“Tom… ta gần đây bị làm sao vậy? Luôn có những lúc trí nhớ trống rỗng…” Harry viết lên quyển nhật ký, “Cũng không biết mình đã làm gì…”
“Là do ngươi quá mệt mỏi…”
“Nhưng mà… gần đây có người bị hóa đá…”
“Đừng lo lắng, chuyện này rất nhanh sẽ được giải quyết…”
Rất nhanh sẽ được giải quyết sao? Harry ngừng viết cười lạnh, đã bắt đầu muốn khống chế ta, là muốn nhanh một chút nhìn thấy hồn phiến khác đi? A, chính xác, ta sẽ rất nhanh… đem bọn ngươi giải quyết hết!
[Mở ra.] Mặt Harry đờ đẫn đứng cửa mật thất, trong đôi mắt xanh lóe lên hồng quang quỷ dị — hắn giờ đây đã bị Tom Riddle khống chế.
Mật thất trống trơn, chỉ có tượng đá Salazar Slytherin đứng lặng lẽ cô độc. Không có… quái xà như trước đây, sau khi mở miệng tượng đá ra, Tom Riddle nhăn mày, nhất định là hồn phiến kia mang nó đi. Hắn bây giờ có thể đoán được đối phương là một hồn phiến, nhưng năng lực của mình rõ ràng không bằng hắn — Tom Riddle chỉ là một hồn phiến mười sáu tuổi cho nên sức mạnh là yếu nhất.
Mình… thực sẽ bị chiếm lấy, Tom Riddle mười sáu tuổi sẽ vĩnh viễn biến mất! Ta không cam lòng a… Tom Riddle thở dài, thật vất vả mới đạt được nguyện vọng của mình, lập tức sẽ bị biến mất… khiến mình sẽ trở thành một phần của Voldermort sao? Tom Riddle mười sáu tuổi, một nam sinh chủ tịch hội học sinh sẽ bị một con quái vật nuốt hết…
Không! Ta không muốn. Hồng quang trong mắt tràn ngập sự không cam chịu, chỉ cần giữ lấy thân thể này, khiến hắn trở thành thực thể của mình, để mình tồn tại độc lập, thoát khỏi khống chế của Voldermort!
Đến tột cùng… là ai khống chế ai a? Giấu ý thức sâu bên trong Harry cười, Tom Riddle đã quá coi thường mình, cho rằng có thể dễ dàng khống chế mình, ngược lại là hắn…
“Tom, ngươi thật thông minh. Nếu ngươi thật sự tồn tại, nhất định sẽ là người rất giỏi!”
“Tom, ngươi muốn được tự do sao? Đợi trong quyển nhật ký thật khó chịu đi?”
“Voldermort? Ta nghe hiệu trưởng Dumbledore nói, hắn hiện nay đang trốn trong rừng ở Rumania kéo dài sự sống… Hắn hiện tại còn sống bám vào người khác… Quả thật là một con quái vật… Ngươi đề cao hắn làm gì?”
“Bằng tài trí, thông minh của ngươi… Tom, ngươi nhất định sẽ thành đại nhân vật!”
Những lời nói thiên chân vô tà đôi khi lại là độc dược đáng sợ, một chút ăn mòn tư tưởng của ngươi, khiến tư tưởng của ngươi bất tri bất giác… thoát khỏi sự kiểm soát.
Đồng thời, hồn phiến trong vương miện Ravenclaw cũng một chút mà ăn mòn sinh lực Draco, thông qua trí nhớ của hắn, Voldermort đồng thời cũng chú ý đến sự tồn tại của Harry Potter.
Ngày tiếp theo, Harry vẫn như trước đi học, sáng nay là giờ Thảo Dược, học cùng Ravenclaw. Hôm nay nhiệm vụ bọn của bọn họ vẫn như cũ là chăm sóc mandrake, đem mandrake sắc thành giải dược cho mấy người bị hóa đá. Sau khi tan học, Harry gặp Draco trên hành lang.
“…Draco?” Harry hướng hắn chào.
“Harry… Potter…” Thanh âm Draco thập phần trầm thấp, khàn khàn như không thể nói thành lời, “Thật cao hứng… thấy ngươi…” Trong đôi mắt xanh xám quỷ dị không thể diễn tả, một tia hồng quang lóe lên.
Thật không bình thường, hắn không phải Draco, Harry mẫn tuệ nhận ra được đối phương là ai, hắn đối Ron hai người nói: “Ta có chút chuyện muốn nói với Draco, các ngươi đi trước đi.” Hermione gật gật đầu, lôi kéo Ron không tự giác rời đi.
“Draco, ngươi hôm nay làm sao vậy?” Harry dùng khẩu khí thập phần thản nhiên hỏi, ‘thân tình’ mà khoát tay lên vai y.
Đối phương theo bản năng tránh né, lạnh lùng nhìn lại hắn, trong mắt mang một tia khát máu. Harry bất động thanh sắc, nhưng trong lòng vẫn có chút căng thẳng, tuy nói đối phương là một hồn phiến, nhưng tốt xấu gì cũng là một Voldermort đã trưởng thành, hắn cũng không giống Tom Riddle có thể đùa giỡn được. Nghĩ vậy, hắn đột nhiên có một ý khác.
Harry lại lần nữa khoát tay lên vai y: “Ngươi rốt cuộc…”
“Đừng đụng vào ta.” Draco đẩy hắn ta, Harry nặng nề té lăn ra đất, sách vở trong cặp văng hết ra ngoài.
“Ngươi…” Harry tức giận nhìn hắn một cái, nhặt đồ trên đất lại, “Ngươi hôm nay uống nhầm thuốc hả?” Hắn thu dọn bút lông, bình mực, tập vở, còn có… quyển nhật ký. Quyển nhật ký cũng vừa lúc cách chân Draco không xa, hắn liếc một cái liền thấy cái trên bên trên — Tom Riddle. Quyển nhật ký này sao lại xuất hiện ở đây?
“Đây là…” Draco đưa tay muốn nhặt lên, bị Harry đoạt lại: “Không cần ngươi giả vờ quan tâm!” Hắn xách cặp lên, thở phì phì đi thẳng.
Tom Riddle… Trong mắt Draco lóe lên một tia hưng phấn, có một hồn phiến… Xem ra đã khống chế Harry Potter, chuyện này không thể được, hắn là của ta, sẽ không để ngươi đoạt lấy…
Đã phát hiện được đi? Harry suy nghĩ rất nhanh trong đầu, y phát hiện Tom Riddle đã khống chế được ta, bước tiếp theo, y sẽ làm gì thế nàođây a?
***** Ta là Sirius Black xuất hiện phân cách tuyến *****
Sau một tháng mùa đông rét lạnh, sáng sớm nay, Ron đã ồn ào rằng không thấy Scrabbers. Harry nghĩ con chuột kia nói không chừng đã trốn trong một hóc bà tó nào đó mà ngủ, từ sau khi trở thành sủng vật, Peter Pettigrew là lười nhất có thể. Sau khi tan học, Harry đột nhiên nhận được lời nhắn của giáo sư McGonagall, bảo hắn lập tức đến phòng hiệu trưởng một chuyến.
Khi Harry đến phòng hiệu trưởng, một thân ảnh quen thuộc đập ngay vào mắt: quần áo lam lũ, thân thể gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, gương mặt như một bộ xương khô quắc queo, thần thái tiều tụy… Là Sirius. Harry kích động thiếu chút nữa la lớn, nhưng hắn vẫn để ý đến Dumbledore đang đứng một bên, cố nén tâm tình đang kích động xuống.
“Hiệu trưởng, Ngài tìm ta có chuyện gì?” Hắn cực lực giả bộ bình tĩnh hỏi.
Sirius bổ nhào lại ôm chặt lấy hắn: “Harry! Harry! Ngươi đã cao lớn đến như vậy…” Y vuốt gương mặt nhỏ nhắn của hắn, “Khi đó ngươi chỉ mới là trẻ sơ sinh… Ngươi bộ dạng giống Lily, nhưng… mũi và miệng của ngươi thật giống James…”
Snape thở phì một cái: “Dumbledore, ngươi không phải nên hướng Potter tiên sinh… vĩ đại mà giải thích một chút, miễn cho hắn bị một con chó ngu xuẩn không biết từ đâu nhảy ra làm cho kinh hách mà chết…”
“Nga, đương nhiên đương nhiên rồi ” Dumbledore cười tủm tỉm gật đầu, “Harry, đây là cha đỡ đầu của ngươi — Sirius Black.”
“Cha đỡ đầu… của ta?” Harry vẻ mặt khó hiểu.
Sau đó, Dumbledore giải thích cho hắn năm đó vì sao Sirius bị vu oan, vì sao bị bỏ tù, cộng thêm Sirius vì thương tâm, áy náy, cơ hồ nức nở khóc cùng nước mắt kiểm điểm chảy ra mà đệm thêm vào.
“Mấy ngày trước, Severus đang xem xét tâm bản đồ kia thì phát hiện tên Peter Pettigrew, y lập tức báo cho ta biết… Ta liền hướng Ma Pháp bộ đưa đơn kháng án…”
Cư nhiên là do Snape làm. Harry thập phần kinh ngạc, hắn vốn cho rằng Snape chán ghét Sirius cực độ, dù biết y vô tội, cũng sẽ để y ngây ngốc trong tù một năm, tuyệt đối không tưởng tượng ra, y lại giúp Sirius tại ngoại. Sirius bên cạnh khi biết Snape là người đã cứu mình, biểu hiện trên khuôn mặt như đang nuốt mấy trăm con sên.
“Vậy… Peter Pettigrew như thế nào có thể trà trộn vào Hogwarts?” Harry tiếp tục thể hiện tốt vai một bảo bảo.
“Hắn lợi dụng hình thái của một Hóa Thú sư để trở thành sủng vật nhà Weasley.” Dumbledore tiếp tục giải thích, “Hóa Thú, là một phương thức để con người có thể biến thành động vật…”
“Là Scrabbers?” Harry kinh hãi “Nó không phải biến mất mấy ngày nay!”
“Không cần lo, Harry, các Thần Sáng đã đi bắt hắn… Nhưng đáng tiếc, đã để hắn trốn thoát…” Ngữ khí Dumbledore nghe không thấy một chút tiếc nuối nào.
Sirius lại một nữa ôm chặt lấy Harry: “Harry, những năm gần đây, ngươi nhất định chịu đựng không ít đau khổ! Ta cũng không có cách nào khác để hảo hảo chăm sóc ngươi…”
“Ách… không có… Ta có thể gọi người là Sirius? Thật không dám tin, ta có một người cha đỡ đầu!”
Snape đột nhiên thấy cảnh phụ tử tình thâm trước mắt có chút không thoải mái, y vội ho một tiếng, hướng Dumbledore gật đầu, bước ra khỏi phòng hiệu trưởng. Một đôi cẩu phụ tử. Snape trong lòng hạ một câu bình luận, tức giận hừ lạnh. Mới đi được vài bước, một thanh âm đã gọi hắn lại: “Giáo sư!”
Potter chết tiệt! Snape dừng chân quay đầu lại: “Potter, trở lại bên cạnh cha đỡ đầu của ngươi đi!”
“Không… ta chỉ muốn nói, cám ơn Ngài!” Harry chạy đến trước mặt hắn, “Ta không nghĩ đến, Ngài cư nhiêu chịu hỗ trợ…”
“Không cần cảm ơn ta!” Snape tránh né ánh mắt cảm kích của hắn, “Đó… chỉ là hồi báo ‘Quà Giáng Sinh’ của ngươi lần trước…”
“Kia chỉ là một vật nhỏ, nhưng Ngài trả lại cho ta một người cha đỡ đầu!”
“Vật nhỏ? Ngươi có biết ma dược đó có bao nhiêu trân quý hay không?” Snape nhăn mặt.
“Mấy bình ma dược đó… thực sự trân quý?” Harry nghiêng đầu khó hiểu, “Trong mật thất Slytherin còn rất nhiều, Ngài có muốn không? Ta sẽ lấy mấy bình cho Ngài? Nếu không… Ngài dành một ít thời gian đến lấy toàn bộ đi?” Dù sao ma dược để phí ở đó, không bằng giao cho Snape nghiên cứu.
Snape cơ hồ tức muốn hộc máu, thằng ngốc, mấy thứ ma dược đó cực kỳ quý giá đã bị thất truyền, hắn cứ như vậy liền tùy tiện mà tặng người? Đồ Gryffindor không đầu óc! (Chính là Ngài đó, hắn đang dụ Ngài a, Ngài vì mấy thứ đó sẽ sập bẫy ‘tình’ của hắn…)
“Ta mặc kệ những thứ đó, hay là để cảm ơn Ngài…” Hắn thành thật nói, “Nên…” Hắn bỗng nhiên cười giảo hoạt, “Ngài có thể cúi người xuống một chút không?”
“Potter, ngươi định làm cái quỷ gì?” Snape nhìn chòng chọc hắn, tiểu tử này lại muốn làm gì đây? (câu dẫn Ngài a)
“Chỉ cúi xuống một chút thôi, ta sẽ không làm gì Ngài hết.”
Snape bán tín bán nghi cúi người xuống, Harry kiễng chân, trên mặt y hôn một cái thật mạnh.
“Ngươi…”
“Cảm ơn Ngài, giáo sư!” Harry nhanh như chớp chạy trở về phòng hiệu trưởng trước khi y nổi bão.
“Chết tiệt…” Snape rờ má, trên mặt tựa hồ còn lưu lại xúc cảm đôi môi mềm mại của thiếu niên kia, “Ta là tự tìm rắc rối cho mình.” Tiểu tử này muốn gì đây? Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT