Giang Quý Bắc đưa Vạn Phi đến Vấn Tiên Lộ, mục đích đúng là nhắc nhở bọn họ.
Nếu như Vạn Phi chỉ là mất tích, vậy thì còn có rất nhiều loại khả năng.
Cho dù Vấn Tiên Lộ chú ý tới, nhưng không tìm thấy thi thể Vạn Phi, thì chắc chắn không thể ngay lập tức tìm tới nhà tang lễ kia được.
Nhưng vì sao Tam ca kia lại nói chủ nhân của gã là Giang Quý Bắc?
Sắc mặt Sơ Tranh lãnh đạm, nhìn không ra cảm xúc gì: "Mục đích của anh."
Giang Quý Bắc nhún vai: "Chạm đến ích lợi của tôi, tôi không đối phó được hắn, đương nhiên phải tìm người có thể đối phó với hắn rồi."
Sơ Tranh: "???"
Xem ta như súng mà dùng à?
Nhưng nghĩ lại hình như đây đúng là trách nhiệm của cô.
Sơ Tranh đột nhiên có chút tự bế.
Dựa vào cái gì mà cô phải làm loại việc này?
Cô về ôm vật nhỏ chơi không tốt sao?
"Sơ Tranh tiểu thư sẽ giải quyết vấn đề này chứ?"
"Đương nhiên." Sơ Tranh kéo căng khuôn mặt nhỏ, chững chạc đàng hoàng nói: "Nếu là yêu cầu của anh, tất nhiên tôi sẽ đảm nhiệm, nhưng thù lao thì anh phải trả một chút."
Giang Quý Bắc: "..."
Giang Quý Bắc: "???"
Sao anh ta lại phải trả thù lao?
"Sơ Tranh tiểu thư, đây không phải là trách nhiệm của cô sao? Tôi là tới cung cấp manh mối cho cô, tôi còn chưa đòi cô thù lao, sao cô lại hỏi ngược lại tôi thù lao rồi?"
"Anh nói, bởi vì đối phương chạm tới ích lợi của anh, nếu như liên quan đến lợi ích, thì chính là tôi thay anh giải quyết vấn đề, lấy thù lao thì có vấn đề gì?" Lý lẽ siêu hùng hồn.
"..."
Còn có thể nói như vậy?
"Nếu Sơ Tranh tiểu thư không cần manh mối, vậy thì coi như tôi quấy rầy rồi, phiền cô dừng xe cho tôi xuống phía trước là được rồi."
Giang Quý Bắc cũng không ngốc, chuyện này cô còn gấp hơn cả mình.
Nhưng hiển nhiên là anh ta nghĩ sai rồi.
Sơ Tranh không gấp chút nào, đồng thời cũng không có ý định để anh ta xuống xe: "Tôi cảm thấy chúng ta giao dịch sẽ rất vui vẻ."
Giang Quý Bắc: "..."
Mẹ nó như này mà không gấp á?
Như này căn bản là muốn dùng thủ đoạn phi thường.
-
Giang Quý Bắc rất hối hận vì đã lên xe Sơ Tranh, cô gái này hoàn toàn không có chút đạo đức nào...
Không, cô căn bản không có nhân tính.
Giang Quý Bắc bị ép ký tên in dấu tay, tức giận đến đau dạ dày, mười em gái dỗ cũng không dỗ nổi đâu.
"Nói chuyện anh biết đi."
Giang Quý Bắc vừa lau ngón tay, vừa cười lạnh: "Cô không sợ tôi thật sự là kẻ đứng phía sau à?"
Cô gái rất lạnh lùng: "Ấn chết anh còn không dễ dàng à."
Giang Quý Bắc: "..."
Sơ Tranh lại bổ sung một câu: "Tôi có đặc quyền, xử lý người bị sinh vật không biết sống nhờ không phạm pháp."
"Tôi không phải!"
"Ừ, tôi muốn anh phải thì anh phải." Dù sao lại không ai có thể điều tra ra ta.
Chủ yếu là muốn điều tra cũng không tra rõ được.
"..."
Mẹ!
Khi Giang Quý Bắc lên xe, đại khái là cảm thấy mình là Vương Giả, anh ta có thể nắm giữ tất cả.
Mà trước đó cô biểu hiện ra vẻ "mờ mịt", dường như cũng đang xác minh anh ta chính là một Vương Giả.
Ai ngờ...
Ai ngờ...
"Cô làm như vậy mà hợp pháp sao?" Giang Quý Bắc chỉ vào khế ước trong tay cô: "Cô làm vậy không phải là ép mua ép bán à?"
"Hợp lý tối đa hóa lợi ích, anh là thương nhân, không nên hỏi tôi vấn đề ngu xuẩn như vậy chứ."
Giang Quý Bắc muốn xem cô như vũ khí mà sử dụng, làm gì có chuyện tốt như vậy.
Giang Quý Bắc: "Cho dù không có chuyện của tôi, thì không phải cô cũng phải xử lý à?"
Tại sao anh ta lại nói ra câu chạm đến lợi ích kia chứ.
Trước đó Giang Quý Bắc đã nghĩ rất tốt, nhất định phải nắm giữ chủ quyền.
Nhưng anh ta không phòng bị được thao tác thô bạo này của Sơ Tranh...
Sơ Tranh nghĩ nghĩ, nói: "Đến lúc đó bắt được, tôi có thể cho anh tự mình động thủ."
"..."
"???"
Sơ Tranh làm dấu tay xin mời: "Bây giờ nói sự cố... Cố sự của anh đi."
Giang Quý Bắc: "..."
-
Phàm là gia đình có chút tiền thì sẽ không có bao nhiêu hòa thuận, chứ đừng nói là những gia tộc có gốc rễ sâu.
Ở Tinh gia, số lượng người vẫn luôn được khống chế rất tốt, thành viên chủ chốt của gia tộc vĩnh viễn sẽ không quá nhiều, còn lại toàn bộ đều là chi thứ.
Mà Giang gia thì không giống, người của Giang gia có cống hiến không nhỏ với chuyện phát triển nhân khẩu.
Đến đời của Giang Quý Bắc, người đồng lứa dùng mười đầu ngón tay cũng đếm không hết.
Cuộc sống cá nhân của người Giang gia đều rất loạn, cho nên trừ những người ở mặt nổi, thì ở bề mặt chìm còn có rất nhiều con trai con gái riêng.
Nhiều người, tranh đấu tất nhiên cũng nhiều.
Nhưng trước năm Giang Quý Bắc mười tám tuổi, anh ta đều sống rất thư thái.
Bởi vì anh ta còn có một người anh trai ưu tú hơn mình về mọi mặt —— Giang Vân Lý.
Giang Vân Lý hấp dẫn tất cả lực chú ý của mọi người, nên lực chú ý rơi trên người anh ta lập tức ít hơn nhiều.
Sau năm mười tám tuổi, Giang Vân Lý đột nhiên mất tích.
Trước khi mất tích, Giang Quý Bắc đã phát hiện Giang Vân Lý không thích hợp.
Nhưng cụ thể là lạ ở chỗ nào, Giang Quý Bắc cũng không nói lên được, chính là loại cảm giác... Rõ ràng người đứng trước mặt mình không thay đổi, nhưng cứ cảm thấy đó không phải là người lúc đầu nữa.
Về sau Giang Vân Lý mất tích, nghi vấn này cũng chỉ có thể là nghi vấn.
Quan hệ của Giang Quý Bắc và Giang Vân Lý không được tốt lắm.
Khi còn bé Giang Quý Bắc bị xem nhẹ đến triệt để, không được những người khác chú ý, cũng không được cha mẹ chú ý, gần như là ngang ngược mà lớn lên.
Cho nên Giang Vân Lý mất tích, trong lòng Giang Quý Bắc rất vui.
"Giang Vân Lý cũng không thích tôi, cô không cần cảm thấy tôi máu lạnh." Giang Quý Bắc kéo khóe miệng cười đến vô tâm.
Mặc dù hai người là anh em ruột, nhưng đại khái từ nhỏ đã bất hòa rồi.
Ở nhà không phải châm chọc khiêu khích, thì chính là cãi nhau, thậm chí là đánh nhau.
Đương nhiên cuối cùng người bị mắng đều là anh ta.
Dù sao Giang Vân Lý là học bá, là thiên tài, là hi vọng trong nhà, là người nối nghiệp có hi vọng nhất trong tương lai, hắn sẽ không sai.
Người sai vĩnh viễn là đứa em trai từ nhỏ đã không hiểu chuyện, chỉ biết cố tình gây sự như anh ta.
Đại khái là nửa năm sau khi Giang Vân Lý mất tích, có người thông báo cho bọn họ đi nhận thi thể của Giang Vân Lý.
Bởi vì cái gì cũng tương xứng nhau, cho nên đã xác định người kia chính là Giang Vân Lý.
Lại qua thêm nửa năm nữa, Giang Quý Bắc ở ngoài trông thấy một người rất giống Giang Vân Lý.
Nhưng chỉ là một thoáng qua, cũng không thấy rõ ràng.
Về sau cũng không hề gặp lại, anh ta cũng chỉ cho là mình nhìn lầm.
Sau đó thì chính là anh ta vượt quá dự kiến của tất cả mọi người giết ra khỏi trùng vây, trở thành người thắng cuối cùng.
Đương nhiên, tiến vào tập đoàn, cũng không phải nói toàn bộ tập đoàn đều nghe theo anh ta.
Anh ta vẫn phải từng chút từng chút đi thu phục, chỉnh hợp tài nguyên và quyền lực.
Chính là trong lúc này, anh ta phát hiện tập đoàn có rất nhiều cơ cấu, mặc dù đều treo dưới danh nghĩa của tập đoàn, nhưng lại không bị tập đoàn quản khống.
Cho dù là anh ta cũng không có quyền nhúng tay vào.
Trừ những thứ đó ra, tập đoàn còn có một số bộ phận, anh ta cũng không cách nào nhúng tay vào được.
Anh ta mơ hồ phát giác được trong tập đoàn còn có một cỗ lực lượng, hơn nữa lại có liên quan đến Giang Vân Lý.
Bởi vì anh ta lại mơ hồ nhìn thấy Giang Vân Lý mấy lần.
Nhưng lần nào cũng giống như là ảo giác của anh ta.
Khoảng thời gian kia anh ta cũng hoài nghi là mình quá ác độc khi vui mừng vì cái chết của anh trai, nên Giang Vân Lý trở về ám anh ta.
Sau đó có một lần, rõ rằng anh ta chưa từng đến chỗ kia, nhưng lại có người lắm miệng hỏi một câu, không phải anh ta vừa rời đi sao, sao lại trở về vậy.
Lúc ấy anh ta đã thấy kỳ quái, nhưng cũng sinh lòng cảnh giác, không hỏi lại ngay tại chỗ, dự định sau đó tìm người kia hỏi kỹ càng lại xem.
Nhưng chờ khi anh ta đi tìm thì người kia đã mất tích.
Cũng không lâu lắm được người ta phát hiện ra, bởi vì nguyên nhân kinh tế mà tự sát.
Tướng mạo của Giang Vân Lý tương tự như anh ta, nhưng cũng không giống, ở trước mặt chắc chắn sẽ không làm cho người ta nhận nhầm.
Nhưng nếu như chỉ nhìn từ xa xa thì nhận nhầm là chuyện rất bình thường.
Cho nên từ lúc ấy anh ta mới cảm thấy Giang Vân Lý còn sống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT