Trên gương mặt nhu thuận của Yến Quy lộ ra mấy phần bối rối, hắn thấp giọng giải thích: "Ta... Ta không cố ý."
Cành lá um tùm vờn xung quanh hắn, thiếu niên hơi nâng mắt lên, đường cong duyên dáng ở cổ cùng với xương quai xanh lộ ra, có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Ánh sáng xuyên qua tán cây rọi xuống, vừa vặn xen lẫn vào trong đôi mắt hắn, trong vẻ tĩnh mịch vốn có lại như thêm mấy phần mộng ảo.
Hắn đối diện với ánh mắt thanh lãnh lạnh nhạt của Sơ Tranh, bất chợt hoảng hốt.
Một giây sau, thiếu niên đột nhiên tiến lên trước, dán lên khóe môi Sơ Tranh.
Gió nhẹ lướt qua, tán cây vang lên tiếng xào xạc nhẹ nhàng, ánh sáng dao động lưu chuyển giữa hai người.
Thiếu niên chỉ dán lên môi cô mấy giây rồi nhanh chóng buông ra.
Hắn lùi lại phía sau, cọ vào tán cây tạo lên tiếng vang nhỏ.
Cũng may lúc này đang có gió nên không có ai để ý đến âm thanh này.
"Ta..." Trên gương mặt tái nhợt của Yến Quy phiếm đổ, nhuộm hồng cả vành tai.
Hắn còn chưa dứt lời thì Sơ Tranh đã kéo hắn lại, ôm lấy eo của hắn, bá đạo hôn xuống.
Yến Quy trợn tròn cả hai mắt.
Chờ Yến Quy lấy lại tinh thần thì hắn đã đang đứng trên mặt đất, Sơ Tranh đang nắm lấy tay hắn, đi về phía cung của hắn.
Thần sắc nữ hài tử bình tĩnh, tựa như vừa rồi chuyện nàng hôn mình chỉ là ảo giác.
Nhưng Yến Quy biết đây không phải là ảo giác.
"Đi vào đi."
Yến Quy không nói câu nào, rút tay về, nhanh chóng đi vào tẩm điện.
Đến khi xác định Sơ Tranh không nhìn thấy mình nữa, thiếu niên mới cẩn thận thu lại biểu cảm nhu thuận, lộ ra nụ cười thản nhiên, đầu ngón tay chà xát nhẹ nhàng lên cánh môi.
"Điện hạ, ngài đi đâu về vậy?"
Tiểu Quỷ Tử không biết từ đâu mò ra.
Khóe miệng Yến Quy vẽ ra một độ cong quen thuộc, chậm rãi nói: "Ra ngoài hít thở không khí, sao thế?"
"Trong hành cung có thích khách." Tiểu Quý Tử khẩn trương nhìn Yến Quy, chỉ sợ vương gia nhà hắn gặp phải bất trắc ở đâu đó: "Ngài không gặp phải chứ?"
Yến Quy lắc đầu.
"Vậy thì tốt rồi, ngài cũng đừng đi ra ngoài nữa, hành cung hiện giờ đều bị canh giữ nghiêm ngặt lắm."
"Ừ."
-
Hành cung có thích khách, đâm sủng phi tân nhiệm của Hoàng đế bị thương, mỗi một tòa cung điện đều bị rò soát một lượt.
Sơ Tranh vừa trở lại hành cung của mình thì vừa vặn thấy Ngự Lâm quân đang kiểm tra bên này.
Đương nhiên cũng không tra ra được cái gì, nhưng những người trong hành cung đều bị dọa cho hoảng hốt.
Trình Tiêu hôn mê bất tỉnh, mặc dù vết thương không nặng nhưng chuyện này liên quan đến mặt mũi của Đế vương.
Hoàng đế nổi cơn thịnh nộ, ra lệnh nhất định phải bắt bằng được được thích khách.
Chạng vạng tối Trình Tiêu mới tỉnh lại.
Nàng ta xác nhận là do Sơ Tranh làm.
Sơ Tranh liền bị gọi đến hỏi tội.
Trình Tiêu sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, trên trán và cánh tay quấn đầy băng gạc, nước ở khóe mắt dâng lên ầng ậc, điềm đạm đáng yêu, vô cùng khiến người ta thương tiếc.
"Trình Sơ Tranh, ái phi nói là ngươi đâm nàng bị thương, có việc này hay không?" Hoàng đế uy nghiêm ngồi bên cạnh Trình Tiêu, đen mặt trầm trọng.
Sơ Tranh cực kỳ trấn định trả lời: "Không có."
"Tỷ tỷ, ngươi nói có việc muốn nói với ta, ta mới đồng ý gặp ngươi, không nghĩ rằng ngươi lại làm thế..."
Trình Tiêu khóc nức nở lên án.
Nhìn cũng yếu ớt đáng yêu thật.
"Hôm nay ta còn chưa có gặp ngươi đâu."
Sơ Tranh nói vô cùng thẳng thắn hào hùng, nếu như Trình Tiêu không phải là người trong cuộc thì có khi cũng đã tin sái cổ.
Hoàng đế híp mắt đánh giá Sơ Tranh.
Trước đó hắn vẫn chưa có dịp nhìn kỹ vị thiên kim của Thành Vương phủ này lần nào.
Bây giờ nhìn lại, nàng so với Trình Tiêu thì càng có khí chất hơn.
Điều này khiến Hoàng đế nhớ tới Thành Vương, vị đại thần vẫn luôn đối nghịch với hắn.
"Bệ hạ, người đâm thiếp bị thương dùng kéo, nếu như là thích khách thì sao lại dùng kéo, bệ hạ, xin ngài minh xét!"
Trình Tiêu giãy giụa tựa như muốn quỳ trên giường, một mực xin Hoàng đế chủ trì công đạo.
Hoàng đế nhanh chóng trấn an để nàng ta nằm xuống, thấp giọng an ủi nàng mấy câu.
"Trình Sơ Tranh, ngươi còn gì để nói không?"
"Thích khách dùng vũ khí gì thì phải hỏi thích khách, hỏi ta làm gì, ta không biết."
Hai mắt Trình Tiêu đỏ bừng: "Bệ hạ, thiếp có nhân chứng, thái giám trong cung của thiếp có thể làm chứng."
Hoàng đế trầm giọng: "Truyền!"
Thái giám cúi đầu một đường đi tới, bị dọa sợ đến mức quỳ bịch xuống mặt đất: "Bệ... Bệ hạ."
Hoàng đế: "Trình Sơ Tranh có phải là thích khách kia không?"
Thái giám run rẩy trả lời: "Không... Không phải, thích khách kia che mặt, là một nam nhân..."
"Ngươi nói bậy!" Trình Tiêu kích động chặn mồm thái giám: "Rõ ràng là nàng, tại sao ngươi lại nói dối? Bệ hạ, hắn nói dối!!"
Đây là người của nàng ta.
Sao lại nói ra những lời thế này chứ!?
"Bệ hạ, nô tài không dám, lời nô tài nói đều là sự thật..."
Thái giám nằm sấp trên mặt đất, hung hăng dập đầu.
Trình Tiêu tức giận đến mức đập gối trên giường xuống.
"Tại sao ngươi dám nói láo, ngươi có phải đã bị nàng mua chuộc rồi hay không!"
"Nô tài không có, nô tài nào dám..."
Sơ Tranh một mực khăng khăng rằng mình chưa gặp qua Trình Tiêu.
Dù sao nếu Trình Tiêu không lấy ra được chứng cứ thì chính là nàng ta đang vu khống, cô nhất quyết sẽ không nhận.
Hoàng đế cau mày, không biết đang suy nghĩ gì.
"Thích khách! Có thích khách!!!"
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng hô to.
Sau đó là tiếng bước chân dồn dập hỗn loạn và tiếng đánh nhau từ xa đến gần. Hoàng đế đứng dậy đi tới cửa điện, dưới sự bảo vệ của Ngự Lâm quân, quan sát tình hình chiến đấu bên ngoài.
Võ công của thích khách vô cùng tốt, dưới sự vây hãm của Ngự Lâm quân mà cũng không bị rơi vào thế hạ phong, cuối cùng còn chạy thoát được.
"Đuổi theo!" Hoàng đế âm trầm hạ lệnh: "Sống phải thấy người, chết phải thấy xác."
"Đưa Trình Tiêu trở về." Hoàng đế quay đầu lại nói.
Cả người Trình Tiêu đều ngẩn cả ra.
"Bệ hạ!"
"Ái phi dưỡng thương cho tốt."
Hoàng đế không quay đầu lại rời đi cùng Ngự Lâm quân.
Ngực Trình Tiêu phập phồng, không cam lòng gọi Bệ hạ.
Sơ Tranh phủi ống tay áo, thong dong trấn địnhtheo thái giám rời đi.
"Trình Sơ Tranh!"
Trình Tiêu ném hết tất cả mọi thứ có thể ném trong tay ra, khuôn mặt xinh xắn vặn vẹo tràn đầy hận ý.
Làm sao lại...
Tên thái giám kia!
Khi Trình Tiêu nhớ tới tên thái giám kia thì thái giám đã sớm không còn tung tích.
Trong toàn bộ cung điện, chỉ còn lại có một mình nàng ta.
-
Ban đêm.
Toàn bộ hành cung lâm vào cảnh giới nghiêm ngặt.
Thiếu niên dáng người đơn độc ngồi bên cửa sổ, chống cằm nhìn hành cung tối tăm bên ngoài.
Sau lưng có tiếng xé gió rất nhỏ.
"Chủ tử."
Nam nhân áo đen che mặt quỳ trên mặt đất, cúi đầu nghe lệnh.
Thiếu niên buông cánh tay đang chống cằm xuống, đôi mắt màu nâu nhạt di chuyển, trong ánh nến của cung điện, đôi mắt màu nâu nhạt như được phủ lên một lớp ánh sáng nhàn nhạt.
Tóc đen không còn bị trói buộc, rối tung xõa xuống sau lưng, khẽ tung bay theo gió.
Vạt áo hắn hơi rộng mở, cơ hồ còn nhìn thấy được cả xương quai xanh xinh đẹp ở bên trong, đường cong kéo dài xuống dưới vạt áo làm cho người ta miên man tưởng tượng.
"Không bị người khác phát hiện chứ?"
Thanh âm mềm mại của thiếu niên khẽ lưu chuyển trong điện.
Ngoài cửa sổ gió đêm vù vù bay vào, ánh nến lay động khiến bóng dáng thiếu niên cũng theo đó mà lắc lư, phiêu diêu như lục bình trong mưa gió.
Bầu không khí trong điện không biết vì sao bỗng trở nên nặng nề áp lực.
"Chủ tử yên tâm, thuộc hạ không động thủ với bọn họ." Nam nhân áo đen cung kính trả lời.
Ngừng một chút, nam nhân áo đen lại nói: "Thuộc hạ không hiểu."
Dường như thiếu niên biết hắn định hỏi điều gì, khóe môi hơi giương lên tạo thành đường cong rất nhỏ không ai kịp nhìn thấy, ngón trỏ dựng thẳng lên đặt trên cánh môi đỏ tươi.
Trong lòng nam nhân áo đen biết rõ mình đã quá nhiều chuyện, đây không phải là chuyện mà hắn nên hỏi.
Hắn chỉ cần chấp hành mệnh lệnh của chủ tử mà thôi.
"Lui xuống đi."
"Dạ."
Người áo đen cung kính lui ra.
Đầu ngón tay trắng nõn của thiếu niên xẹt qua cánh môi, nhìn về phía ánh nến chập chờn.
Gió đêm bất chợt nổi lớn, ánh nến đột nhiên tắt ngúm, cả căn phòng chìm vào trong bóng tối.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT