Mưa to cọ rửa hồ nước, mặt hồ nổi lên gợn sóng, đánh về hướng bờ hồ.
Nước trong hồ màu đỏ sậm, ngón tay trắng nõn tinh xảo rủ xuống nước, màu đỏ sậm là chảy ra từ chỗ này.
Sơ Tranh bị nước mưa đánh tỉnh.
Cả người trên dưới chỗ nào cũng đau, xương cốt giống như bị người đánh nát vậy.
Đây là chỗ rách nát nào vậy?
Sơ Tranh chầm chậm ngồi dậy.
Trước mặt là một cái hồ nước siêu to, bốn phía tất cả đều là rừng cây, trừ những cái này ra, không có những vật khác.
...
Nguyên chủ là đệ tử Vạn Cực Tông, từ sau khi lên núi đã được nhiều người trong tông môn yêu thích và chiếu cố.
Nguyên chủ cho rằng bản thân vận khí tốt, mới có thể được sư phụ và các sư huynh đệ yêu thương.
Thế nhưng cho đến một ngày, một nữ tử giống nàng đến mấy phần bỗng trở lại tông môn, nàng mới hiểu ra, tất cả mọi thứ của nàng, đều là của người khác.
Bạch nguyệt quang trong lòng đám người Vạn Cực Tông, là một nữ hài tử tên Thu Khinh.
Nàng chẳng qua chỉ là vật thay thế.
Cũng chỉ vì nàng giống nàng ta, cho nên mới có được tất cả.
Nguyên chủ rất mất mát, nhưng cũng đã qua nhiều năm như vậy, được sư phụ cùng sư huynh sư tỷ chiếu cố đã là ân đức lớn.
Cho nên từ đáy lòng nàng cảm thấy nên đem tất cả mọi thứ trả lại cho Thu Khinh.
Nhưng mà...
Thu Khinh lại không nghĩ như thế.
Nàng ta cảm thấy là nguyên chủ đã đoạt mất tất cả của mình, thế là nhằm vào nguyên chủ khắp nơi.
Ỷ vào sự áy náy của đám người Vạn Cực Tông đối với nàng ta, khiến cho nguyên chủ lâm vào các loại nguy hiểm, cuối cùng nàng ta còn thành người bị hại, nguyên chủ bị chỉ trích, nói nàng ghen ghét, nói nàng ác độc.
Sơ Tranh ngồi ở bên hồ, cầm máu vết thương trên người trước.
Hôm nay là ngày các sư huynh đệ xuống núi trừ yêu, kết quả tình báo sai sót, con yêu này đẳng cấp so với tình báo cao còn hơn rất nhiều.
Thời điểm Thu Khinh đang đánh nhau đã đẩy nguyên chủ ra.
Nguyên chủ không phòng bị, bị một móng vuốt của yêu đập cho gần chết.
Mà sau khi nguyên chủ tỉnh lại thì đã chỉ có một mình, nàng kéo thương tích đầy mình trở về, còn bị người nói là nàng bỏ mặc bọn họ chạy trốn, bị tông môn trách phạt.
Thời gian hiện tại, chính là lúc này.
Sơ Tranh lạnh lùng, cúi đầu nhìn mặt nước.
Mặt nước gợn sóng từng đợt, phản chiếu ra cô gái sắc mặt trắng bệch, nhưng rất xinh đẹp.
Ùng ục ùng ục...
Đột nhiên, giữa hồ nước bắt đầu có xoáy nước.
Sơ Tranh cảm giác nguy hiểm, chống đất đứng lên, lùi về phía sau.
Một lúc sau, toàn bộ mặt hồ đều rung chuyển.
Mặt đất có chấn động rất nhỏ.
Sơ Tranh sờ cổ tay, lạnh lùng nhìn về mặt hồ, cũng không hề lộ vẻ hoảng hốt.
Kì thực nội tâm đã hoảng đến một đống.
Ta còn đang bị thương đó!!?
Đây là đang chơi trò quái quỷ gì vậy?
Nguyên chủ lúc tỉnh lại thì đã được người cứu, nàng căn bản không có ở bên hồ hay gặp phải thứ gì.
Soạt!
Một cái đuôi từ trong hồ vung ra, xuyên qua màn mưa, vả về phía Sơ Tranh.
Cái đuôi mang theo sát ý nồng đậm, quét ngang lao đến, nhanh như tia chớp, trong nháy mắt đã đến trước mặt cô.
Sơ Tranh khẽ cong người, trượt về sau một khoảng.
Cái đuôi sượt qua hai má, mang theo khí lạnh thấu xương.
Tõm ——
Cái đuôi rơi lại vào mặt nước.
Sơ Tranh vừa rồi hình như nghe thấy eo 'Răng rắc' một tiếng, cảm giác... Muốn gãy mất!
Mẹ nó!!
Không chơi thế nhé.
Cái đuôi kia lại lần nữa quét tới.
Thân thể Sơ Tranh hành động bất tiện, vết thương vừa mới cầm máu, cảm giác đã lại đang chảy máu.
Cô thừa dịp cái đuôi rụt về đằng sau, cổ tay khẽ đảo, ngân tuyến từ trong tay áo bay ra, cái đuôi lần nữa quất tới, đụng vào một tường chắn vô hình.
Trong không khí, ngân quang lưu chuyển.
Cái đuôi tựa hồ bị chọc giận, nước trong hồ càng sôi sục, hai con thủy long lao lên, hướng phía cô đánh tới.
Sơ Tranh: "..."
Rõ ràng là ta bị ngươi đánh lén, ngươi còn tức giận.
Ngươi dựa vào cái gì tức giận a!
Nhìn ta dễ bắt nạt thế sao?
Ngân tuyến từ trong mưa vút ra, phá vỡ một con thủy long, cuốn lấy cái đuôi đằng sau thủy long.
Sơ Tranh nắm chặt ngân tuyến, dùng sức kéo một cái.
Cái đuôi bị lôi ra ngoài một mảng.
Sơ Tranh cảm thấy cái này hơi giống đuôi rắn... Nhưng cái đuôi này cũng quá lớn, rắn biến dị sao?
Lôi ra ngoài xem thử nào.
Sơ Tranh tránh khỏi một con thủy long khác, lần nữa dùng sức kéo ra ngoài.
Cái đuôi bị ngân tuyến trói buộc, cuồng nộ vẫy vùng trên mặt nước, bọt nước văng khắp nơi.
Nhưng dù có thế nào cũng không tránh thoát, chỉ có thể từng chút từng chút bị kéo ra khỏi mặt nước.
Soạt ——
Thân thể cao lớn vọt ra khỏi mặt hồ.
Sơ Tranh mặt không đổi sắc nhìn thứ bay lượn đen nghịt trên bầu trời, nội tâm đã nhả một đống chữ ''Mẹ nó ''.
Cái này mẹ nó là rồng đấy!!
Còn là loại đuôi dài nữa!!
Thân thể Cự Long nhanh chóng bị ngân tuyến quấn lên, thoáng chốc đã bị buộc chặt thành một hình dạng kì quái, ném trên bờ.
Sơ Tranh lau nước mưa trên mặt, bình tĩnh đi đến trước mặt Cự Long.
Con rồng này có chút kỳ quái...
Đuôi của nó là màu xanh, nhưng nửa còn lại là màu đen.
Hai cái màu này chuyển giao còn rất tự nhiên.
Cự Long nhe răng trợn mắt với Sơ Tranh, trong con mắt to bằng nắm đấm tràn đầy phẫn nộ.
Sơ Tranh duy trì khí thế lão đại, lạnh lùng nhìn Cự Long: "Là ngươi công kích ta trước."
"Là ngươi làm ô uế ta trước." Cự Long biết nói chuyện, thanh âm còn rất dễ nghe, bất quá lúc này lại rất hung dữ.
"???"
Cái gì gọi là cô làm ô uế nó?
Cự Long đại khái cũng phát hiện ngôn ngữ của mình có vấn đề, lập tức bổ sung: "Máu của ngươi quá buồn nôn!! Làm nước trong hồ của ta đều bị ô uế!!"
"..."
Sơ Tranh đạp một đạp, Cự Long rơi lại vào trong hồ.
Cự Long: "!!!"
Sơ Tranh đương nhiên là không còn sức lực để đạp, cô bất quá là nhấc chân làm màu, ngân tuyến lãnh trách nhiệm ném Cự Long xuống dưới.
Nhưng Cự Long không biết.
Nó tưởng rằng là do nữ nhân trước mặt này làm ra.
Cộng thêm lúc này nó đang bị trói, đáy lòng Cự Long càng thêm sôi sục, nữ nhân này làm sao hung ác như thế?
"Ngươi là ai?"
"Ngươi quản ta chắc." Sơ Tranh lạnh lùng nói.
"Ngươi muốn làm gì ta?"
Sơ Tranh: "Ngươi đoán xem?"
Cự Long: "..."
Cự Long lúc này đã hơi lúng túng, "Ngươi... Sẽ không muốn giết ta đấy chứ?"
Rồng ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Mạng chó... à mạng rồng quan trọng hơn.
Nữ tử này nhìn cũng thật hung...
Sơ Tranh: "Ngươi công kích ta, ta giết ngươi, có gì không đúng?"
Cự Long vừa giận: "Ta nói, là ngươi làm ô uế hồ của ta trước!!"
Sơ Tranh lạnh lùng trần thuật sự thật: "Vậy ngươi cũng đã công kích ta."
Cự Long: "..."
Cự Long cảm giác trói buộc trên người mình càng ngày càng chặt, vật kia giống như tùy thời có thể cắt huyết nhục của nó, băm nó thành vài khúc.
Trực giác Cự Long cảm thấy rất nguy hiểm.
Nó là phát hiện linh khí trên thân nữ tử này không tồi, muốn ăn nàng mà thôi.
Cmn làm sao biết lại đá phải tấm sắt.
"Đừng đừng đừng... Đừng giết ta!!" Cự Long hô to một tiếng, "Ta biết nơi nào có bảo bối, ta dẫn ngươi đi lấy được không!!"
Nhân loại đều tham lam, Cự Long không tin nàng không muốn.
"Không muốn."
"..."
Cự Long không biết vì sao bỗng thấy ngạt thở, nó đã rất nóng nảy.
"Ta có rất nhiều tác dụng, ngươi đừng giết ta mà!!"
"Tác dụng gì?"
Cự Long giống như rất không tình nguyện, nói ra thân phận của mình: "Ta thế nhưng là Thần thú!"
"Thần thú?"
Cự Long rất có khí phách nói: "Đúng!!"
==============
#28.06.2021
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT