Ba, bác Cori

Không quản Harry không nguyện ý, Dumbledore đề nghị cậu còn nghe, nhưng vừa nghĩ tới muốn Snape tới đón mình Harry đã cảm thấy giống như nuốt một con sên lớn.

Tại nhà Cori, Harry mỗi ngày đều rất vui vẻ, không có chửi bới phiền chán hoặc là thét lên, cũng không có Dudley thỉnh thoảng cùng đám bạn đuổi đánh, càng không có dượng Vernon quyền đấm cước đá, Harry cảm thấy chính là tu bổ mặt cỏ cũng phi thường thú vị. Harry thậm chí có thể uống Cola lạnh buốt!

Lại qua năm sáu ngày, Harry đã sớm quen thuộc Cori soạn bản thảo cũng giúp đỡ bà sửa lại tất cả bài viết. Harry dựa theo đề tài cùng thời gian phân loại để ở những cái kẹp khác nhau còn đánh dấu lại, lại dựa theo Smith chỉ đạo cho một ít dầu làm trơn vào máy của Cori, thậm chí còn tu bổ những bụi cây nhỏ trong vườn hoa thành hình tròn xinh đẹp.

Đúng vậy, cậu làm rất nhiều việc bằng không như thế nào sẽ thả tâm để Cori một người sống? Có lẽ cậu nên hỏi Ron cú điện thoại kia là làm thế nào, như vậy cậu có thể tại Hogwarts gọi điện thoại hỏi bà sống được không, có cần giúp hay không…… Đúng vậy, cậu có thật nhiều việc chưa làm, cậu phải làm xong!

Harry lại làm trong xong việc trong mấy ngày này, mua rất nhiều thức ăn chất đầy tủ lạnh, thậm chí còn nướng bánh quy cùng bánh ngọt.

“Nha, Harry, thầy của con hôm nay đến đón con sao?” Cori nhìn nam hài bận rộn cười nói,“Tới đây ngồi đi, con đã làm quá nhiều , nào, đến uống chén sữa ấm áp.”

“Cám ơn bà Cori, cháu cảm thấy rất tốt, một chút cũng không mệt mỏi.” Harry đi qua ngồi bên cạn bà,“Cháu làm xong những thứ này thì bà có thể thoải mái hơn, nhớ rõ gửi thư cho cháu…… Ân…… Cháu sẽ viết thư cho bà.” Harry thật sự rất không nỡ xa vị lão phu nhân này.

Sáng sớm gày 23 tháng 8, ở phố Mộc Lan Harry chợt nghe thấy tiếng quạ đen, Hedwig cũng bắt đầu uỵch, điều này làm cho cậu có điểm hoảng hốt, sau đó một khuôn mặt đen như mực hiện ra trước mặt cậu.

“Nha, cậu là giáo sư của Harry?” Cori nhìn nhìn nam nhân tối như mực đứng ở cửa ra vào cũng thấy lạnh buốt bất quá ngữ khí của bà lạnh hơn,“Mời đến a Severus.”

Snape không nói chuyện, rét căm căm đi tới đi, sau đó đối với Harry đang thu thập bàn ăn nặng nề phun ra:“Như vậy, Harry Potter, cho ngươi 20′, thu thập xong, lập tức đi.”

“Cái gì?!” Harry trừng to mắt nhìn,“Từ từ, em còn chưa…… Còn chưa tạm biệt bà Cori…… Em…… Đúng rồi, Snape…… Giáo sư, em nhặt được một con chó…… Cái kia……”

“Thánh nhân Potter, ta giả thiết lỗ tai của ngươi còn có thể làm việc bình thường. Hiện tại, lập tức, lập tức! Đi thu thập đồ đạc của ngươi!” Giọng Snape cũng không to nhưng là rất lạnh,“Về phần…… Nói lời tạm biệt…… Ta nghĩ, ngươi mấy ngày nay tựa hồ một mực vội vàng chuyện này?”

“Severus! Cháu không thể nói chuyện với Harry như vậy, cậu bé rất ngoan!” Cori thét chói tai vỗ Snape,“Ta là bác cháu! Cháu rõ ràng ở trước mặt ta đối với Harry đáng thương như vậy! Nha! Còn cháu nữa, cái tên hỗn đản này, ngoại trừ hàng năm thu được những quà giáng sinh loạn thất bát tao, liền sinh nhật về sau ta cũng không nhìn thấy cháu! Được rồi được rồi, cháu của ta, Tobias, một tên hỗn cầu. Nếu như cháu như hắn ta liền giết cháu!” Cori nổi giận đùng đùng rít gào,“Hơn nữa từ sau khi hắn chết, cháu đã không còn tăm hơi, không thấy! Ta cảm thấy cháu cần giải thích cho ta cái này!”

“Nha! Bà Cori, giáo sư…… Giáo sư Snape là……” Harry choáng váng, nháy mắt mấy cái cố gắng muốn từ Cori ôn nhu nhìn ra một chút tương tự Snape.

Cori cũng không phải người nhát gan. Bà hầm hừ cầm tay Snape ấn xuống ghế:“Cháu là cháu trai ta! Ta cũng nói qua Tobias cùng Eileen đối với cháu không tốt về sau cháu nên đến nhà ta chính là không có tới! Ta đợi năm năm! Sau đó cháu mất tích! Được rồi, mất tích! Hừ! Nếu như Tobias còn sống ta liền tát hắn!”

Snape nghe Cori mắng cha mình nhưng là trên mặt một ít biểu lộ đều không có, ánh mắt trống rỗng, Harry trong nội tâm hốt hoảng, trực giác phát hiện Snape cũng không phải trời sinh hỗn đản, nhưng là…… Hắn còn là một lão hỗn đản không phải sao? Harry cố gắng nghẹn cười, cậu cũng không biết độc xà này sau khi trở về phong miệng của mình như thế nào.

Nhưng mà Cori cũng không buông tha mà Snape cũng xác thực không như Harry nghĩ nguyền rủa bà, tựa hồ Snape rất yêu mến bà? Nhưng là lại tựa hồ…… cũng không nguyện ý tiếp xúc nhiều, điểm ấy rất kỳ quái.

Bất quá bất kể như thế nào, Snape vẫn nhịn được. Hắn ngồi ăn cơm trưa Cori làm, còn nhịn được không nguyền rủa Black con chó đen Harry mới thu lưu mặc dù Black thiếu chút nữa cắn hắn.

“Con chó xấu!” Cori đã trừng phạt Black, đánh đầu của nó lại không cho nó ăn thịt, chỉ cho ăn khoai tây,“Ngươi phải biết rõ cắn người là sai.” Bà nói như vậy, đặt một đĩa gà tây để trên bàn cơm,“Severus, hồ tiêu.”

Snape không nói, đưa hồ tiêu cho bà.

“Cậu ta không thích nói chuyện, từ nhỏ đã như vậy.” Cori cười nói với Harry,“Ta cho con biết, cha của cậu ấy là một tên phi thường phi thường phi thường hỗn đản, sinh ý thất bại lại luôn là nói là lỗi của con cho nên tiểu tử này từ nhỏ sẽ không như thế nào nguyện ý thân cận người khác bất quá ta yêu mến cậu bé, có đôi khi…… Đại bộ phận về sau cậu ấy đều rất hiểu chuyện, không phiền toái bất cứ ai,” Lão phu nhân rắc chút hồ tiêu vào bát,“Ta cũng không thích tên kia cho nên ta tính toán thu dưỡng Severus, bất quá cậu ta tại ta làm quyết định này lại mất tích, sau đó hàng năm ta chỉ có thể thu đến quà giáng sinh, có đôi khi là một quyển sách, có đôi khi là một cái ô, dù sao…… Chính là như vậy, đều là mấy thứ đen sì!”

Xác thực rất giống thứ Snape tặng. Harry nhịn cười, nhìn thoáng qua Snape tối như mực, đột nhiên, Harry cảm thấy lão hỗn đản không khốn kiếp như vậy.

Kỳ thật mất tích cũng rất dễ lý giải. Phải biết rằng Snape là phù thủy, còn từng làm dưới trướng Voldemort, hắn đương nhiên không có khả năng cùng Muggle thân thích nào nhấc lên quan hệ, bằng không xảy ra chuyện lớn!

Bất quá cái này Harry đương nhiên cũng không nói ra. Cậu uống một ngụm súp cà chua sau đó cười tỏ vẻ hoàn toàn đồng ý.

Nội y Merlin a!

Snape rất căm tức. Hắn đương nhiên không biết ở trong này chính là Cori, nếu như biết rõ hắn cũng sẽ không tới nơi này đón cứu thế chủ Potter! Đúng vậy, cứu thế chủ Potter! Hắn như thế nào sẽ đồng ý tới đón tiểu quỷ đó?! Được rồi! Sự tình rất phiền toái! Phi thường phi thường phiền toái!

Cori rốt cục ăn xong cơm trưa sau đó giúp Harry thu thập để Snape mang cậu về trường học bất quá bà cũng nói cho Harry gọi điện thoại, viết thư cho bà…… Sau đó đem khăn quàng cổ nhét vào hành lí của Harry, cuối cùng bà còn chiếm được Snape một cái ôm. Đương nhiên, cái ôm này cũng không làm cho Snape cảm thấy cao hứng như vậy là được.

“Cần liên lạc với ta đó!” Cori đấm đấm bả vai Snape,“Con lớn lên so với ba ba của con còn cao chính là thoạt nhìn không thế nào chú ý mình! Phải biết rằng nếu sắc mặt con lại vàng ta liền đuổi tới trong nhà con. Harry, biết nhà của cậu ta sao?”

“Nha, bà Cori, con không biết……”

“Không quan hệ, không biết cũng không sao, chỉ cần con có thế để ta tìm được hắn!”

“Ách……”

“Chúng ta cần phải đi.” Snape buồn bực lên tiếng.

“Hừ! Đi thôi! Ta biết rõ con hận ta lão cụ bà này!” Cori lại cho Harry một cái ôm, còn ở trên mặt của cậu nặng nề hôn,“Vẫn là Harry của ta ngoan!” Bà lại đập vai Snape,“Đi thôi đi thôi, mang Harry của ta đi đi, bất quá con phải ở lúc nghỉ đưa cậu bé về chó ta! Đúng vậy, Harry, chờ con lại nghỉ có thể đến nơi này của ta, ta cần con giúp ta.” Bà nháy mắt,“Tốt lắm, bọn nhỏ, hẹn gặp lại.”

“Tạm biệt bà Cori.” Harry vừa mới dứt lời đã bị Snape kéo cổ áo túm đi mà con chó lớn Black thì phẫn nộ kêu to.

Snape cảm thấy cả đời mình thụ kích thích đều không có hôm nay nhiều, đương nhiên, cái kích thích là Cori Snape gây ra, hoặc là nói hiện tại phải gọi bà là Cori Rost, một Muggle, một thân nhân, cũng có thể nói là một người cuối cùng chân chính quan tâm mình nhưng là hắn không có cách nào khác triệt để mở rộng cửa lòng với bà mặc dù bà đối với hắn thật giống như bà vậy. Bất quá…… Bà chỉ là thân thích của hắn, hơn nữa rất xa. Hắn chưa bao giờ nghĩ bà sẽ vĩnh viễn thương mình cho nên hắn chưa bao giờ sẽ tiếp xúc quá nhiều với bà, hơn nữa từ khi cha hắn Tobias chết, hắn ở Đường Bàn Xoay thi Muggle khu trục chú, như vậy bà sẽ vĩnh viễn cũng không tìm thấy hắn.

Chính là…… Thật đáng sợ. Hắn không nghĩ tới Harry Potter có thể tìm tới lão thái bà này! Được rồi, không phải lão thái bà, là bà Cori.

Snape tự hỏi muốn cho cứu thế chủ cùng với…… con chó ngu xuẩn một Obviate.

Con chó kia xác thực là một con chó ngu xuẩn.

Con chó màu đen tựa hồ chú ý tới Snape không thân mật mà thân mình hắn thoạt nhìn lại càng không thân mật, trong cổ họng phát ra “Cô lỗ cô lỗ “ tiếng vang, nhe răng với Snape. Khổ người lớn như vậy còn nhe răng, thấy thế nào đều là một xuẩn cẩu. Snape cười lạnh, cầm tay cứu thế chủ, sau đó một chân giẫm lên móng vuốt của xuẩn cẩu, ảo ảnh di hình .

Điều hướng bài viết Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play