Sơ Tranh ném một lô hàng trị giá hơn trăm triệu, tin tức này sau khi được truyền ra đã làm không ít người há hốc rớt cả cằm.
Bọn họ không biết rốt cục lô hàng này lớn đến thế nào.
Nhưng chỉ mấy chữ "Hơn trăm triệu" + "Xuống biển" cũng đã đủ làm cho người ta chấn động.
Đứa con gái này của Thịnh Mân vốn không được chú ý trong thế giới ngầm, nhưng bây giờ nhanh chóng đã nhảy vào tầm mắt của mọi người.
Nhưng bên kia Sơ Tranhvẫn gió yên biển lặng, người bên ngoài dị nghị cái gì chả liên quan gì đến cô.
Bên cạnh cô luôn có vệ sĩ đi theo, khiến kẻ khác không tra ra được tình huống cụ thể.
"Thịnh Mân mất tích một thời gian dài như vậy rồi, lấy tình trạng hiện giờ của Thịnh gia, sao cô ta còn có nhiều tiền đến thế?"
"Không phải nói Thịnh Mân chưa từng để cho con gái mình tiếp xúc với những thứ này sao, sao cô ta lại có quan hệ với cả Eric nữa?"
"Tôi nghe nói, lô hàng này vốn là của Thịnh Đình... Sau khi Thịnh Mân xảy ra chuyện thì Thịnh Đình mang theo người tự lập môn hộ, đúng là không có chút tình nghĩa gì cả, tốt xấu gì Thịnh Mân cũng đã bồi dưỡng hắn nhiều năm, cô gái nhỏ kia chắc là hận hắn đến tận xương tủy nên mới cướp đồ từ trong tay hắn đi với giá cao nhất."
"Cô gái kia tên là gì nhỉ?"
"Thịnh... Thịnh Sơ Tranh."
"Xuất Chinh? Đây là tên con gái hay sao?"
"Cái gì cơ, Sơ trong sơ tâm, Tranh trong phong tranh."
(初筝 - Sơ Tranh. Tranh ở đây là "dây", bản raw nếu dịch ra là "Tranh trong dây diều")
"Sơ Tranh?"
Những người này thảo luận đến trắng trợn, mà nhân vật chính trong miệng của bọn họ thì đang dùng vẻ mặt không chút cảm xúc đi lướt qua.
Đây là một bến tàu bị bỏ hoang.
Không ít người mặt quần áo chỉnh tề đang đứng bên ngoài nói chuyện phiếm, đêm hôm khuya khoắt ra đây tụ tập, khung cảnh quả có hơi quỷ dị.
Có du thuyền dừng lại trước bến tàu, những người này vội xếp thành hàng ngay ngắn lên du thuyền.
Du thuyền mang đám người chở đi.
Về phần đi đâu, thì tạm thời không biết.
Vệ sĩ đứng bên cạnh Sơ Tranh khẽ nói: "Tiểu thư, chúng tôi đã điều tra ra, tối nay người trung gian trong miệng người kia nói cũng sẽ đến đây."
Sơ Tranh gật đầu.
Đoàn người lên tàu rất nhanh, chưa gì đã đến lượt Sơ Tranh.
"Xin lấy thư mời ra."
"Cô ta làm sao mà có thư mời được." Một giọng nữ chen vào.
Sơ Tranh quay lại nhìn, một nữ sinh đứng bên cạnh cũng đang nhìn cô, cô ta mặc lễ phục trễ ngực, trang điểm tinh xảo, còn kéo theo một cô gái mặc váy đỏ.
Cô gái váy đỏ thì Sơ Tranh biết, là Trang Di.
Trang Di vừa trông thấy Sơ Tranh thì biểu cảm hơi cổ quái.
"Tư Tư, cậu đừng chọc đến phiền phức nữa." Trang Di lôi kéo cô gái tên Tư Tư kia.
Cô ta vẫn đang tìm hai kẻ thuộc hạ kia, đến bây giờ vẫn không liên lạc được.
Sống không thấy người, chết không thấy xác.
Cùng với lúc trước Thịnh Đình còn đột nhiên chất vấn cô ta nên gần đây Trang Di cực kỳ an phận, cũng may cô ta đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng bây giờ cũng không dám làm loạn.
"Sao thế, tớ có nói sai gì đâu." Tư Tư hừ lạnh một tiếng: "Cô ta làm sao mà có thư mời chứ."
Cũng không nhìn xem hôm nay là ngày gì.
Một Thịnh gia không còn gì cả mà có thể có thư mời được sao?
Mà bởi vì cũng chỉ có mình Tư Tư lớn tiếng thảo luận, thành ra người trên du thuyền ai cũng quay ra nhìn.
"Thịnh Sơ Tranh, hôm nay cô muốn trà trộn vào đây làm gì?" Tư Tư không để ý đến sự ngăn cản của Trang Di, khuôn mặt trang điểm tinh xảo tràn đầy vẻ châm chọc.
Bốn phía xung quanh lập tức vang lên tiếng xì xào bán tán.
"Cô ta là Thịnh Sơ Tranh?"
"Không biết, tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ."
"Dung mạo thật xinh đẹp..."
Một số người ỷ vào ánh sáng không đủ, trần trụi đánh giá cô gái nhỏ ở phía trước.
Có điều bên cạnh cô đứng khá nhiều vệ sĩ, cũng ngăn cản được ánh mắt của một số người.
Những người như bọn họ mà còn không mang nhiều vệ sĩ đến vậy đâu, cô làm màu mang một đám vệ sĩ theo là thế nào.
"Sao không nói gì? Hừ, cô che giấu làm gì nữa, chỉ sợ người khác không nhận ra cô là người tâm địa xấu xa thế nào à?" Tư Tư vòng tay trước ngực, giọng nói mang theo vẻ châm chọc.
Nguyên chủ và người tên Tư Tư này vốn không thù không oán.
Nhưng không biết Trang Di đã nói gì với Tư Tư mà cô ta rất không chào đón nguyên chủ.
Sơ Tranh không nói lời nào, Tư Tư thì càng nói càng hăng máu: "Thịnh gia các cô giờ thành cái dạng này, cô không biết ngại mặt khi đến đây sao, nếu tôi mà là cô thì tôi đã đập đầu chết quách đi cho rồi, dù sao cha cô cũng chết rồi, sau này trêu chọc tới ai cũng không có ai che chở cho..."
Tùm——
Tư Tư thét chói tai rồi rơi vào trong nước.
Sơ Tranh trấn định thu chân lại, khi mọi người vừa lấy lại được tinh thần thì cô đã thu chân xong, lạnh nhạt đứng tại chỗ, giống như người vừa rồi động thủ không phải là cô.
Tư Tư vùng vẫy trong nước lăn lộn kêu cứu.
"Tư Tư... Các anh mau đi cứu người!!"
Trang Di biết bơi, nhưng giờ phút này chắc chắn cô ta sẽ không xuống nước, chỉ hô người bên cạnh nhảy xuống cứu người.
Có một nam sinh kiểm tra thư mời rồi nhảy xuống cứu Tư Tư lên.
Tư Tư bị uống mấy ngụm nước, cũng không có gì đáng ngại.
Tư Tư vừa lên bờ, đôi mắt như phun ra lửa trừng trừng nhìn về phía Sơ Tranh: "Thịnh Sơ Tranh mày muốn mưu sát tao à?"
Sơ Tranh nói vô cùng lạnh nhạt: "Cô quá ồn."
Cô gái nhỏ đứng giữa nơi giao hoan của ánh sáng và bóng tối, giơ chân nhấc tay đều lộ ra vẻ quý khí, giữa hai đầu lông mày tinh xảo còn tràn đầy sự lãnh đạm xa cách, khiến không ai dám tùy ý đến gần.
"Tiểu thư của Thịnh gia này có chút cá tính nha." Quần chúng vây xem nói nhỏ với người bên cạnh.
"Dù sao cũng là con gái của Thịnh Mân, sao có thể yếu đuối cho được."
"Vậy lời đồn trước kia đều là giả sao?"
"Anh nhìn dáng vẻ này mà còn cần phải nói sao, chắc chắn là Thịnh Mân muốn bảo vệ con gái mình nên mới tung ra tin đồn nhảm, muốn cho chúng ta khó lòng phòng bị."
Tư Tư toàn thân ướt như chuột lột, bị ba chữ kia của Sơ Tranh làm tức giận đến mức bộ ngực lên xuống chập trùng, vốn là lễ phục trễ ngực, lúc này bộ ngực mềm mại lại như sắp nhảy ra khỏi váy áo đến nơi, cực kỳ thu hút ánh mắt của người khác.
Tư Tư phát giác được ánh nhìn từ bốn phía bèn phẫn nộ dùng tay che đi, dưới sự nâng đỡ của Trang Di, cô ta vội đứng lên.
Cô ả vừa định tranh cãi thêm với Sơ Tranh thì thấy đám người từ xa đột nhiên tách ra.
Một người đàn ông anh tuấn cao lớn bước nhanh tới.
Sắc mặt Trang Di vui mừng, buông Tư Tư ra nghênh đón.
"Anh Đình."
Cô ta kéo tay Thịnh Đình, như chim non nép vào người hắn.
Thịnh Đình xuất hiện làm không ít cô gái lộ ra vẻ mặt si mê.
Điệu bộ lúc này của Trang Di cũng khiến cho nhiều gái không khỏi ghen ghét.
Thịnh Đình a!
Cho dù hắn đối với Thịnh gia ăn cháo đá bát, nhưng mà bây giờ người ta lại là đối tượng được người người nịnh bợ đó, gặp mặt cũng phải khen ngợi vài câu.
Ánh mắt Thịnh Đình âm trầm nhìn chằm chằm vào Sơ Tranh, không thèm để ý đến hành vi của Trang Di, nhưng cũng không đẩy cô ta ra.
"Anh Đình, vừa rồi chúng em gặp qua Thịnh tiểu thư." Trang Di chủ động nói.
Thịnh Đình đi đến trước mặt Sơ Tranh, giọng nói mang vẻ chất vấn: "Em đến cùng ai?"
Không có sự cho phép của hắn, ai lại dám đưa thư mời cho cô?
Cho nên Thịnh Đình cảm thấy nhất định là cô đến cùng người khác.
Chuyện lần trước, Thịnh Đình đã cho người đi điều tra, nhưng không tra được tiền của cô từ đâu mà ra.
Còn những biến hóa gần đây của cô...
Sơ Tranh: "Mắc mớ gì đến anh."
Biểu cảm của Thịnh Đình trong nháy mắt đã trở nên khó coi, hắn rút tay đang bị Trang Di kéo ra, đưa về phía Sơ Tranh: "Tranh Nhi, đi theo anh."
Giọng điệu kia không phải là đang hỏi ý kiến.
Mà là ra lệnh.
Sơ Tranh nhìn sắc mặt trắng bệch, còn đang cắn chặt môi của Trang Di.
Hốc mắt Trang Di ửng đỏ, đối diện với ánh mắt của Sơ Tranh thì lập tức toát ra hận ý.
Ánh mắt Sơ Tranh khẽ chuyển, mặt không đổi sắc hỏi: "Dựa vào đâu? Anh lấy quyền gì?"
Có phiền hay không.
Một đứa hai đứa nhảy nhót mãi không dứt.
Còn không thể xử lý!
Phiền phức!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT