Đáng tiếc khi mà tấm vải đỏ rơi xuống lại là một cỗ xe con màu trắng nhìn không mấy bắt mắt, giá cũng chỉ tầm trăm vạn.
So với xe của Sơ Tranh, chiếc này càng trở nên mờ nhạt trong mắt người khác.
Trong lòng Kỷ Đồng Đồng lúc này vừa xấu hổ lại vừa chán nản, nhưng vẫn không thể không tươi cười cám ơn cha Kỷ. Có điều thái độ cô ta bây giờ rõ ràng là chỉ qua loa lấy lệ mà thôi.
Tại sao Kỷ Sơ Tranh cũng có một chiếc xe?
Cha cũng mua cho cô ta sao?
Mà tại sao lại phải đưa tới vào ngay lúc này, đây là cố ý để cô khó xử sao?
Sơ Tranh ký xong hóa đơn thì đi luôn, căn bản không để cho người ta có cơ hội hỏi chuyện, Đây mới gọi là tiêu sái phóng khoáng chân chính.
"Đồng Đồng."Mẹ kế ở bên cạnh kéo lấy cô nhắc nhở: "Đừng nghĩ lung tung nữa, Mạnh Nhiên đang chờ con đấy, mau qua kia đi."
Kỷ Đồng Đồng mới nghe nói Mạnh Nhiên đang đợi mình thì vội chỉnh đốn lại tâm tình, đi về phía Mạnh Nhiên.
Cha Kỷ đang chào hỏi với người khác, ánh mắt lướt qua một vòng thì thấy kỷ Đồng Đồng đang đứng sát cạnh nói chuyện với Mạnh Nhiên, cử chỉ rất thân mật.
"Lão Kỷ, anh nhìn hai đứa nhỏ này đi, đúng là trai tài gái sắc. Chuyện trước đó tôi đề nghị, không biết anh suy tính thế nào rồi?" Cha Mạnh cười sảng khoái nói.
Đáy lòng cha Kỷ lúc này rối bời, ông vốn định từ chối, nhưng mẹ kế đứng bên cạnh lại nói: "Nếu Đồng Đồng và Mạnh Nhiên đều có cảm tình với nhau, người làm cha làm mẹ như chúng tôi cũng không có ý kiến."
Cha Kỷ nhíu mày: "Bọn chúng vẫn còn nhỏ......"
Cha Mạnh nói: "Không sao, Mạnh Nhiên cũng sắp tốt nghiệp trung học rồi, chờ đến khi tốt nghiệp xong thì có thể để chúng nó đính hôn trước."
Cha Mạnh có vẻ rất hài lòng đối với kỷ Đồng Đồng.
Ngay cả mẹ Mạnh cũng không có ý kiến gì, còn phụ họa thêm một hai câu.
Ba người, anh một câu tôi một lời, sự phản đối của cha Kỷ cứ như vậy bị bỏ ngoài tai.
-
"Mấy cậu nói xem Kỷ Sơ Tranh đây là có ý gì? Chọn đúng bữa tiệc sinh nhật của Kỷ Đồng Đồng để gây một màn náo loạn như thế là sao?"
"Còn có thể là ý gì, cho dù nói thế nào thì Kỷ Đồng Đồng cũng chỉ là một đứa con riêng, Kỷ Sơ Tranh người ta mới đường đường chính chính là thiên kim đại tiểu thư Kỷ gia. Đây chẳng phải là lời tuyên bố rõ ràng với Kỷ Đồng Đồng, cô ta mới là người thừa kế chân chính của Kỷ gia sao."
"Có lý lắm, kỷ Đồng Đồng có cố gắng thế nào, thì về sau Kỷ gia này chẳng phải vẫn thuộc về Kỷ Sơ Tranh đấy thôi."
"Đừng nói như vậy, biết đâu bụng của mẹ Kỷ Đồng Đồng lại hiểu chuyện, sinh được một đứa con trai thì sao, đến lúc đó thì sẽ là người thừa kế chân chính rồi còn gì."
"Kỷ Sơ Tranh đúng là đã thay đổi quá nhiều, vừa rồi xém chút nữa thì mình cũng không nhận ra được luôn."
Kỷ Đồng Đồng đứng khuất ở nơi đám người này không nhìn thấy, vừa đúng lúc nghe hết được những lời bọn họ nói.
Cô siết chặt tay thành nắm đấm, con riêng... Bất kể có cố gắng thế nào, cô cũng chỉ là một đứa con riêng...
"Đồng Đồng, cậu đứng ở đây làm gì vậy?" Dương Thiến Thiến bỗng chạy tới.
"Không có gì." Kỷ Đồng Đồng gục đầu xuống, khi ngẩng lên lại là khuôn mặt ôn nhu thường ngày: "Mình đi hít thở không khí một lát."
"Cậu theo mình qua đây." Dương Thiến Thiến kéo Kỷ Đồng Đồng đi lên lầu, sau khi đã đóng cửa phòng lại mới nói: "Đồng Đồng, cậu có muốn chơi một vố cho Kỷ Sơ Tranh xấu mặt không?"
Kỷ Đồng Đồng ra vẻ không hiểu: "Thiến Thiến, cô ấy là chị của tớ, cậu sao lại nói vậy?"
"Chị cái gì chứ, cô ta căn bản đâu có xem cậu là em gái, cậu cũng đừng nói đỡ cho cô ta nữa." Dương Thiến Thiến hừ lạnh: "Lần này nhất định tớ phải làm cho cô ta đẹp mặt."
"Thiến Thiến!"
"Ai nha, cậu không cần phải để ý, chỉ cần giúp tớ canh chừng một lúc là được."
Trọng tâm của bữa tiệc sinh nhật Kỷ Đồng Đồng là vào buổi tối. Kỷ Đồng Đồng thay một bộ lễ phục long trọng hơn, khi đứng cùng Mạnh Nhiên cứ tựa như một đôi bích nhân.
Dương Thiến Thiến đứng ở bên cạnh, trong lòng ứa ra nước dấm chua loét, nhưng trên mặt vẫn phải mỉm cười theo.
Buổi tiệc diễn ra rất thuận lợi, Kỷ Đồng Đồng vốn muốn đi tìm Dương Thiến Thiến, nhưng tìm hết nửa buổi cũng không thấy người đâu.
Chẳng lẽ cô ta không muốn trừng trị Kỷ Sơ Tranh một trận sao?
Sao lúc này lại không thấy đâu nữa?
Kỷ Đồng Đồng hỏi những người bên cạnh mình, có người nói cho cô biết Dương Thiến Thiến đã đi lên lầu rồi.
Kỷ Đồng Đồng bèn lên lầu tìm, khi đi ngang qua một căn phòng, cửa phòng đột nhiên bật mở ra, có người túm lấy cô ta kéo vào bên trong.
Bên trong căn phòng chỉ một mảng tối om, Kỷ Đồng Đồng không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Chợt, có người nắm lấy cằm cô, dùng sức chuốc cho cô mấy ngụm nước, chất lỏng lạnh buốt mang theo mùi cồn trượt thẳng xuống dạ dày Kỷ Đồng Đồng.
"Khụ khụ khụ khụ......" Kỷ Đồng Đồng bị sặc không nhẹ, nỗi sợ hãi mà bóng tối mang đến khiến thanh âm cô ta run rẩy, nhưng vẫn cố chất vấn: "Ai... ngươi là ai, muốn làm gì?"
Người đang giữ khống chế đột nhiên đẩy Kỷ Đồng Đồng về phía sau, đầu Kỷ Đồng Đồng bị choáng một cái rồi té nhào vào bên giường.
Kỷ Đồng Đồng thoáng nghe thấy âm thanh mở cửa. Rồi sau đó căn phòng lại chìm vào bóng tối.
Sơ Tranh đứng ở ngoài cửa, xoay xoay chiếc ly thủy tinh trong tay, trở về phòng của mình.
Khoảng chừng nửa giờ sau, Sơ Tranh đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào, trên hành lang không biết từ lúc nào đã đầy ắp người.
Sơ Tranh khoanh tay đi qua, có lẽ là do khí lạnh trên người cô quá mãnh liệt, đám người vây xem đều tự động dạt ra nhường đường cho cô.
Bên trong căn phòng hơi lộn xộn, còn thoang thoảng một mùi hương rất kì lạ. Kỷ Đồng Đồng đang được Mạnh Nhiên ôm lấy, còn Dương Thiến Thiến đang bọc kín người trong tấm ga, núp ở trên giường run lẩy bẩy, không dám gặp người khác.
"Lần này thì hay rồi..."
"Không thể ngờ nổi hai người đấy lại là loại quan hệ này, nhưng mà làm chuyện này ngay tại phòng khách thì có hơi......"
"Đáng tiếc là tớ tới muộn, không được chứng kiến cảnh tượng hương diễm này rồi."
"Thật là buồn nôn quá đi."
"Nói ra thì, sao trước kia không nhìn ra được hai người họ là loại quan hệ này?"
"Hai người đó không phải luôn luôn cùng đến cùng đi sao, trước đó mình đã cảm thấy quan hệ này hơi quá tốt rồi, rất không bình thường..."
Mấy người cha Kỷ nghe tin liền chạy đến, mẹ kế xém chút bị sốc đến ngất đi, vẫn là cha Kỷ phản ứng mau chóng, cho người đưa những vị khách ra về, khống chế cục diện.
Nhưng người đến hôm nay có nhiều người của giới kinh doanh, cũng có bạn học của Kỷ Đồng Đồng.
Nhiều người có gia thế phức tạp, cha Kỷ dù có muốn bịt miệng cũng không làm được.
Cha mẹ Mạnh Nhiên cũng có mặt, gặp phải cảnh tượng này, sắc mặt cả hai đều có chút phức tạp.
Hai ông bà Mạnh đưa mắt nhìn nhau trao đổi.
Kỷ Đồng Đồng cùng Dương Thiến Thiến vậy mà......
Mặc dù so với trước kia, thì độ chấp nhận của thời đại bây giờ đối với mấy chuyện này cũng đã tốt hơn nhiều. Nhưng khi sự việc phát sinh ngay bên cạnh mình, vẫn khiến một số người cảm thấy không thoải mái khó mà chấp nhận nổi.
"Chuyện kia... Lão Kỷ a, chúng tôi đi trước nhé." Mẹ Mạnh kéo theo Mạnh Nhiên rời đi, lúc này cha Kỷ và mẹ kế cũng làm gì có thời gian để ý đến họ nữa.
"Mẹ..." Mạnh Nhiên không muốn đi lắm.
"Đi." Mạnh mẫu khẽ giọng khiển trách một tiếng, rồi cùng với cha Mạnh cưỡng chế kéo Mạnh Nhiên rời đi.
Sơ Tranh đứng ở ngoài cửa, thần sắc lạnh lùng theo dõi. Mạnh Nhiên đi ra, đúng lúc hắn đối diện với tầm mắt của cô, không hiểu vì sao mà toàn bộ sống lưng ớn lạnh.