Bà Mạnh vẫn luôn nhằm vào Kỷ Đồng Đồng mà soi mói. Còn đối với bà Kỷ, bà cùng lắm cũng chỉ là nhìn không thoải mái, còn đâu thì cũng chẳng có gì ngoài khó xử.
Thế nhưng có nằm mơ chắc bà cũng không thể ngờ, một ngày mình về đến nhà, đập vào mắt lại là cảnh chồng mình đang cùng bà thông gia "lăn lộn".
Mẹ Kỷ Đồng Đồng lúc nào cũng trang điểm sửa soạn chỉn chu, còn thường xuyên bảo dưỡng nhan sắc. Lại thêm tuổi tác so với bà Mạnh còn trẻ hơn, nên khi đứng cùng Kỷ Đồng Đồng trông vẫn như hai chị em.
Còn mẹ Mạnh thì suốt ngày gây chuyện với Kỷ Đồng Đồng, cha Mạnh mà lỡ nói giúp một câu là đã bị bà mắng nhiếc.
Càng về sau, tình cảm giữa ông và bà Mạnh càng phai nhạt.
Hơn nữa, mẹ Kỷ vẫn luôn ở trong nhà họ Mạnh, lửa gần rơm, lâu ngày cũng bén.[1]
[1]: Nguyên văn: 近水楼台先得月 - Nhà ở ven hồ, dễ được hứng ánh trăng trước (cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt). Ví von bởi vì tiếp cận một ít người hoặc sự vật mà vượt lên trước đạt được một loại nào đó lợi ích hoặc tiện lợi.
Chuyện này vỡ lở ra, Mạnh Nhiên cũng ngớ cả người.
Mẹ vợ của hắn lại ngủ cùng với cha đẻ của hắn? Thế thì hắn và Kỷ Đồng Đồng phải tính là gì?
Cmn, rốt cuộc cái nhà này bị làm sao vậy?!
Bà Kỷ vốn cho rằng bà Mạnh sẽ làm lớn chuyện, nhưng bất ngờ là bà Mạnh lại bình tĩnh cả một đêm, chẳng hề có ý nào định làm loạn.
Chỉ là ngay tối hôm đó, bà đuổi luôn hai mẹ con Kỷ Đồng Đồng ra khỏi nhà.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, Mạnh Nhiên cũng không thể bảo hộ giúp Kỷ Đồng Đồng được nữa.
Cha Mạnh thì như rùa đen rụt đầu, không muốn ra mặt, mà có khi cũng không dám ra mặt.
Nhà mẹ đẻ của mẹ Mạnh có quan hệ làm ăn mật thiết với Mạnh gia, nếu ông ta thật sự xung đột với bà, cha Mạnh cũng sẽ rất bất lợi.
Ngày thường nhìn bà Mạnh đối xử với cha Mạnh ngoan ngoãn phục tùng, bà Kỷ hoàn toàn không thể ngờ đến việc kết quả sẽ thành ra thế này.
Đương nhiên, bà Mạnh há có thể để yên cho bà Kỷ sống tốt sao?
Bà dùng thủ đoạn mạnh mẽ ngang ngạnh, trực tiếp đưa Mạnh Nhiên ra nước ngoài. Mất đi sự bảo vệ của Mạnh Nhiên, hai mẹ con Kỷ Đồng Đồng sống đến gian nan.
Bọn họ không thiếu tiền, nhưng có đôi khi, không phải cứ có tiền là đã dùng được.
Cuối cùng, mẹ Mạnh thành công bức cho hai người họ phải đi tha hương.
Sau này, Sơ Tranh còn nghe nói kết cục của hai người này cũng chẳng tốt đẹp gì, Kỷ Đồng Đồng được gả cho 1 gã nhà giàu, kết quả là mới chưa được bao lâu gã này đã chết đi. Những tưởng rằng sẽ được thừa hưởng toàn bộ gia sản, nhưng không ngờ di chúc của gã, một chữ có liên quan đến cô ta cũng không có.
Mẹ kế liên tục bắt cô ta đi tìm kiếm, dụ dỗ đàn ông, nhưng có vẻ vận khí của cô ta đã hao hết, cho dù tìm được đàn ông thế nào, kết cục cuối cùng chắc chắn đều không tốt.
Dần dần, Kỷ Đồng Đồng bị gán cho cái danh "khắc chồng hào môn", ai còn dám muốn cô ta nữa.
Cuối cùng, cô ta bị mẹ kế bức ép đến mức tự sát mà chết.
-
Đảo mắt một cái, Diệp Trầm đã sắp tốt nghiệp.
Từ lâu cậu đã suy nghĩ biện pháp kiếm tiền, nên lên năm hai thì bắt đầu gây dựng sự nghiệp. Chỉ mới qua hai năm nhưng cũng đã có chút thành tựu đáng kể.
Thỉnh thoảng Sơ Tranh lại ném ít đồ cho cậu, chính xác là ném, cô căn bản là có đưa như người bình thường đâu. Mà sau khi phát hiện ra điều này, cậu cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Thế nhưng, vào lúc cậu thực sự cần tiền, cô đều thờ ơ lạnh nhạt, chẳng hề có ý hỗ trợ.
Cuối cùng đều là cậu tự lực dựa vào chính bản thân mình để giải quyết.
Tuy rằng về sau cậu mới biết, hóa ra vẫn là cô ở sau lưng giúp đỡ, cậu mới có thể tìm được người đầu tư.
Cơ mà, cái này không tính, cái cậu muốn là...
"Diệp Trầm học trưởng, Diệp Trầm học trưởng..." Một nữ sinh diện mạo xinh xắn cất tiếng gọi Diệp Trầm.
"Diệp Trầm học trưởng." Nữ sinh đỏ mặt xấu hổ, e lệ tiến đến: "Diệp Trầm học trưởng, em... Em.... Em thích anh, anh có thể làm bạn trai em không?"
"Tôi không thích cô."
Diệp Trầm nói xong liền quay người bỏ đi.
Nữ sinh đầu tiên là sững sờ không thể tin, nhưng ngay sau đó đã nhanh chóng chặn Diệp Trầm lại: "Diệp Trầm học trưởng, anh không thể cho em một cơ hội sao? Em thật sự rất thích anh."
Sau khi Diệp Trầm lên Đại Học, mức độ được hoan nghênh chỉ có tăng không có giảm.
Cô nữ sinh này là hoa khôi có tiếng mà còn tự thân chinh xuất mã ra thổ lộ, ai bảo cô vững tin Diệp Trầm chắc chắn sẽ đổ, thế mà không ngờ lại nhận được cái đáp án này.
"Tôi có người thích rồi."
Diệp Trầm vòng qua cô gái, đi ra ngoài.
Nữ sinh nhíu mày không phục, lại vội vàng ngăn cản: "Em nghe nói Diệp Trầm học trưởng gần đây đang có nhu cầu về tài chính, em có thể đầu tư cho anh...."
"Kít— "
Thanh âm chói tai vang lên, một chiếc xe màu lam vừa dừng lại phía trước.
Diệp Trầm ngước mắt nhìn, trên mặt lộ ra ý cười không dễ thấy, ánh mắt dường như cũng trở nên nhu hòa hơn.
Nữ sinh kia tức khắc ngây ngẩn cả người.
Diệp Trầm học ở trường đã lâu như vậy, nhưng chưa từng có người nào nhìn thấy cậu ta cười.
Diệp Trầm vốn chẳng hề để ý đến cô nữ sinh kia, đi thẳng về phía chiếc xe.
Nữ sinh nhìn Diệp Trầm leo lên xe rời đi, bực bội dậm chân, không cam lòng nhéo vạt áo mình đến nhăn nhúm.
"Sao rồi? Thành công chưa?"
"Lộ Tây? Sao sắc mặt cậu trông xấu thế?"
Mấy chị em thân thiết của nữ sinh từ chỗ tối đi ra, ân cần dò hỏi.
Lộ Tây đưa tay chỉ vào chiếc xe xanh lam đang dần đi mất hút, hỏi: "Chiếc xe kia là của ai?"
"Để tớ xem, ôi chao, chiếc xe đấy cũng phải đến 600 vạn (~20,3 tỷ) đi?" Một tiểu thư nghe có vẻ biết hàng kinh ngạc lên tiếng.
"Sáu trăm vạn??" Có người há hốc mồm vì kinh ngạc, một học sinh sao có thể có một chiếc xe khủng như vậy?
Lộ Tây cũng có tiền, nhưng xe cô cùng lắm cũng chỉ hơn trăm vạn(~3,3 tỷ) mà thôi.
Dù sao mọi người còn là học sinh, tiêu tiền cũng là tiền của bố mẹ mà thôi.
"Hình như cô ta tên là Kỷ Sơ Tranh."
"Kỷ Sơ Tranh?"
"Đúng vậy, mà... hôm khai giảng, cô ta còn đưa cho mỗi người cùng khoa một chiếc điện thoại di động, còn nghe nói mới cách đây không lâu, lại tặng mỗi người một cái máy tính... Tiếc quá, mình sinh nhầm thời không được học cùng với nàng a."
"Cô ta có nhiều tiền như vậy sao?"
"Ừ, nghe nói nhà cô ta rất giàu."
Lúc khai giảng vị đại lão này gây ra chuyện lớn như vậy, làm ai ai cũng phải ấn tượng sâu sắc. Nhà có nhiều tiền, ra tay hào phóng, lại còn xinh đẹp, trong trường học chính là nhân vật cấp bậc nữ thần.
"Diệp Trầm học trưởng... Sao lại quen biết với cô ta vậy?"
Có người thấy sắc mặt của Lộ Tây không tốt, liền không dám nói tiếp.
-
Trên xe.
"Nữ sinh vừa ngăn cậu lại là ai?" Câu nói đầu tiên của Sơ Tranh làm Diệp Trầm có hơi bất ngờ.
Trong lòng cậu mừng thầm, nhưng ngoài mặt thì lắc đầu nói: "Không biết."
Sơ Tranh gật đầu không hỏi lại.
Diệp Trầm chờ cô hỏi tiếp, kết quả chờ cả nửa ngày cũng không thấy ai lên tiếng.
Tuy rằng đã đoán trước được phản ứng của cô, nhưng nhìn cô cứ bình thản như vậy, cậu vẫn thấy hơi khó ở.
"Trông cũng xinh." Sơ Tranh bổ sung một câu, càng làm cho Diệp Trầm thêm buồn bực.
Ai thèm hỏi trông cô ta xinh hay xấu.
Trọng điểm là cô ta vừa thổ lộ tôi cơ mà!!
Diệp Trầm nhìn cô gái đang lái xe, thầm so sánh với cách đây mấy năm, dung mạo của cô càng thêm xuất chúng, ánh mắt trước sau như một lãnh đạm xa cách, giơ tay nhấc chân gian đều lộ ra khí chất tự phụ, khiến không ai dám tùy tiện đến gần.
Diệp Trầm khẽ thở dài, muốn làm người trong lòng của cô ấy, quả là khó a..
Cái gì cô cũng không để ý, còn đặc biệt có rất nhiều tiền...
Sơ Tranh đồng ý đi ăn cơm với Diệp Trầm, nhưng địa điểm là do cô quyết.
Diệp Trầm đứng nhìn tòa nhà cao lớn sang trọng, mỗi bước đi đều là cảm giác phải có tiền, nội tâm hơi lung lay, sự nghiệp hiện tại của cậu vừa mới khởi sắc, nói thật, tài chính còn rất nghèo nàn.
Bình thường, tiền gì cậu có thể tiết kiệm thì cũng đều sẽ tiết kiệm...
Nhưng giờ...
Chỉ cần cô ấy thích, thì cậu sẵn sàng chi tiền!
Cơm nước xong xuôi, lúc chuẩn bị đi tính tiền, Diệp Trầm mới được cho biết là đã có người thanh toán mất rồi.
Cậu quay đầu nhìn Sơ Tranh, người phía sau thản nhiên bước ra ngoài.
"Sơ Tranh, hôm nay rõ ràng là tôi mời, sao cô lại trả tiền?" Diệp Trầm đuổi theo cô.
"Cậu mời khách, tôi trả tiền, không mâu thuẫn." Sơ Tranh gật gật đầu, tự cảm thấy lời mình nói quả thực quá chí lý.
"..." Cái gì mà không mâu thuẫn? Đây là điều một người con gái nên làm sao?
Thế này thì bảo cậu làm một đại nam nhân thế nào mới được hả?
Diệp Trầm lên xe loẹt xoẹt viết một tờ giấy nợ đưa cho Sơ Tranh.
Đưa tiền cô không cần, còn uy hiếp sẽ đánh cậu, chỉ có giấy nợ là cô sẽ cầm.
Đưa Diệp Trầm đến dưới KTX xong, Sơ Tranh chờ cậu xuống xe, Diệp Trầm lề mà lề mề, một hồi lâu sau mới uể oải bước xuống.
"Diệp Trầm."
Diệp Trầm vui sướng quay người lại.
Sơ Tranh vẫy vẫy tay, Diệp Trầm liền lật đật chạy tới, cô ấn đầu cậu xuống, cứ thế xoa, biểu tình thập phần nghiêm túc. Mềm ghê, thoải mái ghê a~~~
Sờ thêm cái nữa...
Sơ Tranh liếc nhìn khuôn mặt đang dần tối sầm của Diệp Trầm, ngượng ngùng thu tay: "Ngủ ngon."
Diệp Trầm: "..." Mới có buổi chiều mà ngủ cái gì mà ngủ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT