Tiếng hét và tiếng súng đan xen vào nhau tạo thành âm thanh hỗn tạp.
Sơ Tranh nằm trên mặt đất lạnh băng, mờ mịt nhìn trần nhà trên đỉnh đầu.
Cô đang ở đâu đây?
Đoàng đoàng đoàng——
Pằng pằng——
Tiếng súng cùng tiếng nổ vang lên không ngừng, cực kỳ chói tai.
Thật ồn ào!
Ồn ào quá đi!
Sơ Tranh tiện tay cầm lấy đồ vật bên cạnh, ném về phía bên cạnh, nhưng âm thanh rất nhỏ này nhanh chóng đã bị bao trùm bởi tiếng súng.
Sơ Tranh muốn phát điên, âm thanh cứ ồn ào không dứt, ồn ào quá đi mất!
Người bên ngoài đang làm cái khỉ gì vậy! Tạo phản à?!
Sơ Tranh đứng lên, đưa mắt nhìn xung quanh, hóa ra lúc này cô đang ở trong một căn phòng.
Lúc Sơ Tranh đứng dậy thì cảm giác được thân thể mềm nhũn, phải vịn vào đồ vật bên cạnh mới đứng vững được.
Căn phòng không lớn lắm.
Cũng chẳng có đồ đạc gì hết, chỉ có một mảnh hỗn độn với tro bụi dày cộp. Cô bèn đi đến cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Phía xa xa có ánh lửa và khói bụi bốc lên mù mịt, tiếng súng nổ liên miên.
Sơ Tranh: "..."
Đang chiến tranh thật đấy à?
Hơi, hơi dọa người rồi đấy.
"A——"
Sơ Tranh nhìn xuống dưới tầng theo hướng tiếng hét phát ra, phía dưới có một đám người đen nghịt đang chạy đuổi theo một người, người kia bị xô ngã, sau đó có tiếng kêu thất thanh vang lên.
"Cứu mạng... ứu mạng... cứu với... Aaa..."
Sơ Tranh: "........"
Sơ Tranh mặt không đổi sắc kéo rèm cửa lại.
Mẹ ơi! Hù chết con rồi!
Cô thở ra một hơi, rồi lại kéo màn cửa ra.
Đám người đen nghịt phía dưới đã hoàn toàn bao phủ lên người kêu thảm thiết vừa rồi, hình như là đang... ăn?
Ăn!!!!!
Một lần nữa Sơ Tranh lạnh lùng kéo màn cửa lại.
Cô xoay người đi kiểm tra cửa phòng, xác định đã khóa chặt rồi, liền đem thêm đồ đạc bên cạnh chuyển tới, chắn ở cửa ra vào.
-
Nguyên chủ từ nhỏ đã lớn lên trong cô nhi viện, bằng sự cố gắng nỗ lực không ngừng nghỉ, cô đã thi đỗ đại học, vốn tưởng chỉ cần học tập thật tốt rồi đền đáp cho tổ quốc, cho đất nước, vì quốc gia mà sắn sàng đóng thuế.
Nhưng ngàn vạn lần không nghĩ đến—Mạt thế tới.
Khi mạt thế tới, trong phòng ký túc xá chỉ có một mình cô.
Nguyên chủ may mắn không bị biến thành zombie.
Cô ở trong phòng đợi ba ngày, những phòng xung quanh có không ít người, cô nhìn những người này xông ra khỏi ký túc xá, cuối cùng trở thành đồ ăn cho zombie.
Đồ ăn trong phòng có hạn, bọn họ không chết vì thành đồ ăn cho xác sống thì cũng sẽ chết vì đói.
Vì thế những người này lập thành một tiểu đội, chuẩn bị rời khỏi trường học.
Nguyên chủ cũng ở trong tiểu đội này, bọn họ thành công rời khỏi trường học, hơn nữa còn may mắn vừa vặn gặp được quân đội đang đi tìm người sống sót.
Cho nên bọn họ đi theo quân đội.
Trong đội ngũ, cô gặp được Ninh Ưu từng lớn lên chung một cô nhi viện với cô.
Dù sao cũng là từ cùng một chỗ lớn lên, thành ra nguyên chủ cũng khá thân với cô ta.
Ninh Ưu cũng coi nguyên chủ như bạn tốt, thậm chí còn từng không màng nguy hiểm cứu cô.
Ngay sau đó, dị năng bắt đầu xuất hiện, người sở hữu dị năng là người được hoan nghênh nhất trong đội ngũ.
Ninh Ưu thức tỉnh dị năng.
Nguyên chủ không có dị năng, nhưng khả năng sinh tồn của cô không tệ, cộng thêm sự che chở của Ninh Ưu nên nguyên chủ không xảy ra vấn đề gì.
Nhưng nguyên chủ hoàn toàn không nghĩ rằng, Ninh Ưu đối tốt với mình như vậy là vì cô có một miếng ngọc bội luôn mang theo mình.
Ngọc bội kia cũng không có không gian thần kỳ tồn tại như trong tiểu thuyết.
Mà miếng ngọc bội kia đại diện cho thân phận của nguyên chủ.
Hai ngày trước khi mạt thế bắt đầu, có một đám người có phong cách ăn mặc bất thường đến cô nhi viện để tìm người có đeo miếng ngọc bội này.
Khi đó vừa vặn là cuối tuần, Ninh Ưu về cô nhi viện có chút chuyện thì gặp được việc này.
Cô ta lúc đó liền giữ chặt viện trưởng lại, bịa ra một lý do để viện trưởng nói dối với mấy người kia.
Khi ấy Ninh Ưu cũng không rõ có suy tính gì, chỉ là trong đầu nảy sinh ra một ý nghĩ rất lớn mật.
Cô ta định sau khi đám người này đi thì sẽ đi tìm nguyên chủ.
Kết quả là mạt thế đến.
Đám người đến tìm nguyên chủ kia vừa nhìn đã biết là không phải người bình thường, hơn nữa Ninh Ưu còn biết bọn họ cũng đang ở cùng trong đội ngũ.
Trước mạt thế, Ninh Ưu muốn thay thế thân phận với cô thật ra cũng chỉ là sự xúc động trong nhất thời, bởi vì việc giám định ADN trước mạt thế gần như không thể làm giả nếu tra xét.
Lúc ấy cô ta chỉ cảm thấy mình đã suy nghĩ quá hồ đồ.
Nhưng ai mà ngờ rằng tận thế tới.
Ninh Ưu nghĩ cách chuẩn bị ứng phó với những vấn đề của người kia, chỉ cần làm tốt là có thể lừa được họ.
Thế là Ninh Ưu nghĩ cách đem nguyên chủ vào giữa bầy zombie, cướp đi ngọc bội của cô, rồi giả mạo thân phận của cô.
Nguyên chủ may mắn sống sót, hơn nữa còn thức tỉnh dị năng.
Cô không hiểu vì sao Ninh Ưu lại đối xử với mình như vậy nên bèn đi theo đội ngũ chạy đến căn cứ.
Cũng không nghĩ rằng sẽ lại gặp phải Ninh Ưu.
Nhưng lúc này Ninh Ưu đã biến thành con gái của trưởng căn cứ, nguyên chủ còn chưa kịp chất vấn Ninh Ưu thì đã bị cô ta lấy lý do lây nhiễm, sai người đem nguyên chủ đi.
Nguyên chủ bị giam trong phòng thí nhiệm dưới lòng đất.
Cô bị ép phải tiêm đủ thứ vào người, còn bị bắt làm những thí nhiệm kỳ quái.
Từ đó cho đến lúc chết, cô không còn gặp được Ninh Ưu một lần nào nữa.
-
Sơ Tranh xoa xoa mi tâm, tiếng súng vẫn kêu đùng đoàng bên ngoài không dứt, cùng với đám ký ức của nguyên chủ vừa bị cưỡng ép nhét vào đầu khiến cô thần kinh của cô không ngừng bị kích động.
Một lúc lâu sau cô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Bâu giờ đã là nửa năm sau mạt thế.
Đây đúng là lúc ngọc bội của nguyên chủ vừa bị cướp đi, Ninh Ưu cũng đã dẫn cô dụ vào giữa đám zombie.
Nguyên chủ bèn lẩn trốn bầy zombie ở chỗ này.
Nhưng mà...
Lúc này nguyên chủ hẳn là đã thức tỉnh dị năng rồi.
Nhưng sao cô lại không cảm nhận được mình đang sở hữu dị năng gì nhỉ?
Không lẽ bởi vì cô xuyên đến làm gián đoạn quá trình thức tỉnh dị năng sao?
Đừng có ép người quá đáng thế chứ!
Sơ Tranh cẩn thận kiểm tra một lượt.
Xác định quả thật mình chẳng có dị năng mả mẹ gì cả.
Trên người cô có vết thương, nhưng cũng lại không bị biến thành zombie.
Cô đến cửa sổ thêm lần nữa, kéo màn cửa sổ ra.
Phía dưới đã yên tĩnh trở lại, đám zombie không biết chạy đi đâu rồi.
Sơ Tranh đóng cửa sổ lại thật kỹ, nằm lại lên giường.
Nguyên chủ này cũng quá đáng thương rồi.
Chẳng những bị người ta cướp mất thân phận, mà còn bị nhốt trong phòng thí nhiệm, trở thành vật thí ngiệm để thí mạng.
【Chị gái nhỏ, không đáng thương thì cần đến chị làm gì.】 Âm thanh của Vương Giả tràn đầy vui vẻ vang lên.
Sơ Tranh: "......"
Nếu như cần nghịch tập... thì xử lý có phải nhanh gọn lẹ hơn không!
【Chị gái nhỏ, phương án tốt nhất là chị nên đi cướp ngọc bội về, vạch trần Ninh Ưu, rồi làm cho những tháng ngày sau này của Ninh Ưu trở nên vô cùng thảm thiết mới đúng nha.】
Xử lý cái con khỉ nhà chị!!
Xử lý xong thì chị cũng go die luôn đấy! Không phải, là restart chơi lại từ đầu!
Bây giờ ngọc bội cũng mới vừa bị cướp đi, giờ đi cướp về vẫn còn kịp!
Chị gái nhỏ xông lên!!
Sơ Tranh mặt chẳng có lấy nửa điểm cảm xúc: "Bây giờ mi còn đưa ra phương án các kiểu luôn rồi à?"
【Vì để giúp đỡ chị gái nhỏ hoàn thành nhiệm vụ thật tốt, đây là chuyện em nên làm a.】
Giọng Sơ Tranh lạnh băng uy hiếp: "Nói dễ nghe thật."
【......】 Vốn dĩ nó nói chuyện rất dễ nghe mà!?
Sơ Tranh nằm uỵch xuống giường: "Thế giới này đâu cũng là zombie, tiền cũng vô dụng, phá sản kiểu gì?"
Zombie đó!
Ăn thịt người đó!
Nghĩ lại thấy thật cmnđáng sợ.
Tại sao cứ phải đối xử với nhóc đáng thương là cô như thế chứ.
【Chị gái nhỏ, đây cũng là vấn đề em đang cân nhắc đây.】Vương Giả học theo cách Sơ Tranh nói chuyện, nhưng giọng nói của nó vẫn chỉ tràn đầy sự sung sướng nhơn nhơn, chẳng có một chút khí thế nào cả.
"Ồ."
【......】
Căn phòng yên tĩnh trở lại, tiếng súng bên ngoài tiếp tục vang lên không dứt, theo thời gian dần trôi càng ngày càng xa dần, sau đó là biến mất hoàn toàn.
【Xin hỏi chị gái nhỏ, chị nằm ở đây làm gì vậy?】 Chờ zombie đến xơi à?
"Ngủ." Nằm trên giường thì ngoại trừ ngủ ra còn có thể làm gì khác?
【???】Zombie sắp cắn đến mông rồi mà chị gái nhỏ nhà nó còn đi ngủ? Bây giờ chị phải chạy trốn, mà chị có biết chạy trốn là gì không hảaaa?!
Sơ Tranh từ từ nhắm mắt lại: "Bảo tồn thể lực rất quan trọng."
【......】
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT