Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Một giây sau, một quyển sách xanh xanh đỏ đỏ bay ra, rơi bộp xuống, đè điểm sáng kia xuống đất.

Quyển sách kia còn chưa kịp chiếm điểm sáng làm của riêng, thì mình đã bị người ta đè xuống đất trước.

Sách: "..."

Sách: "???"

Sách sinh vật không biết nhìn thấy một cô gái đựng Linh Phách về trong bình, gương mặt lạnh lùng, xách nó đứng dậy: "Chính là ngươi?"

"Mẹ!"

Sinh vật không biết tức giận chửi tục.

"Sao ngươi lại thả dây câu cá chứ!!?"

Vừa rồi người này nấp ở đâu thế?

Vì sao nó không thấy được?

Lại còn dùng Linh Phách câu cá, quá đáng!

"Ngươi tự nguyện mắc câu." Sơ Tranh hùng hồn nói: "Ta ép ngươi à?"

Sinh vật không biết: "..."

Sinh vật không biết xoay tới xoay lui, dáng vẻ của nó mặc dù là sách, nhưng cũng không phải là thể rắn, nó có thể biến đổi được.

Sơ Tranh không thích bắt sinh vật không biết lắm, thứ đồ chơi này sờ tới sờ lui thật sự không được tốt lắm.

Một cục sền sệt, y như cục bùn.

Đẹp một chút thì còn tốt, nếu nhan sắc không đủ cao, vậy thì cũng chẳng khác gì bắt một đống phân cả.

Đáng tiếc cho dù sinh vật không biết vặn mình thành bánh quai chèo, cũng không thể chạy thoát khỏi tay Sơ Tranh.

Sinh vật không biết khôi phục dáng vẻ sách: "Ngươi... Ngươi muốn làm gì!"

Sơ Tranh: "Người vừa rồi truyền tống đi đâu?"

Sinh vật không biết giả vờ ngây ngốc: "Chỗ nào có người, ta không nhìn thấy."

Sơ Tranh híp mắt lại, giọng nói âm trầm: "Không nhìn thấy?"

Sinh vật không biết chỉ cảm thấy xung quanh bỗng nhiên trở nên nguy hiểm, làm nó theo bản năng muốn tìm một chỗ trốn đi.

-

Mấy phút sau.

Tinh Tuyệt cũng bị âm thanh kia làm chấn động đến mức lui về phía sau, gian nan nuốt một ngụm nước bọt.

Sinh vật không biết gào như kiểu có ai chọc tiết nó vậy.

Sơ Tranh vặn nó thành bánh quai chèo, nhìn như cũng không nhiều dùng sức, nhưng sinh vật không biết gào rất thê thảm.

"Ta nói... Ta nói, ngươi dừng tay!!" Sinh vật không biết gào đến mức giọng cũng biến đổi.

"Nói."

"Ngươi thả ta ra trước... Ngao... Ta nói ta nói!!" Sinh vật không biết không dám cò kè mặc cả nữa, vội vàng nói ngay.

Sinh vật không biết này quả thật có năng lực truyền tống, người kia bị truyền tống đi rồi.

Nó bị người ta để ở chỗ này.

Nhưng người kia là ai thì nó cũng không biết, chỉ là mỗi tháng đều sẽ cho nó Linh Phách làm thù lao.

"Nơi này chỉ có người vừa rồi mới tới, ta chưa từng truyền tống người khác." Sinh vật không biết bị Sơ Tranh làm sợ, yếu ớt hỏi: "Có thể... Thả ra ta không?"

Nó cảm giác như mình sắp chết rồi!

Sơ Tranh xách sinh vật không biết lên giũ giũ, bản thể vặn thành bánh quai chèo lập tức khôi phục dáng vẻ sách.

"Mang ta đi."

"..."

Sinh vật không biết cân nhắc đến cái mạng nhỏ của mình, không có chút phần thắng nào để mà phản kháng.

Cho nên nó quyết định cúi đầu trước thế lực ác, cũng chuẩn bị làm xong là chạy ngay.

Năng lực truyền tống của sinh vật không biết này hoàn toàn không so được với K1.

Nó chỉ có thể truyền tống đến vị trí trong tầm hai cây số.

Vị trí truyền tống ra là một con ngõ nhỏ rất vắng vẻ, bị mấy tòa nhà cao tầng kẹp ở giữa, vừa vặn cho một người thông qua.

"Ngươi không chơi ta đấy chứ?"

Sinh vật không biết: "Không dám không dám, chính là chỗ này... Lần nào ta cũng truyền tống đến đây, sau đó thì ta không biết nữa."

Nó chỉ phụ trách truyền tống, những chuyện khác đều không liên quan đến nó.

Sinh vật không biết muốn chạy, bị Sơ Tranh giơ tay đè lại, cực kỳ thô lỗ nhét vào trong một cái bình nhỏ.

Dựa theo sự cẩn thận của kẻ sau màn, tìm một chỗ làm trung chuyển cũng không có gì lạ.

Sơ Tranh nhét bình nhỏ vào trong túi, lấy người máy ra: "Làm việc, dẫn đường."

Người máy lăn lộn làm nũng trong tay Sơ Tranh: "Tối quá, người ta không muốn đi, ngài ôm người ta đi."

Sơ Tranh trực tiếp ném nó xuống đất.

Người máy: "..."

Người máy hừ một tiếng, nhanh như chớp lăn đến bên cạnh Tinh Tuyệt: "Anh ôm người ta đi!"

Tinh Tuyệt nhìn Sơ Tranh một chút, nhặt người máy lên bưng lấy.

Người máy biểu thị mình cũng biết dỗi, bắt đầu đại ngôn bất sàm buông lời: "Hừ, ta muốn đổi ngài đi!"

"Mi còn la lối nữa thử xem."

"..."

Người máy chỉ vào một phương hướng, thúc giục Tinh Tuyệt: "Đi đi đi, đi mau."

-

Lục Phong Trạch đẩy người chặn đường ra, trực tiếp xông vào trong biệt thự.

"Lục tiên sinh, tiên sinh nhà chúng tôi thật sự không ở đây."

"Lục tiên sinh, ngài không thể xông loạn như vậy."

"Lục tiên sinh..."

"Tránh ra." Lục Phong Trạch hoàn toàn không để ý đến ngăn cản, tìm từng tầng từng tầng một.

Cả căn biệt thự này khá trống không, Lục Phong Trạch không tìm được gì cả.

Lục Phong Trạch giơ tay túm lấy cổ áo người đang ngăn cản mình: "Người đâu?"

Người kia đại đa số thời gian đều ở đây, tìm lần nào là chuẩn lần ấy, sao hôm nay lại không ở đây?

"Tiên sinh đi đâu tôi cũng không biết, ngài đừng làm khó dễ tôi..." Người kia bị siết cổ áo cho có chút không thở nổi: "Lục tiên sinh, ngài bình tĩnh... Bình tĩnh một chút đi."

"..."

Lục Phong Trạch chửi nhỏ một tiếng, hất người kia ra, bởi vì trong lòng có giận mà không có chỗ phát, vung nắm đấm tới.

"Lục tiên sinh, có chuyện gì mà nôn nóng như vậy?"

Nắm đấm của Lục Phong Trạch dừng lại ngay chỗ gương mặt người kia.

Lục Phong Trạch ngẩng đầu nhìn lên, một người đàn ông áo quần sạch sẽ đứng ở trên lầu, trên mặt đeo mặt nạ dữ tợn, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt đen nhánh.

"Lục tiên sinh, lên lầu nói chuyện đi."

Lục Phong Trạch buông nắm đấm ra, lên lầu.

"Hôm nay có một người phụ nữ hỏi tôi chuyện của Tinh Sương." Lục Phong Trạch đã bình tĩnh hơn không ít: "Hình như cô ta biết gì đó."

Người đàn ông ngồi trên ghế sofa, khí định thần nhàn rót cho Lục Phong Trạch một ly rượu vang: "Phụ nữ? Dáng vẻ ra sao?"

Lục Phong Trạch miêu tả lại tướng mạo của Sơ Tranh.

"Cô ta à." Lục Phong Trạch còn chưa nói xong, dường như người đàn ông đã biết đó là ai.

"Anh biết?"

"Đương nhiên là biết."

Lục Phong Trạch nhíu mày: "Cô ta đột nhiên chạy tới hỏi tôi việc này, có phải cô ta biết cái gì rồi không? Quan hệ của cô ta và Tinh Tuyệt... Còn không bình thường."

Cho tới giờ hắn ta cũng không hề biết Tinh Tuyệt có bạn gái.

Ít nhất là lúc trước không có...

Vậy người bạn gái này từ đâu xuất hiện?

Người đàn ông: "Cô ta trừ hỏi anh chuyện đó, thì còn làm gì nữa?"

Lục Phong Trạch: "Không làm gì nữa, chỉ hỏi mỗi câu đó."

Người đàn ông bỗng nhiên đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Bên ngoài im ắng, chỉ có đèn đường sáng rỡ, trong bóng đêm u ám, giống như có thứ gì đó đang ẩn núp.

"Khi anh đến đây có gặp phải chuyện gì không?"

"Không. Anh yên tâm, tôi rất cẩn thận, đều làm theo lời anh nói, sẽ không bị người ta theo dõi đâu." Loại thủ đoạn truyền tống kia, ai có thể theo đến được chứ?

Người đàn ông chăm chú nhìn ra bên ngoài một lát, xoay người: "Vậy thì tốt rồi."

Lục Phong Trạch: "Chuyện của Tinh Tuyệt rốt cuộc đến khi nào anh mới giúp tôi giải quyết?"

"Lục tiên sinh, anh cũng thấy đấy, bây giờ không phải là lúc."

"Tôi không chờ được!" Lục Phong Trạch đột nhiên cất cao âm lượng, một giây sau giơ tay vuốt mặt: "Xin lỗi. Tôi chờ lâu như vậy rồi, anh còn bảo tôi chờ nữa, tôi phải chờ đến khi nào đây?"

Hắn ta đã chờ lâu như vậy, đừng nói Tinh Tuyệt xảy ra chuyện, bây giờ còn đang nhảy nhót tưng bừng kia kìa.

"Không sao." Người đàn ông cũng không so đo chuyện Lục Phong Trạch thất thố, trấn an hắn ta: "Lục tiên sinh chờ thêm chút nữa, khoảng thời gian này bên ngoài không yên ổn."

"Chuyện Tinh Tuyệt mất trí nhớ, Lục tiên sinh không lợi dụng cho tốt sao? Nếu lợi dụng tốt chuyện hắn mất trí nhớ, lẽ ra có thể làm cho anh lấy được nhiều quyền lợi ở tập đoàn Phồn Tinh hơn chứ."

Lục Phong Trạch cười lạnh: "Tinh Tuyệt không dễ đối phó như anh nghĩ, cho dù mất trí nhớ, hắn cũng có thể giả vờ đến mức giọt nước không lọt."

Chớ nói chi bên cạnh hắn còn có một Hồ Thạc.

Lão hồ ly kia...

Sớm biết thế thì nên diệt trừ hắn trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play