"Bạn học, quẹt 4 vạn làm gì cơ?" Ông chủ mơ hồ hỏi.
"Mua đồ ăn vặt."
"..." Đây là muốn mua luôn cả quầy đồ" của hắn thì có? "Bạn học mua nhiều như vậy..."
"Có người mua mà không dám bán?"
Ông chủ: "..."
Sao nhìn cô gái này hung hăng thế!
Không phải nói biểu hiện của cô hung dữ, mà chính là khí thế của cô làm người ta có cảm giác... Rất dữ dằn.
Có điều có chuyện làm ăn mà không làm, ông cũng đâu phải kẻ ngốc?
"Làm làm chứ." Ông chủ trơn tru đi quẹt thẻ.
【 Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, bốn vạn điểm khen thưởng đã được ghi nhận vào sổ.】
Sơ Tranh phát hiện Vương Giả vừa thay đổi cách xưng hô.
Trước đó đều là chị gái nhỏ này chị gái nhỏ nọ, hiện tại đã biến thành ký chủ, hơn nữa âm thanh cũng không mềm mại như lúc trước.
Đây là giận rồi?
Bởi vì cách xưng hô lúc nãy?
Tốt thôi.
Cứ quyết định gọi nó là Vương bát đản đi!
"Còn những thứ này..." Ông chủ quét thẻ xong thì hỏi đại gia nhà mình.
Bốn vạn này có thể giải quyết sạch sẽ số hàng tồn kho của ông rồi!
Sơ Tranh nhìn sang Tam Mao, mười phần tiêu sái phóng khoáng ra lệnh: "Đem phát hết đi."
Tam Mao há hốc miệng thành hình chữ O luôn rồi.
Trường học của bọn họ cũng gần hai ngàn người, phát cho mỗi người, vị chi mỗi người là 20 đồng (~60k vnđ), như thế thì hình như cũng không nhiều lắm.
Mà người bên ngoài đã bị hành động của Sơ Tranh dọa cho khiếp sợ.
Đây là...
Làm cái gì vậy hả?
Lẽ nào thấy người mình thích mời khách vì Kỷ Đồng Đồng, nên trong cơn giận dữ...
"Cô ta thích học trưởng Mạnh Nhiên thật sao?"
"Thích thì có ích gì, học trưởng Mạnh Nhiên còn lâu mới thích cô ta. Cho dù có đổi được hình tượng thì có thể tẩy trắng cái lịch sử đen tối kia sao?"
"Tôi cảm thấy kỳ thực Kỷ Sơ Tranh cũng rất đẹp..."
"Học trưởng Mạnh Nhiên đẹp trai như vậy, cô ta thích cũng có gì ngạc nhiên đâu. Chẳng qua nàng chỉ là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga mà thôi, phải là người có cùng đẳng cấp giáo dưỡng mới có thể xứng với anh ấy."
Mạnh Nhiên cau mày lại, anh không thích những người này cột mình và Kỷ Sơ Tranh cùng một chỗ.
"Tránh ra tránh ra."
Mạnh Nhiên và mọi người cùng nhìn qua.
Sơ Tranh cùng mấy tên đàn em đi đến, cô đút hai tay vào túi quần, mái tóc đen nhánh thả trước người. Làn gió phất qua tóc mái ngang trán của cô, lộ ra một khuôn mặt lạnh nhạt.
Bạn học A: "Sao đột nhiên lại cảm thấy cô ấy ngầu quá?"
Bạn học B: "T... Tôi cũng có cảm giác này."
Bạn học C: "Chỉ thay đổi kiểu tóc và quần áo mà dường như biến thành một người khác vậy..."
Bạn học D: "Hứ, giả vờ giả vịt, cho dù như vậy thì học trưởng Mạnh Nhiên vẫn sẽ không thích cô ta đâu."
Bạn học C: "Nhưng ngầu thật mà..."
Kỷ Đồng Đồng hơi cắn môi, trên mặt tươi cười nghênh đón, cô ta nhẹ nhàng hỏi: "Chị, tâm tình chị không tốt sao? Sao lại tiêu nhiều tiền như vậy?"
"Tôi dùng tiền mà cũng cần xin chỉ thị của cô à?"
Kỷ Đồng Đồng nghẹn họng, vội giải thích: "Em không có ý đó, chỉ là lo lắng cho chị thôi. Hay là chị nhận sai với cha đi, như vậy thì cha sẽ không khóa thẻ của chị nữa."
Ý này chính là nói cho mọi người biết, tiền của cô chẳng qua là do cha Kỷ cho mà thôi.
Hơn nữa có khả năng rất nhanh sẽ không còn tiền mà tiêu.
"Cô không sợ tôi nói cho cha, là cô tìm người..."
"Chị, em cũng chỉ muốn tốt cho chị mà!" Kỷ Đồng Đồng đột nhiên lớn giọng: "Cha cũng không phải cố ý nổi giận với chị, chẳng qua lúc trước chị... quá đáng!"
Sơ Tranh cho Kỷ Đồng Đồng một tràng pháo tay trong lòng.
Nơi này nên có tiếng vỗ tay.
"Vì muốn tốt cho tôi thì cô nên chết thay tôi chứ nhỉ." Mặt Sơ Tranh lạnh như băng, nói: "Em gái à, đồng ý vì chị mà chết không?"
Kỷ Đồng Đồng: "..."
Một tiếng "em gái" này làm da gà Kỷ Đồng Đồng nổi đầy người.
Các bạn học đang vây xem: "!!!"
Đây là lý luận kiểu gì thế?
"Chị..." Mặt Kỷ Đồng Đồng không còn chút máu, như đã bị dọa sợ chết khiếp.
"Kỷ Sơ Tranh, cô có phải quá đáng quá rồi không." Mạnh Nhiên đi lên trước, thay Kỷ Đồng Đồng nói chuyện: "Đồng Đồng nói lời tốt đẹp với cô mà sao cô có thể nói thành như vậy?"
Sơ Tranh hờ hững đáp: "Tôi vừa mới làm gì phạm pháp sao?"
"..."
Lông mày Mạnh Nhiên càng cau chặt hơn, trước đây Kỷ Sơ Tranh nhìn thấy mình có phản ứng gì tất nhiên anh rất rõ ràng.
Anh cũng biết cô thích mình thế nào.
Nhưng so với Đồng Đồng thì Kỷ Sơ Tranh việc xấu loang lổ, làm gì cũng khác người, làm cho ai cũng phản cảm, lại còn gây khó dễ với Đồng Đồng, không thể dạy nổi.
Sự yêu thích của cô đối với mình là điều mà anh cực kỳ chán ghét.
Nhưng mà Kỷ Sơ Tranh của hiện tại, trong mắt cô chỉ là lạnh lùng xa cách, không còn nhìn thấy bất kỳ sự ái mộ nào.
Ánh mắt như vậy khiến lòng anh hơi không thoải mái.
Nhưng anh cũng không nói ra được vì sao mà mình lại không thoải mái.
"Nếu không phạm pháp, vì sao tôi lại không thể nói thế?" Sơ Tranh lướt qua bọn họ, lời nói hờ hững truyền khắp toàn trường: "Tôi không thích Kỷ Đồng Đồng nên không cần phải bày ra sắc mặt tốt cho cô ta. Còn tự cô ta muốn chọc vào tôi thì đương nhiên tôi phải nói rồi."
Hiện trường yên tĩnh quái dị nhìn cô rời đi.
Bọn Tam Mao sững người tới gần nửa phút, lúc này mới chạy đuổi theo.
Chị Sơ Tranh càng ngày càng bá đạo!
Bạn học A: "Thật sự rất đẹp trai!"
Bạn học B: "Đúng đấy đúng đấy, tôi muốn thành fan của cô ấy quá!"
Bạn học C: "Mọi người đều biết cô ấy không thích Kỷ Đồng Đồng nhưng lần nào cũng là Kỷ Đồng Đồng tự mình chọc vào tổ kiến, cuối cùng còn làm như bị Kỷ Sơ Tranh bắt nạt, cũng không biết có tâm cơ gì."
Bạn học D: "Kiểu nói như vậy, còn như thực sự là..."
Các bạn học xì xào bàn tán, loáng thoáng truyền tới tai Kỷ Đồng Đồng.
Cô ta cắn môi dưới, vừa định tố khổ với Mạnh Nhiên thì phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm bóng lưng Sơ Tranh đến ngơ ngẩn cả người.
Trong lòng cô ta lộp bộp nhảy dựng.
"Anh Mạnh Nhiên, có phải em đã chọc chị ấy giận rồi không?" Tiếng nghẹn ngào của Kỷ Đồng Đồng làm Mạnh Nhiên tỉnh táo lại.
"Kệ cô ta, quái gở." Ngoài miệng thì Mạnh Nhiên nói vậy nhưng trong lòng lại có chút khó ở.
"Thế nhưng..."
"Không sao cả." Mạnh Nhiên an ủi cô ta: "Em đừng nghĩ lung tung nữa."
Tuy Mạnh Nhiên có an ủi Kỷ Đồng Đồng, nhưng bởi vì câu nói kia của Sơ Tranh, một vài người đã bắt đầu dò xét cô ta, đặc biệt là những nữ sinh thích Mạnh Nhiên.
Mà chuyện Sơ Tranh chi bốn vạn thầu cả quầy đồ ăn vặt bao toàn trường, thì còn chưa tan học đã truyền khắp các lớp.
Tuy không hiểu rõ hành động này của Sơ Tranh có ý gì, thế nhưng vật đến trong tay rồi thì phần lớn học sinh vẫn rất vui vẻ nhận lấy.
Đồng thời cũng đối với vị lão đại bao thầu này mà sinh ra thiện cảm.
Học sinh mà, độ thiện cảm tới lui khó hiểu lắm, có thể vì một bình nước một tờ giấy đã có thể thu được một đứa bạn thân rồi.
Đương nhiên, trở mặt cũng nhanh tương ứng.
-
Dọc theo sân tập.
Diệp Trầm ngồi ở dưới tán cây, ánh nắng len lỏi qua tàng cây rồi chiếu từng vệt sáng lên người cậu. Nhìn từ xa, cứ như cậu đang được bao phủ bởi một vầng sáng.
Thật ra dáng dấp Diệp Trầm cũng rất đẹp mắt.
Nhưng có khả năng vẻ đẹp của cậu thiên hướng âm nhu mềm yếu, nên khiến người ta nghĩ dễ dàng bắt nạt.
Trong không khí có âm thanh một vật thể bay vèo qua.
Diệp Trầm giơ tay bắt được, chăm chú nhìn lại thì ra là một bình nước.
Ánh sáng trước mặt cậu tối sầm lại, một giọng nói nhàn nhạt vang lên: "Mời uống."
Diệp Trầm liếc nhìn cô một cái, đứng dậy, trực tiếp nhét chai nước trả vào tay cô: "Không cần."
Diệp Trầm nhanh chóng rời khỏi sân tập.
Sơ Tranh: "..."
Cái này thì phải làm sao mới trở thành người tốt bây giờ?
Nhìn người ta kìa, hoàn toàn không cảm kích chút nào mà!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT