giống với đám phụ nữ bên ngoài....
Tô Tửu cảm thấy nếu vậy thì khả năng mình cùng ngồi ăn cơm với cô sẽ không thể nào xảy ra.
Trong lúc Tô Tửu gọi món, người phục vụ bên cạnh vẫn luôn ngắm nhìn Sơ Tranh, đôi mắt cứ như lòe lòe tỏa sáng.
Ý cười trên khóe miệng Tô Tửu bỗng nhạt đi mấy phần, anh cố ý đưa mặt lại gần Sơ Tranh trước mặt người phục vụ: "Cô muốn ăn gì?"
"Gì cũng được."
"Cô chọn một cái đi." Tô Tửu đưa thực đơn đến trước mặt cô, ánh mắt đầy chờ mong.
Sơ Tranh tùy tiện chỉ một cái, Tô Tửu dường như rất vui vẻ đưa thực đơn cho người phục vụ, người phục vụ đành phải lưu luyến rời khỏi phòng.
Ra đến cửa, người phục vụ vui sướng ôm tờ thực đơn nhảy cẫng lên.
Mình thế mà lại gặp đượcnữ thần!!! Sướng chết mất thôi!!!
"Các cô có biết tôi vừa nhìn thấy ai không? " Người phục vụ chạy như điên về, kéo lấy tay đồng nghiệp chia sẻ chuyện vừa rồi.
Đồng nghiệp kia bình tĩnh hỏi: "Minh tinh nào à?"
Nơi làm việc của bọn họ có tính bảo mật cao, đồ ăn cũng ngon, minh tinh, quan lớn hay đại gia đến đây ăn cũng không ít, ở đây xuất hiện một vài minh tinh cũng không phải là chuyện to tát.
"Là nữ thần Sơ Tranh đấy!"
"Ai cơ?" Đồng nghiệp kia kinh ngạc không thể tin hỏi lại.
" Nữ thần Sơ Tranh a! Sung sướng chết mất thôi!"
"Cô ấy đi một mình sao?"
"Không phải..." Người phục vụ lắc đầu: "Đi ăn với Tô Tửu đấy, mà Tô Tửu cũng thật đáng yêu nha, bọn họ thật sự đang hẹn hò rồi!"
"Sao cô biết?"
"Tôi tận mắt nhìn thấy mà." Hình ảnh ân ân ái ái kia, 100% là đang hẹn hò!
-
Chờ đồ ăn được mang lên, Tô Tửu liền rót một ly vang đỏ, anh đưa ly về phía Sơ Tranh: " Cố tổng, tôi kính cô một ly, cảm ơn cô đã cứu tôi lần trước."
Sơ Tranh nghiêm nghị nói: "Không cần khách khí."
"..." Tô Tửu khẽ nhếch môi, nhìn Sơ Tranh uống xong ly rượu, anh mới cười rồi ngửa đầu uống cạn ly của mình.
Anh lại tiếp tục rót: "Ly này là cảm ơn cô suốt thời gian qua đã chiếu cố cho."
"Ừ."
Tô Tửu kính liền 3 ly rượu, Sơ Tranh mặt không đổi sắc, uống rượu như uống nước lã, từ sâu trong nội tâm Tô Tửu hồi hộp phức tạp, rồi lẳng lặng bỏ ly rượu trong tay xuống.
Anh cắn cắn đũa, ngó sang nhìn Sơ Tranh xem cô ăn gì.
"Cậu nhìn tôi có thể no sao?"
Tô Tửu a một tiếng, ngoan ngoãn trả lời: "Cố tổng đẹp có thể ăn thay cơm."
Sơ Tranh ghé mắt nhìn, con gà bệnh này rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn xuống tay với tiểu khả ái như bản cô nương sao?
Lúc trước anh ta tuy biểu hiện ra rất mực dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng từ trong xương cốt lại là vô cùng cảnh giác, thế nhưng hôm nay lại có vẻ không giống.
Sơ Tranh: " Cậu muốn làm gì?"
Tô Tửu nghiêng đầu, cất tiếng nói thanh thoát: " Cố tổng, tôi chỉ muốn cảm ơn cô, không muốn gì khác."
Ánh mắt Sơ Tranh dừng ở trên đỉnh đầu Tô Tửu, nhàn nhạt mở miệng: "Tốt nhất là như vậy."
Tô Tửu: "Cố tổng cho rằng tôi muốn làm gì?"
Sơ Tranh: "Tôi chẳng nghĩ gì cả." Làm như ta sẽ nói suy nghĩ của mình cho loại gà bệnh như mi ấy?
Tô Tửu: "...."
Tô Tửu xem như đã thông suốt rồi, chẳng những giao tiếp với cô khó khăn, mà muốn làm cô nói ra những lời anh muốn nghe cũng khó khăn nốt.
====================
Ngày ngày ta mơ ước bạo chương mọi người a!! _(:зゝ∠)_
#sha
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT