Mỗi ngày Sơ Tranh đều đổi hoa cho Hạ Cừu, mới bắt đầu Hạ Cừu mỗi ngày còn nhìn đến.
Lúc sau cũng coi như thói quen, cũng không thèm nhìn nữa, cho dù bó hoa kia có thay đổi mỗi ngày đi chăng nữa.
Sơ Tranh sai người trải một tấm thảm lông trên sàn phòng Hạ Cừu, điều hoà cũng mở nhiệt độ phù hợp, không lạnh cũng không nóng.
Hạ Cừu vốn không thích giường, sau khi trải thảm, hắn cũng không thèm lên giường nữa luôn.
Ngoại trừ ngủ trong tủ, thời gian còn lại hắn đều ngủ trên thảm.
Sơ Tranh cũng gọi người chuyển giường ra ngoài.
Không có giường, gian phòng càng thêm trống trải.
"Anh có thích gì không?"
Hạ Cừu chỉ vào mình.
"Đúng, anh đó."
Hạ Cừu ngẩng đầu nhìn lên trời trần nhà, lại từ từ quay đầu nhìn Sơ Tranh.
Hắn viết hai chữ lên tờ giấy.
"Vẽ tranh?"
Hôm sau Sơ Tranh mang dụng cụ vẽ vào cho hắn.
Hạ Cừu đứng ở một bên nhìn Sơ Tranh đang lắp ráp, một hồi đứng bên trái, một hồi lại vòng sang bên phải.
Thỉnh thoảng còn đưa đồ cho Sơ Tranh.
Giá vẽ nhanh chóng được lắp xong, Sơ Tranh để Hạ Cừu thử một chút.
Hạ Cừu có lẽ đã học vẽ, tranh vẽ cũng khá đẹp.
Có thể vẽ tranh, Hạ Cừu không tốn nhiều thời gian ngẩn người nhìn tường nữa.
Phần lớn thời gian đều ngồi trước giá vẽ.
Sơ Tranh nhìn hắn vẽ tranh, hắn đang vẽ lại căn phòng này.
Nhưng cũng có sự thay đổi.
Giống như bức tranh đầu tiên là khi hắn mới vào ở phòng này.
Đến bây giờ hắn đã vẽ căn phòng ở hiện tại.
"Anh vì sao lại vẽ căn phòng này?"
Hạ Cừu liếc cô một cái, lại cúi đầu tiếp tục vẽ, không để ý tới câu hỏi của cô.
Như vậy cũng giống việc, hắn nhất định phải lấy một viên kẹo từ trong bàn tay cô để ăn...
Sơ Tranh không dám nói hắn.
Người bệnh yếu ớt.
"Thời gian không còn sớm, hôm nay không vẽ nữa được không?" Sơ Tranh thương lượng cùng Hạ Cừu.
Hạ Cừu buông bút vẽ xuống.
Sơ Tranh lấy nước lau sạch vết sơn trên tay hắn, lại đổi một bộ quần áo sạch cho hắn.
"Ban đêm không được lén lút vẽ tranh, anh làm được không?"
Mấy ngày nay, hắn cứ đang ngủ lại đột nhiên bật dậy vẽ tranh.
Hạ Cừu nhìn chằm chằm vào mặt nước gợn sóng trong bồn, không đáp trả Sơ Tranh.
Sơ Tranh dùng khăn lau sạch sẽ tay của hắn, sau đó đắp lên đầu gối hắn, "Chúng ta giao hẹn với nhau đi, chỉ cần buổi tối anh không vẽ, về sau tôi sẽ cùng anh ăn cơm, có được không?"
Hạ Cừu có phản ứng, hắn vươn tay nắm lấy tay Sơ Tranh, móc móc lấy ngón út của cô.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh sờ sờ đầu hắn, "Đã hứa thì phải thực hiện nhé."
Hạ Cừu gật đầu, đứng dậy đi đến góc tường, đắp chăn lên, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Sơ Tranh: "..."
Phải mau chóng đưa hắn ra khỏi đây.
Nhưng Hạ Cừu hiện tại vẫn là đối tượng bị tình nghi...
Sơ Tranh không tin vật nhỏ nhà cô sẽ giết người, khẳng định có kẻ khác.
Chỉ cần bắt được tên hung thủ này, Hạ Cừu sẽ được giải thoát khỏi nghi ngờ.
-
Ban đêm.
Hành lang bệnh viện yên lặng đến cây kim rơi cũng nghe tiếng, phòng y tá đèn sáng tỏ, nhưng không khí vẫn âm u.
Trong phòng bệnh, Hạ Cừu cuộn thành một quả bóng, dùng ngón tay tự nhéo chính mình.
"Ban đêm không vẽ tranh."
"Ban đêm không vẽ tranh."
Hắn không có phát ra âm thanh, chỉ lẩm bẩm thật nhỏ lập đi lập lại lời này.Hạ Cừu nhiều lần ngồi dậy rồi lại nằm xuống.
"Không vẽ tranh... Không vẽ tranh..."
Hạ Cừu không biết mình đã niệm bao lâu.
Khi tia sáng đầu tiên lọt vào phòng bệnh, hắn lập tức đứng lên, rất ngoan ngồi xuống nơi bình thường ăn cơm, khẽ mím môi chờ đợi.
Mặt trời dần dần lên cao, y tá đem bữa sáng vào.
Hạ Cừu đợi đến bữa sáng đã nguội lạnh, nhưng cửa phòng vẫn đóng chặt.
-
Tối hôm qua Sơ Tranh đến hiện trường vụ án, bởi vì hiện trường vụ án có tổng cộng 3 nơi cho nên cô phải chạy tới chạy lui.
Ngày hôm nay lại không may gặp tai nạn xe cộ, đường về cũng bị chặn lại.
Cô về đến bệnh viện thì đã gần 10 giờ.
Sơ Tranh đã nhờ đồng nghiệp giúp, nhưng Hạ Cừu... cũng không phải chuyện đồng nghiệp có thể giúp được.
Hạ Cừu hiện tại chỉ chấp nhận cô.
Người khác dỗ dành cái gì hắn cũng không nghe.
Là không nghe thấy • thật luôn.
Chính là —— anh cứ việc nói, tôi mà nghe vào một chữ coi như tôi thua.
Cho nên vốn cho rằng khi đến phòng Hạ Cừu sẽ phải nhìn sắc mặt không tốt của hắn, nhưng mà cũng không có.
Hạ Cừu rất ngoan ngồi một bên bàn nhỏ, mọi thứ đều rất bình thường.
Sơ Tranh thấy hơi áy náy, "Xin lỗi, tôi đến muộn."
Hạ Cừu cúi đầu, vươn tay lấy đũa, bắt đầu ăn sáng.
Bữa sáng đã nguội lạnh.
Sơ Tranh ngăn hắn lại, "Đừng ăn cái này, để tôi đi hâm nóng."
Hạ Cừu tránh Sơ Tranh, im lặng tiếp tục ăn bữa sáng nguội lạnh.
Lông mày Sơ Tranh khẽ nảy lên thình thịch.
Quả nhiên vẫn giận dỗi!
Hạ Cừu vốn dĩ ăn rất chậm, lần này lại rất nhanh, Sơ Tranh sợ kích thích đến hắn nên cũng không dám ngăn.
Sơ Tranh chỉ có thể nửa dỗ nửa đe dọa cướp lại bát, nhưng Hạ Cừu đã ăn hết một nửa.
Hắn nhìn Sơ Tranh một cái, đứng dậy đi đến góc tường, lấy tấm thảm quấn lại, cuộn thành quả bóng.
Sơ Tranh: "..."
Tôi mẹ nó là vì ai chứ!
Vì sao đến bây giờ cô vẫn phải ở chỗ này chịu tội!
Ai thích thì đi mà hầu!
Cô không làm!
-
10 phút sau.
Sơ Tranh ngồi bên cạnh Hạ Cừu, thử kéo kéo tấm thảm.
Hạ Cừu quấn tấm thảm rất chặt, kéo không nhúc nhích.
"Tôi biết tôi đến trễ là không đúng, anh đừng giận."
Cho dù Sơ Tranh nói cái gì, Hạ Cừu cũng không chịu ló đầu ra.
Sơ Tranh hít vào một hơi, "Chỉ cần anh không giận nữa, tôi hứa với anh một điều kiện."
Hạ Cừu chui đầu ra rỏi thảm, trên mặt đã hơi đỏ.
Hắn nhìn chằm chằm Sơ Tranh, phảng phất như đang hỏi —— có thật không?
"Thật sự."
Hạ Cừu không chớp mắt nhìn chằm chằm cô, qua một phút, hắn chậm rãi gật đầu.
"Vậy anh muốn yêu cầu gì?"
Hạ Cừu không đưa yêu cầu ngay, hắn muốn để lại cho sau này.
"Được thôi." Vật nhỏ nhà mình, không phải chỉ có thể chiều sao.
Hạ Cừu không yên tâm, muốn Sơ Tranh viết phiếu nợ, còn phải ký tên.
Sơ Tranh: "..." Cưng chiều, phải cưng chiều.
Sơ Tranh nhìn Hạ Cừu cất phiếu nợ, "Vậy ăn sáng đi, lát nữa tôi còn phải đi làm."
Hạ Cừu hài lòng, ngoan ngoãn đi sang bên cạnh ngồi xuống.
"Bụng khó chịu sao?" Sáng sớm đã ăn nhiều đồ lạnh như vậy.
Hạ Cừu lắc đầu.
"Khó chịu phải nói cho tôi biết. Về sau nếu như tức giận, cũng không thể làm hại chính mình."
Hạ Cừu nhẹ gật gật đầu.
Sơ Tranh cùng Hạ Cừu ăn sáng xong, bắt đầu bận bịu làm việc của hôm nay.
Buổi chiều Sơ Tranh nhìn thấy đội trưởng Tống ở đại sảnh dưới lầu.
Đội trưởng Tống lẽ ra phải đến gặp Hạ Cừu, nhưng lại mang vẻ mặt rất kỳ quái gọi cô.
Sơ Tranh không mặn không nhạt chào hỏi: "Đội trưởng Tống."
"Bác sĩ Sơ, vì sao phòng Hạ Cừu lại biến thành như vậy?" Hôm nay hắn còn tưởng đã đi sai chỗ.
"Để trị liệu."
"..."
Đội trưởng Tống cũng không hiểu lắm, nhưng... Sẽ không có ai trị liệu như vậy chứ, phải không?
Dù sao người ta cũng là bác sĩ, đội trưởng Tống cũng không thể hỏi nhiều.
"Tình hình Hạ Cừu thế nào?"
Sơ Tranh: "Gần đây cảm xúc cũng coi như ổn định."
Đội trưởng Tống giống như trông thấy ánh mặt trời, "Vậy lúc nào thì có thể hỏi hắn về vụ án."
Sơ Tranh liếc hắn ta một cái, chậm rãi lên tiếng: "Đội trưởng Tống cảm thấy Hạ Cừu thật sự là hung thủ sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT